Randall đặt Hạ Mạt trong một phòng đơn trên lầu, xuống lầu, ngoại trừ Lance đang chiếu cố Hạ Mạt ra, ba người còn lại trong đội ngũ đều đang ở trong phòng khách, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Randall ngồi ở trên ghế sofa một người, “Các cậu đi ngủ trước, tớ gác đêm.”
“Điện hạ, tớ một chút cũng không phiền hà!” Trần Khiết lập tức đứng lên.
Randall dựa vào thành ghế, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không giận tự uy, “Bị sâm thử đuổi theo hai ngày còn không mệt mỏi?”
Trần Khiết lập tức nghẹn giống như ăn phải mấy con ruồi.
Âm thanh của Randall lạnh lùng, “Tớ là đội trưởng, tất cả mọi thứ là tớ quyết định. Hôm đầu tớ canh, sau nửa đêm đổi cho cậu. Quyết định như vậy đi, các cậu nhanh đi nghỉ ngơi.”
“Vâng…” Trần Khiết không vui vẻ mà đi lên trên lầu hai.
Trương Lợi gật gật đầu với Randall, “Có việc bảo bọn tớ.”
“Ừm.”
Vu Triết một bên dụi mắt, một bên vịn lan can chậm rãi đi lên.
Randall ngồi ở trên ghế sofa, trước mắt là hình ảnh ba chiều của cả tòa nhà, theo lời nói của Vu Triết, chỉ cần có sinh vật còn sống tới gần liền lập tức sẽ hiện ra chấm đỏ trên màn ảnh.
Ban đêm của sa mạc tới rất nhanh, một khắc trước còn nắng xuân rực rỡ, một giây sau ánh trăng cũng đã chiếu sáng trên trời.
Randall một tay chống cằm, con mắt màu xanh lam bởi vì cảnh đêm mà càng thêm sâu đậm không ngừng nhìn màn hình, nhưng suy nghĩ lại dần dần bay xa.
Trước mắt không khỏi bay ra bóng dáng của Hạ Mạt, dáng vẻ tươi cười của con buôn lúc báo danh, cánh tay run run cùng với cái cằm ướt đẫm mồ hôi lúc ở trên đài huấn luyện, thoải mái cùng an ủi sau khi phân giải phân tử xong, mỏi mệt cùng mừng như điên sau khi hợp thành phân tử nước…
Hắn chưa bao giờ có tâm tư đi cẩn thận phân tích nét mặt của một người như thế, nhưng trên thực tế, từ khi gặp phải Hạ Mạt, hắn luôn luôn cố ý hay vô tình chú ý tới cậu.
Hạ Mạt…
Thật là một người thú vị.
—— ——
Sau ba tiếng, đến phiên Trần Khiết canh gác.
Randall lên lầu, trông thấy Lance đi ra khỏi phòng của Hạ Mạt, liền hỏi: “Cậu ấy như thế nào?”
Nói đến vấn đề nghề nghiệp của mình, Lance lập tức nghiêm túc lên, y mở ra quang não, bên trong hình chiếu cho thấy tinh trạng cơ thể của Hạ Mạt hôm nay, y giải thích nói: “Tinh Thần lực hai lần bị lấy hết có một chút ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Theo em thấy, trước khi cậu ấy hoàn toàn khôi phục đến tinh trạng tốt nhất thì không nên dùng tinh thần lực nữa.”
Randall gật đầu, “Anh vào xem cậu ấy.”
“Ừm.”
Randall đang muốn mở cửa phòng thì bỗng nhiên nghe thấy Trần Khiết đột nhiên đứng lên, thần sắc đề phòng nói: “Có người tới!”
Randall quay đầu, chỉ thấy bên trong hình chiếu giám sát có 10 bóng người mơ hồ tới gần, xem bọn họ đi lại tập tễnh, chắc chắn cũng chịu nhiều đau khổ ở trong sa mạc.
Randall nói: “Phóng đại hình ảnh lên một chút.”
Trần Khiết lập tức phóng to màn ảnh lên, lại không nghĩ rằng dẫn đầu lại là Laurent!
Lance xem xét kỹ càng bóng người trong màn hình, lập tức nhíu chặt lông mày nói với Trần Khiết: “Đóng kín cửa đi! Đừng có dẫn dụ gia hỏa làm người ta chán ghét này đến!”
Trần Khiết có phần do dự, con mắt nhìn về phía Randall, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Lance thấy thế, cả giận nói: “Xem hoàng huynh làm cái gì?! Bổn cung nói mà cậu còn không nghe?!”
Hết chương 66.