Cát bay đầy trời, trời đất đều là một màu.
Trong sa mạc mênh mông bát ngát, sáu người Hạ Mạt đứng trên một cồn cát thấp bé, cuồng phong thổi qua, mặt xám mày tro.
Sáu người đều không nói chuyện.
Trong sự trầm mặc quỷ dị, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ vang.
“Cô…”
Năm ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hạ Mạt, cậu vội vàng che bụng.
Một tiếng “Cô” này của Hạ Mạt giống như là nhạc khúc bắt đầu khúc nhạc dạo, trong lúc nhất thời, âm thanh xì xào liên tiếp.
Lông mi của Lance nhăn lại, dứt khoát ngồi dưới đất, “Hoàng huynh, bụng thật đói… Nhanh chết đói…”
Trương Lợi nghiêng đầu nói với Randall: “Năm giờ trước chúng ta nếm qua hoa quả, liên tiếp chạy lâu như vậy, một chút đồ vật kia đã sớm tiêu hóa.”
“Hoa quả?!” Hạ Mạt nuốt nước miếng, “Tại sao tôi lại không thấy?”
Trương Lợi đồng tình nhìn cậu một cái, “Trước khi cậu tình lại, Vu Triết lợi dụng mật mã gốc để cấu tạo ion.”
“Ah…” Hạ Mạt lập tức không còn khí lực, xương sụn trùng xuống co quắp trên mặt đất.
Trần Khiết ngồi xổm xuống, hai ngón tay vê lên cát trên đất chà xát, “Khô ráo như vậy, chỉ sợ là ít có vật còn sống.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cả ăn tươi nuốt sống đều không có cơ hội rồi, chẳng lẽ muốn chết khát đói chết ở chỗ này?” Lance níu ống quần phải của Randall lay động, “Hoàng huynh, nghĩ một chút biện pháp ah…”
Randall cúi đầu nhàn nhạt nhìn y một cái, ánh mắt đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trên người Vu Triết, “Lại một lần nữa giải mã mã gốc cần bao nhiêu thời gian?”
Vu Triết mở ra quang não nhanh chóng xem xét, lông mày màu đỏ sậm nhíu lên, “Ít nhất 6 giờ.”
“Nói cách khác chúng ta phải kiên trì 6 giờ?” Lance tự lẩm bẩm.
Hạ Mạt nghe thấy lời này, con mắt liền trực tiếp đen, trời ạ, theo như lời nói của Randall, cậu đã hôn mê suốt cả hai ngày rồi, tính toán lại thêm năm giờ hôm nay, nói cách khác cậu đã không ăn bảy bữa cơm! Nếu bắt cậu phải kiên trì thêm sáu giờ, sợ rằng cậu đã sớm chết đói!
Mặt trời nóng hừng hực không chút lưu tình đánh lên làn da, Randall cùng Trần Khiết vẫn còn được, chỉ là cảm giác nóng lên một chút xíu, nhưng mà Lance, Hạ Mạt cùng Vu Triết đã lại vô cùng thê thảm, chỉ cần là chỗ bị lộ ra ngoài quần áo liền bị phơi đỏ.
Từ trước đến giờ sức quan sát của Randall đã rất nhạy cảm, đương nhiên phát hiện ra dị trạng của ba người. Thoáng suy tư, hắn nói: “Hạ Mạt.”
“Ah?” Hạ Mạt ngẩng đầu, cả khuôn mặt đổ mồ hôi ròng ròng, mang theo màu trắng bệch của bệnh trạng.
“Tinh Thần lực khôi phục bao nhiêu?”
Hạ Mạt nhắm mắt cảm giác, nếu như coi lúc tinh thần lực dư thừa là một lọ đầy nước, như vậy bây giờ tinh thần lực chỉ còn lại một phần mười.
Hạ Mạt miêu tả xong tình huống của mình, Randall hơi nghĩ kĩ, nói: “Cậu có thể dùng tinh thần lực trọng cấu nước không?”
“Tôi…”
Hạ Mạt có phần do dự, từ nội tâm mà nói, chỉ cần là yêu cầu của Randall cậu có thể hoàn thành mà không cần hồi báo, nhưng bây giờ cậu cũng không biết mình có thể làm được hay không.
Hai ngày trước kia, cậu dốt đặc cán mai chuyện chế tạo cơ giáp; hai ngày sau, cậu đã thành công khiêu chiến phân giải ion bây giờ đang tiếp tục khiêu chiến trọng cấu ion?!
Những thứ này đều là kỹ năng cần thiết của cơ giáp chế tạo sư cao cấp a, mặc dù sau khi sống lại có những thứ đã thay đổi, nhưng vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ) uy mãnh tráng kiện như vậy thật không có vấn đề sao?!
Thấy Hạ Mạt không nói chuyện, Randall khó được kiên nhẫn giải thích: “Vu Triết cần ít nhất 6 giờ để giải mật mã gốc, trong đoạn thời gian này, chúng ta tuyệt đối không thể ở lại tại chỗ. Nói cách khác, chúng ta phải đi về phía trước dưới ánh mặt trời. Nhưng mà muốn tiếp tục đi tới, không có nước là không thể nào làm được, nhất là ba người các cậu đã yếu như thế rồi.”
Hạ Mạt liếm liếm đôi môi khô ráo, nước bọt trong miệng tựa hồ đã bị tiêu hao hết, lưỡi cùng bờ môi ma sát đến khô khốc.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lance co quắp trên mặt đất cùng với Vu Triết trốn đằng sau bóng của Randall, khàn khàn nói: “Được, tôi, tôi thử xem.”
Hết chương 63.