Chiến hạm phát sáng lập lòe, dừng trong không gian vũ trụ đen nhánh, nhìn từ xa như một chiếc du thuyền siêu xa hoa đang phát sáng.
Trong chiếc chiến hạm số 2.
Hạ Mạt ngồi ở gian chuẩn bị được đặc biệt tạo ra cho cậu, bên cạnh có Lance, Vu Triết, Trương Lợi cùng Trần Khiết. Trần Khiết là hộ vệ tạm thời của Hạ Mạt, chủ yếu phụ trách phòng bị và hạ thấp nguy hại nếu như phát sinh bất ngờ.
Lance một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Hạ Mạt ăn mặc chỉnh tề không chớp mắt, không khỏi cảm khái “Bộ quần áo ngày hôm nay cũng thật đẹp.”
Hạ Mạt hơi quẫn bách cười cười, nhìn chính mình trong gương. Cậu mặc một bộ quần áo chiết eo lấy màu đỏ làm chủ, viền áo màu trắng, lễ phục được làm thủ công tinh xảo, chỉ riêng sửa chữa hậu kỳ đã hơn mười lần, mỗi một chỗ đều được thiết kế đặc biệt, hình thức sang trọng đẹp đẽ đồng thời cũng vô cùng thoải mái.
Lance không nhịn được gật đầu “Sau này tớ kết hôn cũng muốn mặc quần áo của thiết kế sư này.”
Trương Lợi ngồi dựa trên sô pha, trêu ghẹo: “Vậy cậu phải nói yêu cầu này cho Trần Tuấn Vũ, bảo anh ấy nỗ lực tiết kiệm tiền.”
“Sao lại phải nói với hắn?”
“Chẳng lẽ phí dụng hôn lễ không phải do hắn bỏ ra?”
Lance đúng là bị lý do này thuyết phục, trong phút chốc không tìm được lời phản bác, vì thế nhấp miệng trừng Trương Lợi một cái, nói với Hạ Mạt “Hôn lễ này chỉ riêng chuẩn bị đã mất vài tháng, nhất định có thể kết thúc viên mãn.”
Hạ Mạt cười “Tớ cũng mong vậy. Cũng không biết Nội các….”
Lance vội vàng đánh gãy cậu “Phi phi phi, nói bậy cái gì đấy? Đừng có nhắc tới họ lúc mấu chốt này, không may mắn.”
“Được rồi, tớ không nói.” Hạ Mạt giơ tay đầu hàng “Tớ còn mong có thể trải qua tuần trăng mật yên bình với Randall a.”
“Tuần trăng mật……” Lance cố ý kéo dài âm cuối, cực kỳ hâm mộ “Thật là hạnh phúc, tớ cũng muốn tuần trăng mật.”
Hạ Mạt dở khóc dở cười nhìn y “Cái này còn không đơn giản, mau chóng kết hôn là được rồi.”
Lance nhăn mũi “Tớ còn phải khảo nghiệm hắn đã, làm sao có thể nhanh chóng kết hôn như vậy?”
Tất cả mọi người trong phòng cùng cười rộ lên.
Lance bị bọn họ cười đến đỏ bừng tai, khóe mắt liếc qua mặt than siêu cứng từ trước đến nay thế mà cũng cười, vì thế cố ý nói: “Các cậu cũng đừng có mà vào hùa cười tớ. Trương Lợi, cậu định khi nào thì kết hôn?”
Trương Lợi bị điểm danh thì xấu hổ không thôi, hắn liếc nhìn Trần Khiết một cái, hàm hồ trả lời: “Xem tình huống đi.”
“Cái này là sao? Không phải cũng không khác gì tớ sao?”
Trương Lợi cười cười, không mặt mũi nói tiếp, Trần Khiết bỗng nhiên bá đạo ôm bờ vai của hắn, nói với Lance: “Sau khi tốt nghiệp liền cử hành hôn lễ.”
Ba Omega đồng thời ồn ào.
Trương Lợi kinh ngạc nhìn Trần Khiết, đây được xem như là cầu hôn sao?! Không nhẫn, không hoa, cứ thuận miệng nói một câu như vậy, có phải quá ngắn gọn hay không? Hay là đó chỉ là nhất thời xúc động nói sai?
Cảm nhận được ánh mắt của Trương Lợi, Trần Khiết nghiêng đầu đối diện với hắn, biểu tình khốc huyễn hôn hắn một cái.
Lance lập tức khoa trương che mắt, kêu to: “Chơi hôn hôn trước công chúng, thật ngượng ngùng! Không biết xấu hổ!”
Trương Lợi bị y nói làm phì cười, câu nói như vậy bị y làm cho giống hệt như vui đùa. Trương Lợi do dự một chút, lại nghĩ lại, bọn họ bây giờ mới năm 2, cách tốt nghiệp không phải còn hai ba năm nữa sao? Sớm a, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy?
Mấy người lại buôn vài chuyện khác, tới 11h trưa, người hầu mặc một thân lễ phục trắng đẩy toa ăn đi vào.
Đám Hạ Mạt sáng sớm bận rộn lâu như vậy cũng đã đói bụng, vừa thấy đô ăn tới đã sôi nổi đứng dậy, quen thuộc mà hỗ trợ bưng thức ăn lên trên bàn.
Người hầu lui ra.
Năm người Hạ Mạt làm thành một bàn, ngon lành ăn cơm.
Lance vừa cắn một miếng lớn vừa không quên nhắc nhở Hạ Mạt “Cậu ăn ít một chút, còn phải để bụng kính rượu đó.”
Hạ Mạt vẻ mặt đau khổ “Phụ hậu không phải nói tớ có thể uống nước ngọt sao?”
“Omega có đặc quyền sao? Thế nhưng cậu cũng phải để dành bụng, không đến lúc đó uống cũng không uống nổi.”
Hạ Mạt buồn rầu nhìn miếng bít tết màu sắc tươi mới trong đĩa, yên lặng thở dài “Được rồi, vì để lại ấn tượng tốt cho các vị khách, tớ liều mạng.”
Chờ mấy người Lance ăn no no, cảm thấy mỹ mãn mà dựa vào thành ghế, Hạ Mạt mới chỉ ăn no năm phần. Cậu trước sau vẫn cảm thấy bụng thật trống rỗng, nhưng vì hôn lễ, cậu nhịn!
Dựa theo kế hoạch đã định, hôn lễ sẽ được cử hành vào 12h trưa, sau khi nghi thức kết thúc là thời gian dùng bữa của các khách quý. Từ 2h đến 5h30 chiều là thời gian diễn ra vũ hội, 6h-8h tối là tiệc tối buffet, 10h30 hôn lễ sẽ hoàn toàn kết thúc.
Mắt thấy còn nửa giờ nữa là 12h, Hạ Mạt đi xuống chiến hạm 2 trong sự vây quanh của nhóm phù rể Omega. Nơi này vốn là phòng trưng bày cơ giáp, vì để phối hợp với hôn lễ nên đã quét dọn sạch sẽ sân bãi, trang trí thêm hoa cỏ hồng trắng. Hoa cỏ được tạo thành hình trái tim, Hạ Mạt đứng ở vị trí chính giữa trái tim đó.
Nghi thức sắp bắt đầu, camera ở bốn phía đồng loạt phát sóng trực tiếp, hiện trường hôn lễ vẫn được truyền hình trực tiếp độc quyền trên đài quang võng hoàng gia. Nhóm người xem đau khổ chờ đợi từ 8h sáng cuối cùng cũng đã chờ được, suýt chút nữa kích động đến rơi nước mắt.
Nhìn biển hoa không bờ bến trong hình chiếu 3D, chuẩn vương phi Hạ Mạt y quan chỉnh tề đã đứng trong đó, tất cả mọi người vừa xem vừa giao lưu biểu đạt tình cảm trên các trang mạng xã hội.
“Này mịa nó tất cả đều là hoa wisteria nha! Lạp Hỗ tinh cầu không có đâu, nghe nói tất cả đều được vận chuyển từ Lục Tinh đấy! Hôn lễ của Randall điện hạ với Hạ đại sư quả nhiên ở một đẳng cấp khác hẳn! Chỉ riêng biển hoa wisteria này lão tử đã muốn cho bọn họ một vạn like!”
“Ha hả a, điểm chú ý của lão nương hoàn toàn không ở wisteria gì gì đó, điêu dân các người chẳng lẽ không cẩn thận quan sát chuẩn vương tử phi sao?! Hôm nay hắn thật quá, quá, quá đẹp trai! Nhìn làn da trắng nõn mềm mại kia, nhìn vòng eo rắn chắc kia, ái chà chà! Căn bản không giống người đã từng sinh con rồi! Hắn chăm sóc như thế nào vậy!”
“Tôi đều bấm like cho hoa wisteria lẫn vương tử phi! Thế nhưng tôi còn đặc biệt muốn cảm khái một chút, nhóm phù rể này cũng quá tuyệt! Thế mà còn có người của Gammar tinh cầu?!”
“Cái gì? Gammar tinh cầu?! Chỗ nào?!”
“Omega tóc đỏ kia còn không phải là Gail của Gammar tinh cầu sao?! Giải đấu các trường cao đẳng trong liên minh, giải siêu cơ giáp hắn đều tham dự nha!”
“Ông nói như vậy tôi mới nhớ ra! Thật đúng là! Mặt mũi của Lạp Hỗ chúng ta khi nào thì lớn như vậy!”
“Lạp Hỗ của ta quả thực tiềm lực vô cùng, mị lực vô hạn!”
“……”
――
Phủ tổng lý Nội các
Locker mặc một bộ chính phục ngắn gọn, ngực trái còn cài một bông hoa hồng diễm lệ, lão đầy mặt ý cười mà nhìn hình ảnh 3D, giống như hoàn toàn không hề phẫn nộ một chút nào với hạnh phúc của Hạ Mạt và Randall.
Laurent vẫn âm u đứng một góc như trước, cho dù mặc một bộ quần áo có giá trị xa xỉ thì cũng không thể che lấp được hình dáng tiều tụy quỷ dị “Phụ thân, đã đến giờ rồi, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Locker thu hồi ánh mắt, nhoẻn miệng, rất là sung sướng nói: “Chúng ta chờ xem kịch vui thôi.”
Laurent hơi hơi cúi đầu, cố ý che giấu dữ tợn chợt lóe qua trong ánh mắt.
Hai cha con một trước một sau ra khỏi thư phòng, các nhân viên quan trọng của Nội các đều đã chờ ngoài cửa, Locker tươi cười đầy mặt vỗ vỗ bàn tay, nói với mọi người: “Xuất phát đi!”
Binh lính đã sớm chuẩn bị sẵn sàng lập tức phóng ra phi thuyền Phi Thiên hổ, gần trăm người chia làm 10 tiểu đội, ngồi phi thuyền đi đến không gian vũ trụ.
Laurent cùng Locker đi cùng một chiếc phi thuyền.
Locker cùng vài tên quan viên cao cấp trò chuyện rất vui vẻ.
Tươi cười này dừng ở trong mắt Laurent vô cùng chói mắt.
Gã đứng trong góc một chốc lát, biểu tình trên mặt trước sau vẫn ôn hòa thế nhưng trong mắt lại tản ra quang mang ác độc. Thấy Locker trước sau vẫn không chú ý đến mình, gã liền lặng lẽ tiến vào phòng nghỉ ngơi, trở tay khóa kỹ cửa, mở quang não, gửi một tin nhắn cho người có ghi chú là X trong danh bạ, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ “hành động.”
Tin nhắn gửi đi, gã như là rốt cuộc có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào vách kim loại. Vách tường kim loại cũng không lạnh, nhưng mà cách mấy lớp vải dệt dày gã lại vẫn như cũ có thể cảm giác được rét lạnh đến tận xương.
Là ảo giác đi?
Gã bỗng nhiên thần kinh mà cười một cái.
Cũng thật là kỳ lạ, làm ra quyết định này nhưng trong lòng gã lại không có một chút áy náy nào, thật giống như đây là chuyện đương nhiên vậy.
Hai mắt khép lại.
Đúng vậy, tại sao gã lại phải cảm thấy áy náy?
Locker căn bản không coi gã là một tồn tại quan trọng, một khi thời cơ chín muồi lão chắc chắn sẽ thay thế, nếu cứ dựa theo tình huống phát triển hiện tại này thì người cuối cùng vứt bỏ tính mạng nhất định là mình.
Cho nên đừng trách gã tàn nhẫn độc ác, lục thân không nhận.
Bởi vì……
Gã đã sớm cô độc một mình!
Hết chương 411