Hơn một giờ sau, thời tiết khôi phục sáng sủa.
Trần Tuấn Vũ ly tử hóa cửa đá.
Hạ Mạt là người đầu tiên chạy ra huyệt động.
Những tảng đá có hình thù khác nhau cơ hồ bị cát bụi che giấu hoàn toàn, cỏ dại vốn bám chặt vào khe hở giữa các tảng đá ấy cũng bị nhổ tận gốc, dõi mắt nhìn ra phía xa, tất cả đều là một màu vàng xám.
Lực lượng của thiên nhiên thật là đáng sợ.
Hạ Mạt hung hăng nuối ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi Randall “Trương Lợi cùng Trần Khiết vẫn không trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nghe thấy tên hai người này, sắc mặt Hồ Bân nháy mắt thay đổi.
Sau khi hắn bị Trần Khiết ném văng ra thì đầu váng mắt hoa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Lợi bị Trần Khiết mang đi, chờ đến khi hắn vất vả khôi phục lại, chữa khỏi lục phủ ngũ tạng bị dịch sai vị trí liền lập tức chạy về phía hai người biến mất.
Lúc đầu, hắn vẫn luôn không rõ tại sao tên dã man Trần Khiết kia đột nhiên công kích hắn, chỉ cảm thấy dựa theo tư thế lúc đó của Trần Khiết thì Trương Lợi khẳng định thiệt thòi lớn.
Trong rừng cát đá nơi nơi đều là huyệt động hình thành do phong hóa, muốn tìm được hai người kia thực sự không dễ dàng, hắn trèo qua trèo lại giữa những tảng đá lớn, gió lốc càng thêm lớn mạnh, cách mấy ngàn mét hắn đều có thể rõ ràng nhìn thấy cỏ khô cùng bùn đất bị cuốn vào trong gió.
Trong lòng khẩn trương vô cùng, nếu không tìm thấy người thì sau khi trở về biết nói thế nào với Randall điện hạ?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhanh hơn bước chân.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được một tiếng khóc rất nhỏ. Không phải là kẻ điên đáng chết Trần Khiết kia ức hiếp Trương Lợi đấy chứ?!
Hắn lập tức ngừng bước chân, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận phân rõ phương hướng, sau khi tìm đúng vị trí liền lập tức nổi giận đùng đùng mà chạy tới, lại không nghĩ rằng vừa đến cửa động liền ngây ngẩn cả người!
Hắn thấy cái gì!?
Hắn thấy bóng dáng Trần Khiết bóng dáng, Alpha cường tráng Alpha chỉ mặc áo trên, lộ ra cái mông cùng đùi rắn chắc. Trương Lợi nằm ngửa trên mặt đất, hai chân tách ra. Trần Khiết đứng ở giữa hai chân Trương Lợi, bắt lấy mắt cá chân hắn, cái mông như mô tơ điện nhanh chóng thẳng ra vào.
Cho dù hắn chưa từng tự mình trải qua chuyện này thì cũng biết hai người kia đang làm cái gì!
Oanh!
Hắn nháy mắt như bị sét đánh!
Thì ra Trần Khiết cùng Trương Lợi là loại quan hệ này!?
Nhưng Trần Khiết là Alpha, Trương Lợi là Beta, dựa theo thân phận địa vị hiện tại của bọn họ, tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm được một đoàn người thích, bọn họ như thế nào, như thế nào sẽ……
Bởi vì quá mức khiếp sợ, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người, thậm chí hoàn toàn quên mất lảng tránh.
Đột nhiên, hắn thấy Trần Khiết xoay đầu. Alpha sa vào tình dục hai mắt đỏ đậm, trên má đều là vệt mồ hôi, gân xanh nổi đầy, giống như một con dã thú lâm vào điên cuồng. Hồ Bân chưa từng gặp một Trần Khiết điên cuồng như vậy, khiếp sợ đến tim đều ngừng một nhịp! Trần Khiết nhìn hắn, lại không có một chút tính toán che lấp nào, thậm chí cố ý tăng thêm lực đạo va chạm. Trương Lợi phát ra kêu rên, mang theo nức nở kêu nhỏ: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
Thanh âm khàn khàn ngọt nị mang theo ma lực xao động nhân tâm, nhưng đối với Hồ Bân lại như một cây châm tỉnh não, nháy mắt làm hắn tỉnh táo lại, loạng choạng rời đi.
Hắn mang biểu tình hoảng hốt mà trở lại nơi nghỉ của tiểu đội, vậy mà không có bất luận người nào dò hỏi hướng đi của Trương Lợi cùng Trần Khiết, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy thở dài nhẹ nhõm khó hiểu. Hiện giờ nghe thấy Hạ Mạt nhắc tới hai người kia, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là cặp mắt thú đỏ bừng của Trần Khiết!
Hắn bỗng nhiên run rẩy một cái.
Hạ Mạt thấy sắc mặt hắn xanh trắng, quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“A!? Không, không có việc gì!” Hồ Bân che giấu mà gục đầu xuống, nỗi lòng hoảng loạn.
Randall nhìn thời gian, đã là 9h sáng, trong quang não biểu hiện tiếp nối Fillet, Thạch Sư cùng Khung Đỉnh, tinh cầu Ba Na Đạt đứng hàng 10 cũng đã bị đào thải. Thi đấu mới bắt đầu được một ngày, 10 đội ngũ đã bị loại 4 đội, chẳng sợ hiện tại Lạp Hỗ bị đào thải thì cũng xếp thứ 6, cao hơn xếp hạng trong bảng tổng hợp thực lực của tinh cầu.
“Chờ một chút, nửa giờ sau nếu bọn họ vẫn chưa xuất hiện thì Vu Triết tiến hành định vị.”
“Rõ!”
Tiểu đội giải tán.
Hạ Mạt định tranh thủ thời gian này để bổ sung năng lượng cho cơ giáp.
Randall ngồi cách cậu 2m, cùng Vu Triết, Trần Tuấn Vũ, Vương Chiêu, Lý Thư An thương lượng đội ngũ mục tiêu tiếp theo.
Hồ Bân cúi đầu dựa vào hòn đá, không biết suy nghĩ cái gì.
Mắt thấy nửa giờ đã sắp qua, Trần Khiết cùng Trương Lợi một trước một sau đi ra từ phía sau một tảng đá.
Hồ Bân là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ, chột dạ mà liếc mắt một cái, lập tức liền cúi thấp đầu xuống. Trần Khiết đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh ngày xưa, chỉ là trong mắt mang theo thỏa mãn khó có thể phân biệt. Trương Lợi đi phía sau hắn, tươi cười trên mặt thậm chí càng thêm nhu hòa so với ngày thường.
Randall nhìn thấy hai bọn họ cũng không hỏi nhiều, mệnh lệnh: “Toàn đội nghe lệnh, cả đội tập hợp!”
Mọi người lập tức xếp thành một hàng.
“Mục tiêu tiếp theo của chúng ra là Thiên Tử Tinh đứng hạng 9. Vu Triết đã xác định được vị trí của Thiên Tử Tinh, Trần Tuấn Vũ điều khiển phi thuyền, những người còn lại chuẩn bị đợi lệnh!”
“Rõ!”
Một hàng chín người nhanh chóng nhảy lên Màu Bạc X, cực nhanh bay về phía mục tiêu.
Randall, Vu Triết cùng Trần Tuấn Vũ ở trong phòng điều khiển, người còn lại đều ở khoang chủ, Hạ Mạt, Trương Lợi cùng Trần Khiết ngồi ở hàng đầu tiên, Hồ Bân cùng hai người khác ngồi ở hàng thứ hai, hắn vẫn luôn thật cẩn thận mà quan sát cách ở chung của Trương Lợi cùng Trần Khiết. Cũng không biết có phải bởi vì tác dụng tâm lý không mà hắn luôn cảm thấy không khí giữa hai người này hình như có cái gì không giống nhau.
Không được bao lâu, Trần Khiết nhận được tin tức của Randall, đứng dậy đi phòng điều khiển.
Không có Alpha hung thần ác sát ở phía trước, Hồ Bân rốt cuộc dám lấy hết can đảm nói chuyện với Trương Lợi, hắn lét lút chọc chọc bả vai Trương Lợi.
Trương Lợi quay đầu lại.
Hồ bân nhìn thoáng qua cửa phòng điều khiển đóng chặt, nhỏ giọng hỏi: “Thì ra cậu cùng Trần Khiết……”
Trương Lợi thoáng nhướng mày, thực nhanh đã hiểu ý của hắn, hào phóng mà cười cười, “Đúng vậy.”
Thấy Trương Lợi thừa nhận sảng khoái như vậy, Hồ Bân ngược lại lại do dự. Trương Lợi thấy hắn có chuyện muốn nói, vì thế hỏi: “Làm sao vậy?”
Hồ Bân cũng không biết sợi dây thần kinh nào bị chập, bật thốt lên một câu: “Các cậu không cần hài tử?”
Hạ Mạt, Vương Chiêu cùng Lý Thư An cùng sửng sốt, khẩn trương mà nhìn Trương Lợi.
Trương Lợi như là hoàn toàn không cảm thấy mình bị mạo phạm, tươi cười không có bất luận thay đổi gì “Chỉ cần có thể ở cùng hắn thì hài tử không quan trọng. Về sau già rồi nếu cảm thấy hư không thì có thể suy xét nhận nuôi một nhóc.”
Hồ Bân giờ cũng mới phát hiện câu hỏi này của mình quá đáng, xấu hổ gãi gãi đầu “Cậu đừng để ý, anh chỉ là cảm thấy kỳ quái, hai người các cậu đều vô cùng ưu tú…”
“Không ai quy định Beta không thể ở bên Alpha. Huống hồ tôi cùng Trần Khiết ở bên nhau không phải có nghĩa chúng tôi vĩnh viễn không có khả năng sinh dục hậu đại, chỉ là loại khả năng này bị hạ thấp mà thôi.”
“Cậu nói cũng đúng.”
“Cho dù như thế nào cũng cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Không, không……”
Trương Lợi cười lễ phép với hắn, quay đầu lại.
Hạ Mạt lo lắng mà nhìn Trương Lợi, thấy hắn thần sắc như thường mới buông lỏng tâm, nhưng mà vô tình lại phát hiện đôi tay đặt trên đùi của Trương Lợi đã nắm chặt đến phát trắng, lúc này trái tim lại đập nhanh trở lại, Trương Lợi cũng không phải không để bụng hài tử như hắn biểu hiện, chỉ là ẩn giấu khát vọng này mà thôi. Trần Khiết biết không? Biết lo lắng này của Trương Lợi?
Mười lăm phút sau, tiểu đội của Lạp Hỗ đi đến khu vực đóng quân của Thiên Tử Tinh.
Khác với những đội ngũ khác chủ động tấn công, Thiên Tử Tinh áp dụng chính sách phòng ngự, 9 thành viên thì có 5 người là chế tạo sư cấp quốc gia. Trước khi bắt đầu tác chiến bọn họ đã xác định sẵn phương châm, lợi dụng ưu thế về số lượng chế tạo sư để vận dụng tinh thần lực kiến tạo một pháo đài phòng thủ chắc như bàn thạch dưới đáy cốc.
Để tránh gây lên sự chú ý của Thiên Tử Tinh, Màu Bạc X dừng lại ở mặt sau sơn cốc, chín người Randall phóng thích cơ giáp loại nhẹ, mở ra thiết bị phản trinh sát rồi chậm rãi đi tới.
Mấy người phủ phục phía trên sơn cốc, quan sát tình huống đáy cốc.
Đáy sơn cốc cũng không lớn, ở giữa có một lô cốt hình tròn, đường kính chừng 20m, quanh thân cùng đỉnh chóp của lô cốt có hai vòng lỗ châu mai. (Lỗ châu mai là một lỗ nhỏ ở pháo đài, thành lũy, lô cốt hay các công trình quân sự, là nơi để các tay cung, súng có thể bắn tên, đạn ra ngoài)
Trần Tuấn Vũ cong cong khóe miệng, thấp giọng nói: “Thoạt nhìn cứng vô cùng, oanh tạc bằng pháo cũng vô dụng. Nếu không có lỗ châu mai thì Hạ Mạt có thể nháy mắt phân giải cái thứ này.”
Hạ Mạt nhấp miệng, “Chỉ tiếc không thể lấp kín lỗ châu mai.”
Randall nghĩ nghĩ, “Chúng ta rời đi trước, lên phi thuyền rồi nghĩ cách.”
Đoàn người trở lại phi thuyền.
Vài người hoặc ngồi hoặc đứng trong chủ khoang, biểu tình rất là nghiêm túc.
Trương Lợi phân tích: “Nhìn tư thế của bọn họ thì kế điệu hổ ly sơn sợ không được.”
Hồ Bân bực bội gãi đầu, “Bọn họ nói rõ muốn làm rùa đen rút đầu, sao có thể ra chịu chết?”
“Để cho bọn họ đi ra là không có khả năng; tập kích trên không cũng không nhất định có tác dụng, bằng không….” Trương Lợi kéo dài âm cuối, bỗng nhiên vỗ đùi “Nếu không thể công kích từ trên trời thì chúng ta không ngại chui qua từ dưới lòng đất đi? Tớ không tin bọn họ cũng trang bị lỗ châu mai ở dưới lòng đất!”
Hết chương 399