Chuyện đoàn khảo sát Lục Tinh tạm thời gác một bên
Từ sau khi đám người Randall chạm đất đã qua năm tiếng đồng hồ.
Randall thì không có cảm giác gì nhưng Hạ Mạt đã đói đến nỗi bụng kêu rầm rì, Randall nghe thấy thanh âm này liền áy náy vô cùng, vội vàng đứng lên ôm bả vai Hạ Mạt đi ra khỏi doanh trại.
Binh lính đi tuần nhìn thấy bọn họ liền chủ động dừng chân, cúi đầu hành lễ.
Randall nói với một binh sĩ trong đó: “Thời gian cũng không còn sớm, các anh mau đi chuẩn bị đồ ăn. Đúng rồi, không cần chuẩn bị cho bọn ta.”
Binh lính không biểu hiện ra một chút nghi hoặc nào, trực tiếp làm quân lễ, “Tuân lệnh!”
Randall ôm Hạ Mạt đi về phía rừng rậm. Biểu hiện của hắn vô cùng cẩn thận, một bên tách ra lùm cây, một bên nghiêng thân thể bảo vệ Hạ Mạt.
Thấy động tác của hắn trong lòng Hạ Mạt cảm thấy thật ấm áp, nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng. Nắm tay Randall thật chặt, Randall lập tức quay đầu lại, “Bị thương?”
“Không có.” Hạ Mạt dở khóc dở cười, “Em tốt xấu cũng ở chỗ này hai ngày, làm gì đến nỗi không chịu đựng được như thế?”
Randall cũng biết phản ứng của mình quá mức, nhưng cũng không thể thay đổi được.
Bọn họ một đường tay nắm tay xuyên qua lùm cây, đi vào một mảnh đất trống nhỏ.
Hạ Mạt thấy tảng đá lớn quen thuộc trên mảnh đất trống kia, không khỏi cười cười, “Lúc mới đến em đã ở gần đây.”
Randall nghe vậy vội vàng tập trung tinh thần cẩn thận đánh giá bốn phía, sau đó áy náy nhìn Hạ Mạt, thấp giọng hỏi: “Sao em lại ngốc như vậy? Không phải đã nói không được để bản thân gặp nguy hiểm sao? Nếu em xảy ra chuyện, ta làm sao……”
“Không phải em vẫn rất tốt sao?” Hạ Mạt nhón mũi chân, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào môi Randall, an ủi: “Lại nói, nếu không phải em bị bão không gian cuốn đi thì chúng ta làm sao có thể phát hiện Lục Tinh?”
“Em……..” Randall còn muốn nói gì nhưng Hạ Mạt đã lập tức nắm lấy hai tay của hắn, “Randall.”
Đối mặt Hạ Mạt, Randall luôn không có cách nào giữ cho thái độ của mình cứng rắn, hắn gắt gao ôm Hạ Mạt, cằm gác trên đỉnh đầu cậu, “Lần này tạm thời tha thứ em, thế nhưng không thể lại có lần sau, nếu không ta thực sự sẽ giận.”
“Biết biết.”
Randall ôm Hạ Mạt, lại nói thêm vài câu căn dặn, sau đó mới lưu luyến buông ra.
Mắt thấy thái dương đã rơi vào đường chân trời, Hạ Mạt túm túm vạt áo Randall, Randall cúi đầu nhìn cậu.
Hạ Mạt cười nói: “Đã đói bụng.”
Randall bừng tỉnh đại ngộ, âm thầm ảo não mình làm sao lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy, hắn lập tức buông ra Hạ Mạt, chuẩn bị tìm kiếm con mồi.
Hạ Mạt nói: “Em biết một nơi rất tốt, nơi đó không những có thể tìm được rất nhiều đồ ăn mà còn có nguồn nước, hơn nữa phi thường xinh đẹp.”
“Dẫn đường.”
“Được.”
Hai người xuất phát.
Ngay khi bọn họ rời đi khoảng hai giây, một cái đầu xù xù nhỏ dò ra từ trong lùm cây, mở to mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hai người họ hồi lâu mới nhảy ra, nhảy nhót theo sau.
Đích đến của Hạ Mạt là bờ sông.
Vốn hai người định đi bộ đến đó nhưng đi được một lúc chân đã cảm thấy mỏi.
Randall phát hiện trạng thái của cậu liền vội vàng phóng thích phi thuyền Vinh Quang 3000X mini, đỡ cậu vào trong khoang chủ.
Khoang thuyền đóng cửa, phi thuyền vững vàng cất cánh.
Mao Mao chạy nhanh đến nơi hai người vừa đứng, cái cổ ngắn ngẩng 90 độ, trợn mắt nhìn đại quái vật bay rất nhanh kia, trong cổ họng phát ra âm thanh “Chi chi” cô đơn.
Có phi thuyền làm trợ lực, chỉ trong vòng ba phút bọn họ đã đến đích ―― bờ sông.
Lúc này đã là hoàng hôn, không ít động vật đều chạy đến bờ sông uống nước.
Phi thuyền chậm rãi tới gần, các con vật cũng không cảm thấy sợ hãi chỉ đồng thời dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía phi thuyền.
Cửa khoang mở ra lộ ra ánh sáng trong khoang chủ, vài động vật gan nhỏ thấy thế sôi nổi chạy khỏi chỗ này, nhưng mà chạy vài bước lại phát hiện ra tình huống không đúng, vì thế tốc độ chạy càng ngày càng chậm, cuối cùng hoàn toàn dừng lại quay đầu nhìn chằm chằm Vinh Quang 3000X.
Randall đỡ Hạ Mạt đi ra khoang thuyền.
Cho dù lúc ở trên phi thuyền cũng đã nhìn thấy cảnh tượng động vật chạy thành đàn nhưng vẫn không thể mang lại cảm giác mãnh liệt như khi được nhìn tận mắt. Hạ Mạt nhìn thấy Randall từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh nay lại lộ ra thần sắc kinh ngạc liền không khỏi đắc chí “Nơi này là em phát hiện ra đầu tiên. Cũng không tệ lắm đi?”
Randall kích động mà nhìn Hạ Mạt, làm gì mà không tệ, quả thực là quá tốt! Hắn nhanh chóng đi về phía bờ sông.
Nước sông vô cùng trong, thậm chí còn nhìn thấy cả bùn cùng với đá ở dưới đáy hồ.
Hai tay của hắn khép lại vốc một chút nước, Hạ Mạt còn không kịp ngăn cản hắn đã uống vào bụng.
Nước sông mát lạnh, thậm chí mang theo một vị ngọt nhàn nhạt, độ trong lành tuy không thể so với nước lọc đã trải qua máy móc tinh lọc nhưng lại càng thêm thấm vào ruột gan.
Nơi này thật sự quá tốt đẹp! Ngay cả cổ địa cầu cũng chưa chắc được phong phú như vậy!
Randall quay đầu lại, chuyên chú mà nhìn Hạ Mạt, trong ánh mắt cơ hồ muốn khắc lên hai chữ “Cảm động”.
Hạ Mạt mất tự nhiên gãi gãi mặt, “Đừng nhìn em như vậy, kỳ thực có thể phát hiện nơi này đều là đánh bậy đánh bạ……”
“Không!” Randall đứng dậy ôm Hạ Mạt, “Nếu không có em thì ngay cả khả năng đánh bậy đánh bạ cũng không có! Mạt Mạt! Em thực sự là phúc tinh của ta! Phúc tinh của Hoàng thất! Phúc tinh của Lạp Hỗ tinh cầu!”
Được Randall khen ngợi liên tiếp, cho dù da mặt của Hạ Mạt tương đối dày cũng không chịu được “Không có, cũng không khoa trương như vậy……”
Randall không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hạ Mạt vẫn tràn ngập kích động như cũ, tầm mắt đảo qua đám động vật chạy xung quanh, hắn nói: “Chỉ có hai người chúng ta, nên chọn một con vật nhỏ một chút.”
Mạt cúi đầu, “Nghe anh.”
Trước khi Hạ Mạt đi đến Lục Tinh, động vật ở đây cơ hồ không biết nhân loại đứng đầu trong danh sách kẻ săn mồi, cho nên phi thường dễ dàng đã bị Randall bắt được.
Các con vật ngơ ngác mà nhìn mắt đỏ không ngừng giãy dụa trong tay Randall, lúc đầu còn tưởng mắt đỏ này đang diễn kịch, thẳng đến khi thấy mắt đỏ bị cắt cổ đi đời nhà ma, còn bị cạo lông, thì mới nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng thoát khỏi bờ sông.
Trước sau chỉ tầm năm phút bờ sông đã chỉ còn lại có Randall, Hạ Mạt, cùng với một con thỏ đã được quét gia vị, đặt trên giá nướng.
sau khi đốt lửa, Randall bắt đầu nghĩ đến chuyện bổ sung vitamin cho Hạ Mạt, hắn ngửa đầu nhìn trái cây nặng trĩu mọng nước trên cây.
Hạ Mạt nói: “Nếu có Mao Mao thì tốt. Nó biết phân biệt trái cây có độc hay không.”
Biểu tình của Randall trong nháy mắt bị cứng lại một chút, sau đó, hắn không cam lòng mà bò lên cây, tùy tay hái một trái cây màu đỏ rất to, chuẩn bị bẻ ra xem có thể ăn được hay không.
Hạ Mạt thấy vội vàng ngăn cản: “Quả này không thể ăn!”
Randall nghi hoặc nhìn cậu, bộ dáng kia như là hỏi tại sao em lại biết?
“Mao Mao nói cho em.” Hạ Mạt một bên nói một bên nhìn khắp bốn phía, “Trước khi các anh xuất hiện Mao Mao còn chủ động đến tìm em, sau khi các anh xuất hiện thì nó lại biến mất, chẳng lẽ bị dọa đi rồi?”
Randall không nói lời nào, ngồi trên thân cây, biểu tình tựa hồ có chút tối tăm.
Hạ Mạt chú ý tới thần sắc của hắn, cho là hắn đang tự trách vì không tìm được trái cây, vì thế nói: “Không sao cả, mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Anh cũng có thứ am hiểu. A, không phải đồ ăn anh làm rất ngon sao?”
Randall nháy mắt bị lời này chữa khỏi, hắn nhảy xuống đất, tiếp nhận bàn chải nhỏ trong tay Hạ Mạt nghiêm túc quệt gia vị.
Hạ Mạt ngồi xếp bằng bên cạnh.
Lửa trại nhảy lên, toàn bộ mặt hồ đều bởi vì ánh lửa mà sáng lấp lánh.
Đã lâu chưa từng ở chung thoải mái với Randall như vậy, Hạ Mạt gác cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm Randall không chớp mắt. Cũng không biết có phải tình cảnh trước mắt quá say lòng người hay không mà Hạ Mạt cứ như vậy ngủ rồi.
Hạ Mạt ngủ thật sự say, mí mắt thích ý khép chặt lại, mày tự nhiên giãn ra, cũng không biết ngủ bao lâu liền thấy chợt có một cái gì đó lông xù xù cọ lên mặt cậu, làm cậu muốn hắt xì.
Hạ Mạt lắc lắc đầu nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi vật thể lông xù xù đấy, rốt cục “hắt xì” một cái, cậu hoàn toàn thanh tỉnh.
Mở to mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính là một cái đuôi nhỏ xù xù.
Hạ Mạt sửng sốt một chút, bỗng nhiên kinh hỉ nói: “Mao Mao?!”
Tiểu gia hỏa vốn đang dựa vào ngực cậu ngủ say sưa, ai ngờ đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rung trời (tiếng hắt xì của bé HM), làm cho nó sợ đến co thành một cục!
Nghe thấy thanh âm quen thuộc của đại quái vật, Mao Mao quay đầu, quả nhiên thấy đại quái vật tỉnh!
“Chi chi!” Mao Mao phi thân xoay tròn, mở ra hai cái chân trước muốn ôm lấy mặt của Hạ Mạt, thế nhưng chóp đuôi lại bị người tóm lấy, cho dù nó giãy giụa thế nào cũng không thể lại gần được mặt đại quái vật.
Mao Mao nổi giận, quay đầu “Chi” một cái với tên đang đùa dai kia, đôi mắt tức giận trừng to vừa đối diện với cặp mắt xanh lam lạnh lùng liền lập tức trở nên ngập nước, ngay cả lông mao trên người đang dựng thẳng lên cũng thu liễm.
Hạ Mạt nhìn bộ dáng của Mao Mao, cảm thấy vừa đáng yêu vừa tội nghiệp, cậu nói với Randall: “Buông nó ra đi, tiểu gia hỏa này không có ác ý.”
Randall ghét bỏ mà nhìn thoáng qua móng vuốt của Mao Mao, “Nó lúc nãy mới ăn cá, móng vuốt bẩn.”
Hạ Mạt nhìn về phía Mao Mao.
Mao Mao không nghe hiểu hai đại quái vật đang nói cái gì, thế nhưng nhìn ánh mắt của đại quái vật quen thuộc nhìn nó, nó liền biết nhất định là đại quái vật xa lạ đang nói xấu nó!
“Chi chi! Chi chi!” Đại quái vật đáng ghét! Không cần nói hươu nói vượn!
Hạ Mạt một tay nâng Mao Mao, nhổm người dậy.
Mao Mao lập tức ngoan ngoãn cuộn thành một vòng, còn không ngừng dùng đầu nhỏ cọ lòng bàn tay Hạ Mạt.
Randall lạnh lùng liếc Mao Mao một cái, xoay người đặt thịt nướng vào đĩa, đưa đến trước mặt Hạ Mạt.
Hạ Mạt vừa nhìn thấy những miếng thịt nướng chỉnh tề kia, cảm động lại thỏa mãn, nháy mắt nổi lên cơn thèm ăn, cậu đặt Mao Mao lên đùi, cầm lấy đũa, không ngừng gắp đồ ăn vào trong miệng.
Mao Mao cũng bị mùi hương này hấp dẫn, duỗi cổ nhìn vào mâm, bất đắc dĩ cái đầu lại quá lùn nỗ lực cả buổi cũng không thấy gì, nó nhanh chóng nhảy lên vai của Hạ Mạt, mở to mắt nhìn chằm chằm miếng thịt nướng vàng ươm trong mâm.
Hạ Mạt đang ăn say sưa thì bên tai chợt vang lên tiếng rầm rì kỳ lạ, thoáng nghiêng đầu sang một bên, cậu lập tức thấy Mao Mao đang há to miệng, đầu lưỡi phấn hồng thè ra bên ngoài, phần lông ở yết hầu còn đầy khả nghi mà di động trên dưới ―― không phải đang nuốt nước miếng đấy chứ?
Hạ Mạt quả thực bị ý tưởng không đâu vào đâu của mình làm cho trấn kinh.
Thế nhưng……
Bộ dáng của Mao Mao thực sự đáng thương, giống như động vật nhỏ bị chủ nhân ngược đãi vậy.
Đau lòng, cậu lấy một miếng thịt nhỏ từ trong đĩa đưa đến bên miệng Mao Mao.
Randall nhắc nhở, “Em chắc chắn nó có thể ăn thịt chín?”
Hạ Mạt do dự một chút, ở Lạp Hỗ tinh cầu có một vài động vật quả thực không thể ăn thịt chín, nếu ăn thịt chín sẽ có khả năng bị mất nước, thậm chí là tử vong, chỉ là không đợi cậu cân nhắc cẩn thận Mao Mao đã nhanh chóng ngậm lấy miếng thịt rồi nhảy ra phía sau cậu. Chờ đến khi Hạ Mạt bắt được tiểu gia hỏa này thì miếng thịt đã hoàn toàn xuống bụng!
Hạ Mạt quả thực là giận sôi máu!
Tiểu gia hỏa này đúng là thèm ăn! Ngay cả mạng cũng không cần!
Cậu vội vàng nâng lên tiểu gia hỏa, xem kỹ trên dưới, chỉ sợ nó xuất hiện vấn đề gì, nhưng tầm nửa giờ trôi qua tiểu gia hỏa vẫn không có chuyện gì, vẫn vô cùng có tinh thần!
Hết chương 322