Sao lại như thế được?!
Là hai nam beta ăn mặc rất phổ thông nhưng khuôn mặt vô cùng tinh xảo đang đi về phía mình.
Được rồi, chỉ bằng bề ngoài tinh xảo như vậy, nếu không phải bởi vì trên cánh tay bọn họ không có đồ án giọt nước, cô còn tưởng rằng hai người kia là Omega trân quý!
Tuy rằng cô cho rằng hai người này hơn phân nửa là thuận đường đến xem toàn thành quỷ này, nhưng cô vẫn treo lên nụ cười tiêu chuẩn, đứng dậy thân thiết hỏi:“Hai vị, cần giới thiệu gì sao?”
Hạ Mạt vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Ngọc Chương liền kéo vạt áo cậu lắc đầu, Hạ Mạt cười cười trấn an hắn, sau đó nói với nhân viên bán nhà:“Chào cô, tôi muốn xem cửa hiệu mặt tiền 100 mét vuông đối diện với trường học Exxon kia, nếu như giá hợp lý, tôi còn muốn xem gian phòng bên trên cửa hiệu đó.”
“Cái gì, cái gì?”
Cô không có nghe sai đi?!
Nói từ góc độ của chủ nghĩa nhân đạo, cô thật sự muốn kêu với trời: Nam beta trẻ tuổi này khẳng định điên rồi! Người sáng suốt đều phòng ở đây mua cũng không có tác dụng gì, hắn cư nhiên muốn mua hai căn, một cái trong đó còn là cửa hàng?!
Hạ Mạt thực khẳng định nói: “Đúng vậy, phiền toái cô dẫn chúng tôi đi xem.”
Nhân viên bán nhà trong lòng thổ tào vô cùng, nhưng trên mặt cũng không thể biểu hiện như vậy, cô nhanh chóng chạy từ sau bàn đến trước mặt Hạ Mạt, tươi cười đầy mặt: “Vị tiên sinh này thật sự là rất có ánh mắt! Cái cửa hiệu mặt tiền kia có vị trí hoàng kim nha! Tôi dám cam đoan nếu làm kinh doanh ở đấy tuyệt đối là tài nguyên cuồn cuộn……”
Hạ Mạt thản nhiên mỉm cười trước những lời nói khoa trương của cô, cậu hiện tại cũng không thể đón ý nói hùa quá lợi hại, bằng không đến thời điểm giá đều không thể hạ xuống được.
Ba người cùng nhau đi đến cửa hiệu mặt tiền, nhân viên bán hàng xoát thẻ từ, cửa sắt chậm rãi tách ra từ hai bên, dần dần lộ ra không gian bên trong.
Cửa hiệu mặt tiền này có hình chữ nhật, diện tích khá lớn, Hạ Mạt thô sơ giản lược phỏng chừng một chút, nếu có thể ngăn nơi này thành hai phần, một bên bán vật dụng hàng ngày, một bên bán đồ ăn vặt quả thật rất không tồi.
Trong lòng vô cùng vừa lòng nhưng phản ứng ở trên mặt lại không như thế, cậu nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói:“Nơi này……”
Nhân viên bán nhà căng thẳng trong lòng, hai tay không tự giác thu cùng một chỗ, bên thái dương chảy ra mồ hôi lạnh.
“Tôi cảm thấy nơi này không quá thích hợp……”
“Như thế nào không thích hợp?! Ngài xem, nơi này đối diện cửa lớn của Exxon, mặc kệ là học sinh hay là lão sư chỉ cần vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy nơi này. Lại nói nơi này nhưng chính là cửa hiệu mặt tiền gần Exxon nhất……”
“Cô nói như thế cũng đúng, nhưng giá này……”
“Giá không cao, 500 Lạp Hỗ tệ mỗi một mét vuông!”
“Quý như vậy?!” Hạ Mạt liên tục lắc đầu, “Không được không được, rất đắt, hoàn toàn vượt qua dự tính của tôi.”
Mắt thấy tiền tới tay rồi lại muốn bay, nhân viên bán nhà cắn răng một cái, “Vậy thì ngài có thể trả bao nhiêu?!”
Hạ Mạt vươn ra 4 ngón tay, “Nhiều lắm là từng này.”
“Thế này cũng quá ít đi?!”
“Cô cũng đừng lừa tôi, tòa chung cư này đã xây dựng được hơn nửa năm rồi đúng không? Đến bây giờ ngay cả một gian phòng cũng không bán nổi, tôi chịu mua đã……”
Sắc mặt của nhân viên bán nhà trở nên xấu hổ, suy tư một lát, phất phất tay, nói: “Được rồi được rồi, theo ý cậu,400 Lạp Hỗ tệ mỗi mét vuông.” Vì để ngừa vạn nhất, cô lập tức chiếu ra hình ảnh ba chiều, nói: “Ngài ấn tay ở chỗ này.”
Hết chương 22.