Liên hoan chấm dứt.
Vị Chinh bị Bệ hạ cùng Đế hậu liên thủ oanh tạc, ép hỏi chuyện tình năm đó.
Randall có việc tạm thời rời khỏi, Hạ Mạt thì ngồi cùng một chỗ với Diệp Vĩ nói chuyện phiếm.
Diệp Vĩ vốn đang hung hăng cảm khái một phen với thân phận thực sự của Hạ Mạt, nói đến phần sau, đột nhiên hỏi: “Con trưởng thành sao?”
“Ngài là nói kỳ sinh lý đầu tiên?”
Diệp Vĩ gật đầu.
Hạ Mạt có phần ngại ngùng, “Kỳ sinh lý đầu tiên đã qua hơn nửa năm.”
“Vậy con bây giờ…”
“Con vẫn luôn sử dụng liều ức chế.”
Diệp Vĩ nhíu mày, “Điện hạ cũng đồng ý?”
“Vâng.” Chú ý tới nét mặt của Diệp Vĩ, Hạ Mạt có thể đoán được hắn nhất định vô cùng không đồng ý cách làm như vậy, quả nhiên, kế tiếp chỉ nghe thấy hắn nói: “Chuyện của những người trẻ tuổi các con ta không quản được, thế nhưng ta vẫn muốn lấy thân phận của người từng trải nói với con vài câu.”
“Sư phụ mời nói.”
“Thứ như liều ức chế kia, có thể ít dùng một phần thì ít dùng một phần.”
Hạ Mạt nhìn cặp mắt màu xám kia, hắn mơ hồ có cảm giác, Diệp Vĩ giờ phút này vô cùng thương tâm. Cậu muốn tìm kiếm ngọn nguồn nhưng lại sợ hành vi lỗ mãng như vậy sẽ khiến cho Diệp Vĩ thống khổ… —
Chạng vạng tối.
Randall đưa Hạ Mạt về tới Thính Vũ hoa viên.
Hai người đứng bên trong bến đỗ phi thuyền, cách ít nhất 2m
“Bắt đầu từ tuần tới chính là giải thi đấu võ thuật cơ giáp, em ở phương diện này tựa hồ vẫn còn khiếm khuyết.”
Hạ Mạt co quắp gãi gãi tóc, “Mấy ngày này vẫn luôn tập trung vào chế tạo cơ giáp…”
“Danh sách tranh tài trận đầu sẽ được công bố vào buổi sáng ngày mai, đến lúc đó chúng ta đi đến chỗ Trương Lợi, nghiên cứu kỹ, tranh thủ tìm được chỗ đột phá.”
“Được.”
Hai người đứng yên ở đó, rõ ràng không nói chuyện nhưng không ai là muốn rời đi trước.
Đến cuối cùng vẫn là Randall thu hồi ánh mắt trước tiên, “Mau trở về đi thôi, không thì thúc thúc sẽ lo lắng.”
“Dạ…” Hạ Mạt quay người, chậm rãi đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Điện hạ, trong giải thi đấu võ thuật ngài sẽ sử dụng Diêm Vương Hào sao?”
Randall nhìn cậu không chớp mắt.
Không nhận được trả lời, Hạ Mạt lập tức cảm thấy có phần xấu hổ, “Em hiểu, Diêm Vương Hào còn có rất nhiều khiếm khuyết về lực công kích, nếu lực công kích quá yếu thì sẽ ảnh hưởng đến người dùng nó.”
Ánh mắt của Randall rơi vào trên cái đầu đang vô lực cúi xuống kia, hắn nhẹ nhàng mà cong cong môi, “Hiện giờ trong tay ta chỉ có Diêm Vương Hào, không dùng nó thì ta dùng cái gì?”
“Ah?” Hạ Mạt ngẩng đầu, tâm tình bởi vì lời nói của Randall mà có chút tung tăng như chim sẻ.
“Dựa theo quy định của 《 Biện pháp quản lý cơ giáp 》, để có thể lợi dụng được tài nguyên tối ưu nhất, mỗi người chỉ có thể có được một cỗ cơ giáp hình người, ta đã giao nộp cơ giáp cấp hai trước đây.”
“Điện hạ…” Đây coi như là gián tiếp khẳng định trả giá cùng thành quả của cậu sao?!
“Cho nên, trước khi chính thức bắt đầu giải đấu, còn cần phải mời Hạ Mạt đại sư giúp đỡ điều chỉnh một chút.”
“Phụt!” Hạ Mạt bị lời của hắn chọc cười, ánh mắt nhìn liếc qua tấm rèm cửa sổ trên lầu hai, rồi lập tức thu hồi nét mặt, cứng rắn nói: “Điện hạ, em về đây, ngài cũng về sớm một chút đi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hạ Mạt cúi đầu chạy vào thang máy, một hơi xông vào cửa rồi nhanh chóng liên lạc với Randall.
“Em đến nhà!” Cậu hưng phấn nói.
Bối cảnh bên trong hình chiếu là bên trong phi thuyền, nét mặt của nam nhân vẫn lạnh lùng như trước, nhưng mà ánh mắt lại ôn nhu như vậy, dường như tất cả cảm xúc đều giấu ở trong cặp mắt thâm thúy mê người kia.
“Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp!”
Sau khi kết thúc video, Hạ Mạt hai tay ôm lấy trái tim, tựa ở cạnh cửa tinh tế nhớ lại thanh âm mê người cùng với nét mặt của Randall.
Ngọc Chương mặc đồ ngủ đi tới, đứng ở bên cạnh theo dõi cậu nửa ngày, cuối cùng thật sự là nhìn không được nữa, “Mạt Mạt?”
“Hả?” Mắt Hạ Mạt vẫn nhắm như cũ, hiển nhiên còn đắm chìm trong YY không hạn cuối.
Ngọc Chương lắc đầu, quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Nếu như thật sự thích như vậy thì tại sao không bá vương ngạnh thượng cung gạo nấu thành cơm? Ở nhà tưởng tượng còn gia thể thống gì?”
Hạ Mạt nghe vậy, lập tức cười hì hì khoác cánh tay của Ngọc Chương làm nũng.
Ngọc Chương trợn trắng mắt, bắt đầu lặp lại lời nói đã nói không dưới 100 lần, “Kỳ sinh lý đầu tiên đã qua bao lâu? Đã hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ tiểu tử ngốc con vẫn luôn muốn lấy thuốc ức chế để đối phó?”
Hạ Mạt quệt miệng giải thích, “Băn khoăn của điện hạ là rất có đạo lý, lại nói, hiện tại con đang dốc lòng cho sự nghiệp, làm sao có thời gian chiếu cố đứa nhỏ?”
“Con ngốc thế?” Ngọc Chương hung hăng cốc đầu của cậu, “Có biết thuốc ức chế sẽ ảnh hưởng đến thân thể không? Cho dù đã trải qua cải tiến bao nhiêu lần vẫn sẽ có tác dụng phụ! Tại sao con lại không nghe? Hiện tại không nghe lời, chờ đến khi con muốn sinh con nhưng không sinh được thì đừng có hối hận!”
Đây đã là là lần thứ hai trong ngày hôm nay có người nói đến chỗ hỏng của liều ức chế với cậu.
Thật ra, những lời mà sư phụ cùng ba ba nói Hạ Mạt cũng biết, cậu cũng rất không muốn thương tổn thân thể, tổn thương hài tử tương lai, nhưng là tình thế bức người… Hạ Mạt thu hồi cảm xúc buồn bã, cười nói: “Ba ba đừng nóng giận.” Cậu gác cằm lên vai Ngọc Chương, “Sẽ không chờ bao lâu, ngài cứ yên tâm đi, con cam đoan, trước khi tốt nghiệp sẽ sinh cho ngài một thằng cháu trai bụ bẫm, được chứ?!”
Ngọc Chương quả thực không thể làm gì nổi cậu, chán nản ngồi ở bên giường, cầm chặt tay của cậu, “Ba ba thật sự rất không yên lòng về con, rõ ràng đều thành niên rồi, còn không đáng tin như con nít vậy. Nam nhân là cần dùng tâm tranh thủ, chỉ cần con thích hắn, hắn cũng thích con, thì con nên tìm mọi cách cột chặt hắn!”
“Ngài có kinh nghiệm như thế, vị nguyên soái kia bị ngài trói chắc rồi?”
“Đừng nói sang chuyện khác!”
“Dạ dạ dạ.”
“Căn cứ vào quan sát cẩn thận của ta trong khoảng thời gian này, Randall điện hạ đúng là vô cùng thích hợp để kết hôn, thế nhưng ta lo lắng chuyện hắn sẽ tái giá hay không, ở Lạp Hỗ tinh cầu, một người nam nhân có hai đối tượng là một hành vi hợp pháp, vạn nhất hắn…”
“Sẽ không đâu.” Hạ Mạt đánh gãy lời của hắn, ba ba có ý nghĩ như vậy phần lớn là do Hạ Khoa, nhưng cậu dám khẳng định, Randall trừ cậu ra, sẽ không yêu bất kỳ ai khác! Cậu đối với Randall có lòng tin!
“Được rồi, dù sao lời ba ba nói con cũng không nghe.” Ngọc Chương khoát khoát tay, “Ngủ một chút, ta cũng tránh khỏi lo nghĩ không đâu.”
Mười giờ sáng hôm sau
Kỳ đối chiến đầu tiên của giải thi đấu võ thuật cơ giáp hoàn toàn xuất lô!
Dựa theo an bài, thời gian trận đấu của Hạ Mạt là 2 giờ chiều thứ hai, đối thủ học sinh năm nhất của khoa chiến đấu cơ giáp trong trường.
Hạ Mạt vừa xem hết tin tức cơ bản, quang não lập loè, cậu vội tiếp video.
“Thấy tin tức danh sách chưa?” Randall hỏi.
“Vừa mới xem xong của mình, đang định xem của anh là lúc nào!”
“Tranh thủ thời gian chuẩn bị, 10 phút sau ta chờ em ở dưới nhà.”
“Được!”
Hạ Mạt xông vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đến gần lúc ra cửa còn đặc biệt đỏm dáng mà bôi một ít nước giữ ẩm lên mặt, theo lời của ba ba, Alpha thường rất để ý đến làn da của Omega
Mười phút sau, Hạ Mạt đúng giờ xuất hiện ở bãi đỗ.
Lúc này Randall cũng vừa đến.
Hạ Mạt nhanh chóng tiến vào trong phi thuyền, trông thấy Randall đang nghiêm túc nghiên cứu thông tin đối thủ, liền kiềm chế lại kích động trong nội tâm, hỏi, “Trận đấu của anh khi nào thì bắt đầu?”
“11 giờ sáng thứ hai.”
“Vậy thì không phải là không có thời gian hoàn thiện tính năng của cơ giáp?!”
“Không việc gì.” Randall tên trong danh sách, “Người này ta biết, năng lực chiến đấu của hắn kém hơn ta rất nhiều, mặc dù lực công kích của Diêm Vương Hào quá yếu nhưng sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Cơ giáp cấp 6 có lực công kích cấp 5…
Tại sao hai con số này phối hợp cùng một chỗ luôn có cảm giác buồn cười không rõ?!!
“Thật xin lỗi…” Hạ Mạt cúi đầu, “Nếu như em lợi hại hơn một chút thì sẽ không xuất hiện loại ô long này.”
“Yên tâm.” Nhìn cái đầu gần như muốn áp sát vào ngực kia, Randall do dự trong chốc lát, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc của cậu.
Hạ Mạt mím môi gật đầu, sau đó kéo tay Randall xuống, đặt tại bên miệng cẩn thận hôn một cái.
Trên mu bàn tay truyền cảm xúc ấm áp, Randall hoàn toàn có thể tưởng tượng được bờ môi của cậu mềm mại tinh tế đến chừng nào, mắt cúi xuống nhìn cái đầu màu đen trước mặt, lông mi có chút rung rung, lồng ngực phập phồng cũng càng rõ ràng.
“Mạt Mạt.” Thanh âm của hắn rất thấp, giống như là ép ra từ trong lồng ngực.
Hạ Mạt ngẩng đầu, nhìn Randall, lại không nghĩ Randall bỗng nhiên tới gần ngậm lấy môi của cậu!
Kinh hỉ ngoài ý liệu!
Vì làm sâu sắc nụ hôn này, Hạ Mạt chủ động rời khỏi chỗ ngồi, thân thể chậm rãi ngửa về đằng sau, hai người đều lăn xuống trên mặt đất!
Hô hấp trầm trọng!
Tâm tình sung sướng cực độ!
Bị nam nhân cường thế áp đảo trên mặt đất, Hạ Mạt thậm chí tham lam muốn: Nếu như có thể theo đuổi tâm của mình thì tốt bao nhiêu? Như vậy cậu có thể thuận lý thành chương cùng Randall ở cùng một chỗ, rốt cuộc không cần cẩn thận khống chế khoảng cách của song phương, rốt cuộc không cần bận tâm mỗi một ánh mắt hoặc động tác có thể đưa tới khát vọng không thể ức chế cho đối phương!
Cánh tay rắn chắc của Randall chống ở hai bên má của Hạ Mạt, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Mạt, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú giống như tùy thời đều có thể hòa tan cậu, “Tại sao em lại có thể làm cho người khác yêu thích như thế?”
Hạ Mạt đón lấy ánh mắt lửa nóng của Randall, không lùi bước một chút nào, “Ngài cũng thế, tại sao có thể hấp dẫn em như thế?”
Ánh mắt đột nhiên híp lại, Randall cúi đầu dùng miệng đụng đụng mặt của cậu một cái, sau đó cực kỳ kiềm chế kéo dài khoảng cách, “Bọn Trương Lợi cũng đã đến câu lạc bộ rồi, chúng ta không thể tới trễ.”
Hạ Mạt gật đầu, không biểu hiện cảm xúc gì cả nhưng trong nội tâm lại có chút khó chịu.
Randall kéo cậu lên.
Tâm tình kích động chưa trút đi, Hạ Mạt cúi thấp đầu thay hắn sửa sang quần áo, hai tay dao động trên quần áo của nam nhân, cậu nhỏ giọng nói: “Điện hạ, kỳ sinh lý lần thứ nhất đã qua hơn nửa năm.”
Randall cúi đầu nhìn cậu, tựa hồ đang chờ cậu nói tiếp.
“Liều ức chế có tác hại đối với thân thể, sử dụng số lần càng nhiều thì tổn thương càng lớn, trưởng bối nói còn có thể có thể sẽ ảnh hưởng thụ thai.” Hạ Mạt đơn giản trần thuật hoàn tất, liền thấp thỏm chờ đợi trả lời.
Thế nhưng Randall vẫn không nói gì.
Loại yên tĩnh này quả thực làm cho Hạ Mạt muốn phát điên!
Tốt xấu nói cái gì đó ah?! Dù là chỉ là vài câu an ủi giống như trước cũng tốt!
Hết chương 170.