Hạ Mạt trơ mặt ra ha ha cười, hộc hộc uống xong hơn phân nửa bát cháo, lại ngoan ngoãn cắn một ngụm màn thầu, sau đó nhe răng cười với Ngọc Chương.
Ngọc Chương sủng nịch vỗ đầu của cậu một cái, cúi đầu ăn cơm. Ngọc Chương là một Omega rất có giáo dưỡng, khi ăn cơm vừa nhã nhặn lại ưu nhã, nếu có thể xem nhẹ hoàn cảnh trong phòng này cùng với thức ăn đạm bạc trên đĩa, không chừng người ta sẽ tưởng hắn đang ăn cơm ở trong nhà ăn hoàng gia.
Hạ Mạt theo dõi hắn nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên cười nói:“Ba ba.”
“Ân?”
“Về sau ba nhất định sẽ tìm thấy được một người thực yêu ba.”
Ngọc Chương đầu tiên là sửng sốt, sau khi trấn tĩnh lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng,“Tiểu hài tử nói bậy bạ gì đó?”
“Con mới không phải tiểu hài tử.”
“Kỳ phát tình vẫn chưa đến, còn không phải……”
“Ngưng! Ngưng!” Trời mới biết cậu sợ nhất là lão ba ở trước mặt lải nhải về kỳ sinh lí, ấy vậy mà vị Omega này lại luôn cho rằng bàn luận chuyện này là một chuyện thiên kinh nghĩa địa (là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ)!
Cậu có thể dự đoán được những tháng ngày tương lai lão ba dùng chuyện này để quở trách cậu……
Thiên a, cậu nên làm cái gì bây giờ, ai tới cứu giúp cậu!
Giải quyết xong điểm tâm, Ngọc Chương đi tới phòng bếp rửa bát, Hạ Mạt liền thừa dịp trong khoảng thời gian này đi xung quanh phủ tướng quân mấy vòng, có đồ gì thuận mắt đều thu vào trong tay hết.
Ước chừng qua chừng mười phút, Ngọc Chương trở lại trong phòng. Phòng không lớn chỉ liếc mắt một cái là có thể thu hết mọi thứ trong phòng vào tầm mắt, thế nhưng nhi tử cư nhiên không ở? Đang định đi ra cửa tìm thì thấy nhi tử giống như mèo trộm cá đi vào, ôm cánh tay hắn, ngọt ngào nói:“Ba ba, này nọ đều đã thu xong, chúng ta đi nhanh đi.” Cậu thực sự là một khắc cũng không ngốc nổi nữa.
Ngọc Chương lắc đầu cười: “Thẻ thân phận đều mang đầy đủ?”
Hạ Mạt đung đưa ngón tay,“Đều ở trong nhẫn.”
“Mảnh dán che giấu đã dán chưa?”
Hạ Mạt giơ ra cánh tay trái của mình, cười đến đặc biệt xán lạn, một hàng răng trắng đến nỗi có thể làm lóa mắt người khác,“Đã sớm dán xong!”
Ngọc Chương không yên lòng, nâng hắn cánh tay cẩn thận xem xem, mới rốt cuộc nói:“Được rồi, xuất phát.”
“Da!”
Hai người nguyên bản không có bao nhiêu địa vị ở trong cái nhà này, hơn nữa chuyện hai người rời đi cũng không có người nào biết nên đứng ngoài cửa chào bọn họ chỉ có một mình quản gia.
Ngọc Chương bị Hạ Mạt lôi kéo vào trong phi thuyền, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn phủ tướng quân giam cầm hắn hơn 18 năm, trong lúc nhất thời cảm khái rất nhiều.
Hạ Mạt chú ý tới thần sắc của hắn, nói:“Chúng ta sẽ sống rất tốt ở hoàng thành.”
“Ân.” Ngọc Chương lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, ôn nhu vuốt ve tay Hạ Mạt, “Ba ba cũng tin tưởng.”
—-
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, từ phủ tướng quân đến bến tàu cũng chỉ có năm phút. Khi rời thuyền, Ngọc Chương cảm khái nói: “Quá nhanh, so với trước kia thì nhanh rất nhiều.”
“Ba ba, ba ngồi phi thuyền lúc nào vậy?” Hỏi ra những lời này cậu liền hối hận, đời trước Ngọc Chương chưa đi ra khỏi cửa nhà bao giờ cả, cho dù là ngồi phi thuyền cũng có lẽ là 18 năm trước đi.
Quả nhiên, liền nghe thấy ngọc chương nói: “Thật lâu trước kia.” Nói xong, nghiêng đầu chú ý tới thần sắc hối hận của Hạ Mạt, ngay sau đó ôn nhu an ủi: “Ngày sau còn có rất nhiều cơ hội ngồi phi thuyền a.”
Hạ Mạt ngẩng đầu lên.
Mặt trời lên cao, ánh sáng say lòng người dừng ở trên thân nam nhân, giống như thêm một tầng kim sắc nhu hòa, thần thánh tốt đẹp.
Đây mới là ba ba của cậu, Omega ôn nhu tuấn tú, Omega nên được người khác che chở yêu thương.
Hết chương 16.