Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 146



Chú ý tới sắc mặt của Hạ Mạt khẽ biến, Diệp Vĩ quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?” Không phải là bị lời nói của bọn hắn hù dọa đấy chứ?

Hạ Mạt lắc đầu, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, cậu nghĩ tới không chỉ là sự chênh lệch về quân sự, mà còn là đảng Nội các và Hắc Vương tinh cấu kết! Đời trước mặc dù cậu không thể nhìn thấy kết cục của Hoàng đảng và Lạp Hỗ tinh cầu, nhưng mà dựa vào suy đoán cũng có thể đoán được bảy tám phần. Thực lực cách xa, loạn trong giặc ngoài, ngoại trừ binh bại bị tiêu trừ thì còn có thể làm sao?

Lông mày Randall cau lại, đứng dậy đi tới trước Hạ Mạt, “Có chuyện đừng buồn bực trong lòng, nói ra.”

Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn nhìn Diệp Vĩ, không tự chủ nắm chặt nắm đấm “Sư phụ, điện hạ, thực lực của chúng ta cách Hắc Vương tinh quá xa, chúng ta còn có cơ hội chiến thắng sao?”

Nghe thấy vấn đề của cậu, Diệp Vĩ bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần thiếu niên này không bởi vì vậy mà lùi bước là được rồi, hắn vỗ vỗ bả vai Hạ Mạt, nhẹ nói: “Cho nên, chúng ta mới cần nhân tài đặc thù giống như con.”

“Con?” Hạ Mạt nhớ tới tác phẩm đầu tay của mình, “Ngài là nói đến công nghệ chế tạo cơ giáp cao cấp?!”

“Đúng. Đây là phương pháp hiệu quả nhất để nâng cao thực lực tổng hợp của chúng ta bây giờ, thế nhưng…”

“Thế nhưng làm sao?”

Diệp Vĩ tiếc hận thở dài, “Nếu như mỗi người ở Lạp Hỗ tinh cầu đều có thể giống như con, quân đội của chúng ta đánh bại Hắc Vương tinh chỉ trong tầm tay, chỉ là người như con dù sao cũng là số ít.”

Hạ Mạt gục đầu xuống, ý của sư phụ đại khái chính là như muối bỏ biển đi.

Vậy nếu như cậu nói ra chuyện mình đã biết đảng Nội các cấu kết với Hắc Vương tinh nói ra, sau khi đã có chuẩn bị đầy đủ, thì tỉ lệ chiến thắng của bọn họ sẽ gia tăng sao?!

Diệp Vĩ cùng Randall thấy cảm xúc của cậu từ lúc nãy vẫn trở nên sa sút, không khỏi tận lực lảng tránh cái đề tài này, ngược lại tìm kiếm đề tài làm cho cậu tương đối thả lỏng, lại không nghĩ còn chưa nói ra, Hạ Mạt liền đột nhiên thần sắc nghiêm túc đánh gãy bọn họ.

“Sư phụ, Randall điện hạ. Con có một chuyện phi thường trọng yếu muốn nói với hai người!”

Diệp Vĩ cùng Randall đồng thời sững sờ.

Hạ Mạt trịnh trọng nói: “Thật sự phi thường trọng yếu, quan hệ đến tương lai của Lạp Hỗ tinh cầu!”

“… Được.” Diệp Vĩ gật đầu, thu phi thuyền của Hạ Mạt vào trong nhẫn không gian, “Ở đây cũng không an toàn, chúng ta vẫn là lên phi thuyền thôi.”

Ba người rời khỏi phòng huấn luyện.

Diệp Vĩ thả ra phi thuyền mini.

Đợi đến khi bọn họ đều tiến vào phi thuyền, Diệp Vĩ đóng cửa cửa khoang, điều khiển phi thuyền bay lên giữa không trung.

Hạ Mạt, Randall, Diệp Vĩ ngồi đối mặt nhau, ở giữa là một cái bàn trà tròn.

Trên bàn có ba chén trà, nước trong chén có lẽ là đổ lâu rồi cho nên không có hơi nước.

Hai tay Hạ Mạt đặt lên bắp đùi, mười ngón vô ý thức đan vào nhau, cậu không nói gì, Randall cùng Diệp Vĩ cũng không thúc giục, cứ như vậy lẳng lặng chờ.

“Đầu tiên, chuyện này liên quan đến toàn bộ Hoàng đảng thậm chí là cả Lạp Hỗ tinh cầu, con cam đoan tuyệt đối không nói bừa.” Cậu khẩn trương nhìn thoáng qua hai người đối diện, thấy thần sắc của hai người vô cùng trịnh trọng, mới nói: “Con không biết các ngài có kiểm tra những dấu vết để lại hay không, nhưng mà con dám khẳng định, giữa đảng Nội các và Hắc Vương tinh có một mối quan hệ vô cùng mật thiết.”

Sau khi cậu nói ra những lời này, không chỉ là Randall, mà ngay cả Diệp Vĩ cũng kinh ngạc không thôi.

Đảng Nội các cấu kết với Hắc Vương tinh?

Không nên ah!

Cho dù đảng Nội các có phản đối Hoàng đảng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên liên hợp với người ngoài trộm của nhà mình, huống chi đây chính là thế lực mà mỗi một người dân trên Lạp Hỗ tinh cầu đều căm giận?!

Hai người ngốc trệ một thời gian thật dài, Diệp Vĩ mới tìm về thanh âm của mình: “Làm sao con biết chuyện này?”

Cậu nhìn thoáng qua Randall, “Nguyên nhân tạm thời không thể nói, nhưng mà con dám cam đoan, con tuyệt đối không có ác ý với Hoàng đảng và Lạp Hỗ tinh cầu!”

“…”

Diệp Vĩ cùng Randall đồng thời rơi vào trầm mặc.

Hạ Mạt khẩn trương khác thường nhìn bọn họ, mặc dù cậu và Diệp Vĩ là thầy trò, mặc dù cậu và Randall là tình nhân bí mật, nhưng mà ở trên vấn đề lớn liên quan đến vận mệnh của cả quốc gia này, những biện pháp mà bọn họ sắp áp dụng đều ở trong phạm vi tính toán của Hạ Mạt. Dù cho bọn họ lập tức đưa cậu đến ngục giam, cậu cũng không oán giận!

Nhưng mà Diệp Vĩ cùng Randall cũng không có làm gì, sau khi bọn họ trầm mặc trong mấy phút ngắn ngủi, thần sắc khôi phục thái độ bình thường.

Diệp Vĩ nói: “Sau khi trở về, chúng ta sẽ lập tức phân phó người điều tra việc này. Nếu như thật sự có việc này, chúng ta nhất định sẽ lập tức áp dụng biện pháp đối phó, nếu như không có, coi như cuộc nói chuyện hôm nay không tồn tại đi.”

Nghe thấy Diệp Vĩ cam đoan, trong nội tâm Hạ Mạt cảm động không thôi, đồng thời cũng rốt cục thở dài một hơi, cậu chậm rãi đem ánh mắt chuyển hướng Randall.

Randall nói: “Ta bằng lòng tin tưởng lời nói của em, cũng nguyện ý chờ đến ngày em nói nguyên do cho ta.”

Hạ Mạt hung hăng gật đầu, “Đợi thời cơ chín muồi, em sẽ nói cho mọi người biết.”

Tiếp đó ba người Diệp Vĩ thay đổi chủ đề thả lỏng hơn

Cân nhắc đến chuyện không lâu nữa là cuối kỳ, nhiệm vụ mà Diệp Vĩ bố trí cho Hạ Mạt có phần buông lỏng, nhưng mà Hạ Mạt vẫn dùng tiêu chuẩn cao để huấn luyện mình.

Hơn mười ngày sau, sáu người đã trải qua đợt kiểm tra đầu tiên từ khi nhập học đến nay. Cuối cùng, Hạ Mạt lấy thành tích gần như tối đa của khóa lý luận và khóa thực hành để đạt được vị trí thứ nhất của khoa.

Ngày nghỉ đông đầu tiên, sáu người cùng hẹn nhau ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mọi người liền nhao nhao nói ra kế hoạch của mình trong những ngày nghỉ sắp tới.

Lance bưng nước trái cây, khí phách vung tay, “Hạ Mạt vẫn là đuôi xe của tiểu tổ chúng ta, hiện tại ngay cả hắn đều trở thành sơ cấp chế tạo sư rồi, bổn cung phải dành thời gian tu luyện, tranh thủ trong những ngày nghỉ này trở thành quân y cao cấp!”

Trương Lợi chỉ chỉ Trần Khiết, nói: “Hai chúng ta muốn đi quân bộ, dù sao phụ thân cũng ở đó, không muốn học tập cũng không được.”

Dựa theo trình tự chỗ ngồi, kế tiếp nên là Vu Triết rồi.

Thế nhưng mọi người đợi cả buổi cũng không nghe thấy thanh âm của hắn, nghiêng đầu nhìn lại, liền phát hiện cả khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn gần như đều chôn vào trong quang não.

Trương Lợi không hề có lòng thương hại cho hắn một quyền, “Làm cái gì đấy? Những số liệu này thì có gì hay mà nhìn? Suốt ngày nhìn không ngừng, cẩn thận ngày nào đó cận thị!”

Vu Triết nghiêm mặt vuốt lại tóc của mình, “Tôi không nói chuyện với nhược trí!”

“Nè! Nói người nào?! Nói ai nhược trí đấy?! Chán sống đúng không?” Nói xong, Trương Lợi muốn xắn tay áo.

Hạ Mạt vội vàng kéo tay hắn xuống, “Cùng tiểu hài tử phát cáu làm gì. Lại nói, nếu so tiêu chuẩn môn học, trong chúng ta ai có thể lợi hại bằng Vu Triết.”

Vu Triết hừ nhẹ, quăng Trương Lợi một ánh mắt.

Trương Lợi buồn bực không thôi, “Hạ Mạt, cậu nói gì, ngày nghỉ này cậu định làm gì?”

Hạ Mạt cười cười, “Mục tiêu của tớ rất rõ ràng, đầu tiên, phải cấu tạo ra một chiếc phi thuyền mini, dù sao mỗi lần đều làm phiền các cậu đưa đón cũng rất ngượng ngùng. Mặt khác, nếu như điều kiện cho phép, tớ còn muốn chế tạo ra một cái cơ giáp thích hợp hơn cho Randall điện hạ. Cỗ cơ giáp cấp 2 này của Randall điện hạ thực sự không phù hợp với năng lực bây giờ của hắn…”

“Ơ a, quan sát đủ cẩn thận ah.” Trương Lợi trêu chọc.

Hạ Mạt đỏ vành tai cẩn thận liếc nhìn Randall, “Đều là sư phụ hướng dẫn mới biết.”

“Một tháng sau khi khai giảng học kỳ sau chính là giải thi đấu võ thuật cơ giáp, đến lúc đó có thể không chỉ so tài với người cùng hệ của mình như học kỳ này, mà có thể so tài với toàn bộ học sinh trong trường, cậu phải chuẩn bị tâm lý.”

“Uh, ” Hạ Mạt gật đầu, “Randall điện hạ cùng Diệp Vĩ sư phụ cũng đã đã nói với tớ chuyện này.”

“Chúng tớ cũng không yêu cầu cậu cao, đừng có bị quét xuống ngay ở vòng đầu tiên là được.” Nói xong, Trương Lợi bưng chén rượu lên mời cậu.

Hạ Mạt vội vàng đáp lễ, đồng thời nói: “Rõ ràng.”

Liên hoan chấm dứt, 9 giờ tối, Hạ Mạt trở lại Thịnh Vũ hoa viên, lúc này Ngọc Chương vừa mới thu quán.

Trông thấy con trai đã trở về, Ngọc Chương lập tức nói: “Đúng rồi, xế chiều hôm nay có một Alpha tới tìm con.”

“Alpha?”

“Ừ, xem có chút xấu xa, không giống người tốt lành gì.”

Nghe thấy hình dung như vậy, Hạ Mạt lập tức biết rõ hắn nói tới ai! Vội hỏi: “Hắn có nói cái gì không?”

Ngọc Chương nhớ lại nói: “Hắn bảo ngày mai gặp mặt ở câu lạc bộ.”

“Tốt!”

“Mạt Mạt, con biết người kia?”

“Đâu chỉ là nhận thức, bắt đầu từ hôm nay, hắn cũng trở thành đồng bọn của Randall điện hạ.”

Ngày kế tiếp —— chính là ngày hôm sau sau khi nghỉ đông.

Một buổi sáng sớm, sau khi Hạ Mạt ăn xong bữa sáng liền đi đến câu lạc bộ chế tạo cơ giáp.

Trong ngày nghỉ, không ít bạn học đều về nhà, bên ngoài câu lạc bộ căn bản nhìn không thấy bóng người.

Hạ Mạt đi vào cửa sổ bán vé, Beta nam bán vé đang nhàm chán ngủ gà ngủ gật.

Cậu gõ gõ cửa sổ, Beta nam lập tức bừng tỉnh, đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng người tới là tàn đại, lập liền thò đầu ra từ cửa sổ, hưng phấn mà hỏi: “Tàn đại vẫn là vị trí cũ?”

“Không, hôm nay là hẹn người khác.”

Người bán vé vội vàng cúi đầu tìm đọc ghi chép, nửa phút đồng hồ sau, ngẩng đầu hỏi: “Là Trần Tuấn Vũ sao?”

“Phải. Không biết hắn ở đâu?”

“Gian phòng số 2.” Người bán vé đem giấy thông hành cho cậu, “Tàn đại đi thong thả.”

Hạ Mạt cầm giấy thông hành tiến vào gian phòng số 2, vừa đi vào, đã nhìn thấy Trần Tuấn Vũ ở trạng thái tự nhiên đang đọ sức với Randall điện hạ ở trạng thái võ trang đầy đủ! Dưới sự công kích điên cuồng của Randall điện hạ, Trần Tuấn Vũ lại vẫn thành thạo! Mi tâm Hạ Mạt nhảy dựng, người này đến cùng có bao nhiêu lợi hại!

Hết chương 146.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv