Laurent thấy Trần Tuấn Vũ phản ứng khác thường, chợt cảm thấy có hi vọng!
Trần Tuấn Vũ hơi nhíu mày lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Randall trong công viên hôm đó, đột nhiên gặp minh bạch: Thì ra Randall cùng Hạ Mạt lại có chuyện như vậy, thế nhưng Hạ Mạt này chính là Beta, bọn họ có thể ở cùng nhau?
Laurent nhìn sắc mặt của hắn thay đổi, nhỏ giọng phỏng đoán: “Học trưởng, xem phản ứng này của ngài, hẳn là ngài thật sự thích Hạ Mạt?”
Trần Tuấn Vũ thần sắc không rõ nhìn gã một cái, không trả lời: “Tôi cần phải trở về.”
Đùa giỡn đều diễn đến phần này rồi, Laurent làm sao có thể đơn giản thả hắn đi, vội vàng đuổi theo, “Học trưởng, tin tưởng ngài cũng đã nhìn ra, tôi thành tâm thành ý muốn kết giao với ngài. Chỉ cần chúng tôi đạt thành hợp tác, mặc kệ ngài thích ai tôi đều có thể giúp ngài lấy đến tay.”
Trần Tuấn Vũ đột nhiên dừng lại, quay đầu, “Bất kể là ai, cậu đều có thể giúp tôi lấy tới tay?”
“Ừm.” Laurent giống như rốt cục tìm lại được tự tin, “Bằng vào quyền lợi của Nội các, trên thế giới này không có chuyện mà tôi không làm được.”
Trần Tuấn Vũ theo dõi gã, ánh mắt đen tối không rõ.
Là được rồi?!
Laurent mừng rỡ trong lòng, ai biết đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên truyền tới một âm thanh cực kỳ quen thuộc, thanh âm kia lanh lảnh dễ nghe, nhưng vào tai Laurent lại hệt như một tấm bùa đòi mạng!
“Trần Tuấn Vũ học trưởng, ngài đi thật là nhanh.”
Quả nhiên là Hạ Mạt!
Laurent đưa lưng về phía người tới, lợi đều sắp bị cắn đổ máu!
Hạ Mạt! Hạ Mạt! Hạ Mạt! Ta đã không trêu chọc ngươi tại sao ngươi còn muốn đi phá hư chuyện tốt của ta?! Ngươi là khắc tinh của ta sao!
Trần Tuấn Vũ chú ý tới biểu tình dữ tợn lóe lên trên mặt Laurent, hắn bất động thanh sắc đem lực chú ý chuyển tới mấy người đằng sau, nhìn một cái, có Hạ Mạt, có Randall điện hạ, còn có… Lance điện hạ?!
Đuôi lông mày giương lên, hắn nhấc đôi chân dài đi về phía sau.
Laurent làm sao có thể từ bỏ như thế?! Phản ứng nhanh chóng bắt lấy cánh tay của hắn, ý đồ vùng vẫy trước khi chết, “Học trưởng, nếu như không hợp tác với tôi thì ngài không có khả năng có được Hạ Mạt.”
Trần Tuấn Vũ dừng lại, cúi đầu nhìn gã một cái rồi rút tay ra, nhàn nhạt cười cười, chỉ nói sáu cái chữ, liền làm cho Laurent bỗng dưng lui về phía sau một bước.
Hắn nói gì đó?!
Hắn nói: “Tôi, không thích Hạ Mạt.”
Laurent quả thực muốn nổ tung!
Đậu xanh rau má ngươi không thích Hạ Mạt thì vừa nãy còn giày vò khốn khổ cái gì?!
Laurent chậm rãi nắm chặt nắm đấm, liều mạng khắc chế xúc động muốn quay đầu mắng một trận, hắn liên tiếp hít sâu nhiều lần mới có thể bảo trì bình tĩnh rời khỏi
Trần Tuấn Vũ không nhanh không chậm đi đến trước mặt ba người Hạ Mạt, chỗ đứng của hắn vô cùng vi diệu, vừa lúc đứng trước mặt Hạ Mạt và Lance.
Lance thật vất vả rút cánh tay của mình về, một bên nói thầm Hạ Mạt kéo đau y, một bên oán trách y phục của mình đều lệch ra.
Hạ Mạt lại không quản được nhiều như vậy, liếc về phía Laurent đang dần dần đi xa một cái rồi chuyển lại ánh mắt vào trên người Trần Tuấn Vũ.
Chờ Lance phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện Hạ Mạt nhìn chằm chằm không dời mắt vào một Alpha lạ lẫm, trong nội tâm lập tức rung lên chuông báo động, đánh khuỷu tay vào sau lưng Hạ Mạt.
Thân thể Hạ Mạt cong thành con tôm, ngũ quan vo thành một nắm, “Cậu làm gì thế!”
“Cậu thân là… Sao có thể nhìn chằm chằm người xa lạ như thế! Thật không lễ phép!” Lance nghiêm chỉnh giáo huấn xong, vẫn không quên tăng thêm một câu, “Đúng không, hoàng huynh?!”
Randall từ chối cho ý kiến.
Trần Tuấn Vũ nở nụ cười, “Tôi cùng Hạ Mạt cũng được coi như là người quen, nhìn nhiều hai mắt cũng không sao.”
Lance liếc hắn một cái, hung ác vô cùng, ánh mắt liếc qua nơi khác, lại là một bộ cao lãnh quý phái.
Hạ Mạt nén đau, nhe răng nhếch miệng nói: “Lúc nãy Laurent nói gì với anh vậy?”
“Không có gì.”
Hạ Mạt khoát khoát tay, “Anh không nói tôi cũng biết. Muốn anh gia nhật đảng Nội các?”
Trần Tuấn Vũ gật đầu.
“Mặc kệ gã nói ra điều kiện gì thì tôi cũng trịnh trọng nói cho anh biết, tuyể đối đừng tin! Gã chính là tên đại lừa gạt miệng đầy lời nói dối!”
“Ừ!” Lance phụ họa gật đầu.
Ánh mắt Trần Tuấn Vũ đảo qua Lance một cách tự nhiên, cuối cùng nhìn Randall, “Các cậu tới là..”
Hạ Mạt nói: “Thành khẩn mời anh gia nhập Hoàng đảng.”
“Gia nhập trận doanh của các cậu?”
“Vâng!”
“Tôi không có hứng thú với sự tranh đấu của các cậu.”
“Anh cho rằng nếu như Nội các chiến thắng thì anh có thể đạt được thứ mà mình muốn sao? Dựa vào hiểu biết của tôi với Laurent, gã thích nhất là trảm thảo trừ căn.”
Sắc mặt Trần Tuấn Vũ bị kiềm hãm, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.
“Tin tưởng tôi, chỉ có Hoàng đảng chiến thắng, thứ anh muốn mới có thể trở thành của anh.”
Trần Tuấn Vũ nhìn Randall.
Randall nhẹ nhàng mà gật đầu một cái.
Con ngươi của Trần Tuấn Vũ co rụt lại, trầm ngâm một lát, “… Cho tôi một ngày để cân nhắc.”
“Có thể. Chúng tôi chờ anh trả lời.”
Sau khi Trần Tuấn Vũ rời khỏi, Lance dẫn Randall cùng Hạ Mạt đi về phía căng tin của học sinh.
“Hiện tại mới 11:40, đi căng tin có sớm quá hay không.” Hạ Mạt hỏi, phải biết bình thường 12h mới ăn cơm!
Lance nói: “2 giờ chiều sẽ là trận đấu của cậu, đương nhiên phải đi ăn sớm một chút. Cậu còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức a.”
“Nói như vậy cũng có đạo lý.”
Mấy người ngồi trong căng tin.
Lance hiếu kỳ nói: “Trần Tuấn Vũ đến cùng muốn cái gì? Tại sao cậu vừa nhắc đến cái này là thái độ của hắn đã thay đổi.”
Hạ Mạt lặng lẽ liếc nhìn Randall, hắn luôn cảm thấy người có ánh mắt như Randall nhất định biết rõ cậu cùng Trần Tuấn Vũ đang làm gì, thế nhưng việc này thự sự không thể nói cho Lance điện hạ, nếu không tất cả đều Game Over a. Tròng mắt chuyển một vòng, cậu ra vẻ khoa trương: “Tớ nói bậy mà thôi, không ngờ hắn tưởng thật.”
Lance trừng mắt mắt to, “What???! Cậu nói bậy nói bạ còn đâm trúng yếu điểm của người ta á?! Chuyên gia đàm phán à!”
“Nói nhiều như vậy làm gì, chuyên tâm uống canh của cậu đi!”
1h30 chiều.
Sáu người Hạ Mạt đã đi vào trong sân thi đấu từ sớm.
Vừa mới đi vào trường đấu, đã nhìn thấy đám người ùn ùn trong đó, Hạ Mạt không quá xác định hỏi: “Cảm giác của mình bị sai sao? Tại sao lại cảm thấy buổi chiều còn nhiều người hơn buổi sáng?”
Lance nhìn chung quanh một vòng, hưng phấn nói: “Thật ư!”
Trương Lợi nói: “Nghe nói là vì tất cả thầy trò đều yêu cầu nhà trường khẩn cấp xây dựng thêm trường đấu.”
“Trường đấu còn có thể khẩn cấp xây dựng thêm?”
“Có chế tạo sư, tất cả không thành vấn đề.”
“Thế nhưng tại sao lại phải làm như vậy chứ?”
“… Vì xem tàn đại.”
Hạ Mạt đầy mặt hắc tuyến, loại cảm giác áp lực vô hình này là như thế nào!
Sáu người vẫn ngồi vào vị trí buổi sáng.
Hạ Mạt nhìn khung kim loại bên đài thi đấu liền có chút khẩn trương, vì vậy đứng dậy nói: “Tớ đi nhà vệ sinh.”
Lance vội vàng nháy mắt với Randall.
Randall đứng dậy đuổi kịp.
Hạ Mạt quay đầu thấy hắn, khẩn trương trong lòng lập tức tan thành mây khói!
Ah! Nhà vệ sinh cái giề quả thực là nơi tốt nhất để chế tạo mập mờ! Hai người khi đang xuỵt xuỵt thì giúp nhau quan sát cái gì đó thực sự không thể tốt hơn!
Cho dù nội tâm vạn phần cuồng nhiệt, vẻ mặt của Hạ Mạt vẫn là bình tĩnh rụt rè, cậu cười nói: “Không cần lo lắng, em chỉ là đi vệ sinh mà thôi, sẽ trở về rất nhanh.”
“Lo lắng. Ta ở bên ngoài chờ em.”
Ah trời! Nét mặt cường thế bá đạo hoàn toàn không cho người ta từ chối cũng thật là soái a!
Hạ Mạt cúi đầu đi lên phía trước, sau khi tiến vào trong nhà vệ sinh, Randall quả thật đứng ở bên ngoài cửa ra vào.
Hạ Mạt có chút thất lạc, vốn là còn tưởng rằng Randall sẽ thú tính đại phát… Alpha có tự chủ quá mạnh mẽ thực sự làm cho người ta nhức đầu. Cậu đi vào buồng vệ sinh độc lập, vừa cởi bỏ dây lưng, liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
“Sảng ca, đợi lát nữa còn có trận đấu của tiểu tử kia, mặc dù sáng hôm nay anh lấy được vị trí thứ hai, nhưng em luôn cảm thấy khả năng anh có thể thắng hắn rất nhỏ.”
“Tại sao anh lại không biết trước là hắn lợi hại như vậy chứ.” Người bị gọi là ‘Sảng ca’ hung hăng cắn một ngụm, “Nếu như anh biết hắn có tinh thần lực lợi hại như vậy thì anh sẽ tự mình đưa lên trước họng súng sao?”
“Sảng ca, nén bi thương.” Người nọ có chút hả hê, “Nghe nói anh còn đặt cược với hắn?”
“Đúng vậy a, bây giờ nghĩ lại lúc đó mình thực sự thiếu não!”
“Nếu như hắn là một người nhỏ mọn, muốn anh quấn gói cút đi thì làm sao?”
Lý Sảng bất đắc dĩ nói: “Còn có thể làm sao? Lăn thôi!”
Hạ Mạt nín cười đi ra nhà cầu.
Randall nhìn cậu cười như một con cún nhỏ nhặt được xương, cánh tay để ở mép quần khẽ động nhẹ, hắn thấp giọng nói: “Mau trở lại chỗ ngồi, lập tức liền muốn bắt đầu.”
Quả nhiên, chờ Hạ Mạt Randall trở lại trên vị trí, người chủ trì đã lên đài!
“Các vị lãnh đạo, các lão sư tôn kính, các học sinh thân yêu, mọi người có nhớ tới tôi không?!”
Dưới đài vang lên thanh âm phủ nhận.
Người chủ trì ra vẻ bị thương, “Tôi biết, các bạn đều đang ước gì tôi lập tức tuyên bố bắt đầu trận đấu! Bởi vì trong trận đấu này có tàn đại mà các bạn yêu quý sâu sắc!”
Dưới đài vang lên vô số tiếng huýt sáo.
“Không cần nói nhảm nhiều lời, trước tiên hãy nhìn xem quy tắc của cuộc tranh tài năm nhất.
Nội dung trận đấu: Hợp thành bộ kiện cơ giáp
Thời gian thi đấu: 1 tiếng đồng hồ
Tổng điểm: 100 phân
Tỉ số điểm: Số lượng cùng chất lượng, hai chỉ tiêu phân biệt chiếm 50%. Ở đây, chúng ta cần phải giải thích về hai chỉ tiêu này. Số lượng, là khảo nghiệm độ thuần thục khi điều khiển tinh thần lực của mọi người…”
Những quy tắc mà người chủ trì nói Hạ Mạt cũng biết, điều này còn phải cảm ơn nữ Beta Tử Húc chủ động khiêu khích, nếu không cậu thực sự không thể chuẩn bị kỹ càng như bây giờ.
Thế nhưng…
Hạ Mạt nghĩ thầm: Bạo hết đối thủ là khẳng định, nhưng mà đến cùng phải làm như thế nào mới có thể bạo hết đối thủ trong vòng 30 giây?
“Hiện tại, cho mời 42 vị tuyển thủ năm nhất lên trên sàn thi đấu!”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên!
Trong đó còn xen lẫn không ít tiếng la hét hưng phấn của mọi người, “Tàn đại! Tàn đại! Tàn đại! Tàn đại…”
Lúc đầu chỉ có mấy người hò hét, sau đó liền lan truyền đến cả một nửa số người xem thi đấu!
Lance nhìn về phía đám người đang dốc sức giơ tay làm thành hình loa la hét phía sau, tiến đến bên người Randall nhỏ giọng nói: “Hạ Mạt bây giờ ngay cả sơ cấp chế tạo sư cũng không phải mà đã có nhiều người hâm mộ như vậy, nếu như cấp bậc của hắn có thể nâng lên thì lực thu hút cũng nhất định sẽ tăng lên, đến lúc đó chúng ta chọn lựa hậu bị nhân tài…”
“Chuyên tâm xem so tài.”
“Được rồi…”
Hạ Mạt mang nghi ngờ trong lòng, đi theo các tuyển thủ dự thi đến đài thi đấu.
Lần thứ hai đứng trên đài thi đấu, tâm tình hoàn toàn khác với lần đầu tiên!
Cậu phóng tầm mắt nhìn về phía khán giả, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên người Randall, cậu cười với Randall một cái, sau đó sải bước đến khung kim loại số 17 của mình..
Đợi tất cả mọi người tìm được vị trí, người chủ trì mới nhiệt tình tuyên bố: “Giải thi đấu chế tạo cơ giáp của năm nhất, xin được phép bắt đầu!”
Tiếng chiêng trống vang lên, trên trường đấu ngoại trừ Hạ Mạt thì 41 vị tuyển thủ còn lại đã có động tác.
Đã có kinh nghiệm ứng phó với Tử Húc lúc trước, kết hợp với huấn luyện của Diệp Vĩ thời gian gần đây, sự khống chế của Hạ Mạt đối với tinh thần lực đã cao hơn lúc trước rất nhiều, mặc dù không đến mức như Trần Tuấn Vũ thì cũng đủ để một phát đập chết luôn các tuyển thủ dự thi!
Cậu nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào cảnh giới thứ hai, trực tiếp lấy ra sợi xúc giác tinh thần phù hợp nhất với mình từ trong vô vàn sợi xúc giác, sau đó khống chế sợi xúc giác kia phân ra vô số rễ chùm đâm vào khung kim loại!
Toàn bộ quá trình từ lúc mới bắt đầu tiến vào trạng thái mê hoặc đến khi khống chế hoàn toàn sợi xúc giác chỉ tốn ba giây đồng hồ!
Cậu dùng hết khả năng để làm cho từng cái rễ chùm tiếp xúc với từng cái bộ kiện trong khung kim loại, trong vòng hai nhịp hô hấp, bên ngoài bộ kiện bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt!
Lúc này toàn bộ trường đấu trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả người xem đều ngừng thở, xuyên thấu qua hình chiếu lập thể quan sát nhất cử nhất động của Hạ Mạt. Người không có kính phân biệt tinh thần lực thì không nhìn ra cái gì, nhưng những người có đeo kính phân biệt mà không hiểu về chế tạo cơ giáp thì không có người nào là không kinh ngạc há mồm.
Phương pháp điều khiển thuần thục như vậy, tốc độ không tưởng như vậy, hắn thật sự là tân sinh năm nhất sao?!
Ngay khi tất cả mọi người đều chú ý nhìn chằm chằm vào trên đài thì trong góc phòng có một nam nhân vô cùng bình thường chậm rãi nâng lên ống tay áo, trong tay áo có một miệng ống sắt xanh đen. Nam nhân nhìn chằm chằm Hạ Mạt, nổi lên một nụ cười không rõ ý tứ, bỗng nhiên tay áo run lên, một quả bom mini thẳng tắp bay tới trường đấu!
Hết chương 142.