Đêm khuya, phủ nội các tổng lý (thủ trưởng hành chính quốc gia).
Laurent ngồi trong thư phòng, trước mắt là tư liệu có liên quan đến Hạ Mạt, gã mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, hỏi: “Đây chính là tất cả tư liệu mà các cậu tra được?”
“Vâng.” Nam Beta đứng cạnh hồi đáp.
Thanh âm của Laurent lạnh lùng, “Những thứ này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, các cậu làm việc như vậy đấy hả?”
“Thuộc hạ biết sai.”
“Biết sai? Các cậu ngoại trừ nói ‘Biết sai’ ra thì còn có thể nói cái gì?!” Gã đột nhiên cầm quyển sách dày cộm ném về phía nam Beta kia, “Cái mà tôi muốn chính là kết quả chứ không phải là câu nói ‘Thuộc hạ biết sai’!”
Beta nam không dám né tránh, cái trán bị nện phá, máu tươi dọc theo đôi má chậm rãi chảy xuống, rơi vào nền đất trắng tinh.
Laurent cực lực áp chế lửa giận mãnh liệt trong lòng, thấp giọng nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Không bao lâu, một phụ nữ xinh đẹp đi tới, “Bảo bối ngoan, tại sao lại nổi giận lớn như vậy?”
Laurent luồn hai tai vào trong tóc, tỉ mỉ chỉnh chang lại mấy sợi tóc bởi vì hành động lúc nãy mà rối tung, “Cha trở về rồi thật sao?”
“Nghe nói là buổi tối hôm nay. Đại khái là thời gian này đi.” Phụ nữ ngồi ở trên ghế đối diện Laurent, thấy gã buồn rầu như thế, không khỏi hỏi: “Đây là thế nào? Có chuyện gì không vừa lòng thì nói với mẹ. Mẹ tốt xấu sống hơn 40 tuổi, chuyện gì chưa thấy qua…”
“Để cho con yên lặng một chút được không?”
“Nói ra đi, có lẽ mẹ có thể giúp con?”
“Mẹ…” Laurent hơi không kiên nhẫn hô.
Phụ nữ ngẩn người, đứng dậy nói: “Vậy được rồi, chờ cha con về thì mẹ lại tới nói cho con.”
Sau khi người phụ nữ rời đi, trong thư phòng lớn chỉ còn lại Laurent, gã không nhịn được nhíu mày.
Trước khi bắt đầu học, gã luôn tích cực lung lạc những học sinh sắp tiến vào Exxon, vì thế gã thậm chí còn mượn một số tiền lớn! Thế nhưng lại không nghĩ tới đã bỏ sót đối tượng đáng lấy lòng nhất! Cơ giáp chế tạo sư có tinh thần lực lên tới 110, một khi lớn lên, sẽ tạo thành uy hiếp không thể đo lường nổi đối với bọn gã! Đồng dạng, một khi lôi kéo được người này, bọn họ sẽ như là hổ thêm cánh!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị Randall đoạt trước!
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh ở trong rừng rậm mô phỏng, gã đã từng hạ thuốc kích thích cho Randall, lại không nghĩ rằng đống đồ ăn trộn thuốc đấy lại bị Hạ Mạt nuốt vào, cũng không biết về sau xảy ra chuyện gì.
Gã cẩn thận hồi tưởng lại hình thức của năm người họ đối với Hạ Mạt, Vu Triết chưa trưởng thành thì không nói, Lance, Trần Khiết còn có Trương Lợi bốn người này cùng Hạ Mạt ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại đều vô cùng bình thường, chỉ có Randall tựa hồ có hơi quá phận quan tâm hắn, nhưng dựa theo tình cảnh chiều hôm qua Randall cùng Hạ Mạt đi đến chỗ kiểm tra tinh thần lực thì gã lại cảm thấy phỏng đoán vừ rồi cũng không chính xác, bởi vì tác động qua lại giữa Hạ Mạt với Randall có thể nói là ít đến đáng thương!
A, bây giờ nên làm gì?!
Gã gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng lửa giận ngập trời của cha!
Thấp thỏm chờ đợi gần hai giờ, cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.
“Bảo bối ngoan, cha con đã về.”
Laurent đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, như lâm đại địch.
“Mẹ thấy tâm tình của hắn không tốt lắm, đợi một lát con nói chuyện thì nên chú ý một chút.”
Laurent không nói lời nào đi ngang qua người phụ nữ, trải qua hành lang kim loại thật dài, đi đến trước một cái cửa hợp kim. Gã hít sâu một hơi, ấn nút màu đỏ bên cạnh cửa, video rất nhanh được kết nối, gã chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo, “Đi vào.”
Cánh tay để bên mép quần rất nhanh nắm lại rồi buông ra, làm như thế thêm một vài lần nữa, gã rốt cục đẩy ra cửa hợp kim.
Đây là một gian phòng kín mít, dùng câu “Tường đồng vách sắt” để hình dung cũng không đủ. Gian phòng cũng không rộng rộng rãi, ước chừng 20 mét vuông, trong không gian ngoại trừ một cái bàn, hai cái ghế thì chẳng còn gì nữa.
Sau bàn có một nam tử trung niên tóc màu rám nắng đang ngồi. Giữa lông mày của nam tử có nếp uốn rất sâu, hai mắt sắc bén giống như chim ưng, bờ môi không no đủ mím chặt giống như đang cực lực nhẫn nại cơn giận.
Laurent khẽ cúi đầu, đi qua, “Cha.”
Nam nhân hừ cười, bên cạnh khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, “Mày còn có mặt mũi gọi tao là cha?”
Laurent im lặng không nói lời nào.
“Mấy chuyện tao đã dặn mày làm như thế nào rồi?”
“Trong đợt huấn luyện quân sự cho tân binh, tiểu đội mà con xuất lĩnh đã lấy được vị trí thứ hai.”
“Vậy thì thứ nhất thì sao?”
“Dạ… Randall tiểu tổ.”
“Phế vật.” Nam nhân vỗ bàn một cái, tiếng vang kịch liệt làm cho người ta tê cả da đầu, “Tao cho mày nhiều tiền như vậy, còn tìm nhiều người nổi bật trong đám tân sinh cho mày như thế, chẳng lẽ còn không đối phó được một tên Randall?!”
Laurent vùi đầu thấp hơn, gã lên tiếng giải thích, “Lần này là ngoài ý muốn, trong tiểu đội của bọn họ có kỹ sư ion cao cấp Vu Triết, Vu Triết ba phen mấy bận giải mã mật mã gốc của rừng rậm mô phỏng, cho nên mới…”
“Là thằng con trai kia của Vụ Dục?”
“Vâng.”
“Vu Dục vốn là phái Thân Hoàng, con của hắn sẽ cùng Randall cùng một chỗ tao không thấy kỳ quái. Thế nhưng…” Nam nhân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Laurent, ánh mắt lợi hại giống như muốn tạc một cái động trên người gã, “Nghe nói dưới tay Randall còn có một cơ giáp chế tạo sư thiên tài?”
“Vâng.” Laurent thầm nghĩ quả nhiên nói đến Hạ Mạt rồi.
“Chuyện này là như thế nào?”
“Ngay từ đầu con đã điều tra qua Hạ Mạt, nhưng mà trong báo cáo cũng không có biểu hiện tinh thần lực của hắn, hơn nữa trong buổi gặp mặt tân sinh đầu tiên, hắn bởi vì đến muộn mà bị huấn luyện viên phạt chống đẩy, lại không nghĩ rằng thân là Beta hắn thậm chí ngay cả 1000 cái chống đẩy đều không làm được, cho nên con…”
“Cho nên con đương nhiên cho rằng hắn là một phế vật?”
“Con…”
“Hừ!” Nam nhân ném ra một xấp tư liệu, “Tự mày xem kĩ lại đi, tư liệu của hắn rõ ràng bị người sửa chữa qua, hơn nữa người giúp hắn sửa chữa thông tin rất không đơn giản, nếu không tại sao chúng ta lại không tra ra được bất kỳ thông tin hữu dụng gì?!”
Laurent vội vàng tiếp lấy tư liệu, cúi đầu rất nhanh lật xem, càng về sau sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Mày cho rằng chỉ dựa vào một trung sĩ là có thể đả thông tầng tầng quan hệ, đưa một tên Beta nam bình thường vào Exxon sao? Ngây thơ! Thân phận của Hạ Mạt tuyệt đối không thể đơn giản như bề ngoài.”
“Cha nói đúng lắm.”
“Tiếp đó, tao hy vọng mày có thể lôi kéo hắn đến trận doanh của chúng ta.”
“Con cũng hy vọng hắn có thể trở thành người của chúng ta. Thế nhưng nếu như thật sự không có biện pháp lôi kéo thì con nên làm cái gì bây giờ?”
Nam nhân ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang, “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
“Con hiểu được.”
“Đi đi, đừng để cho tao thất vọng nữa.”
—— ——
Ngày kế tiếp, chủ nhật.
Hạ Mạt thức dậy rất sớm, ăn xong bữa sáng tình yêu mà Ngọc Chương đã chuẩn bị, đi vào tiệm tạp hóa giúp đỡ, lúc này mới 8:30 sáng, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Hạ Mạt nhiệt tình mười phần lau sạch sẽ những kệ hàng, sau đó ngồi trên ghế nhỏ, mở ra quang não tìm đọc tin tức. Bắt đầu từ ngày đầu tiên của đợt huấn luyện tân sinh cậu và Randall đã bỏ thêm bạn tốt. Thế nhưng ghi chép nói chuyện đến bây giờ vẫn còn trống rỗng.
“Ai…” Cứ tiếp tục như thế cũng không được, cậu phải nghĩ biện pháp quét độ tồn tại trước mặt Randall!
“Phụt…”
Hạ Mạt ngẩng đầu, đã nhìn thấy Ngọc Chương phía sau quầy thu ngân đang nhìn cậu cười, “Ba ba, làm sao vậy?”
“Không phải là đang nhìn trang web chính thức của Randall điện hạ đấy chứ?”
“Hì hì…” Hạ Mạt cười cười xấu hổ, nếu như để cho ba ba biết mình đang nhìn ghi chép trò chuyện trống không mà không phải trang web chính thức, nhất định sẽ bị cười trêu đi, cậu nhanh chóng tắt ghi chép đi, nói sang chuyện khác, “Chiều hôm nay con phải trở về trường học.”
“Uh, vậy thì chúng ta phải ăn cơm sớm một chút.”
Hạ Mạt tiện tay cầm túi đồ ăn vặt, thuần thục bóc ra, “Ba ba, chúng ta còn tiết kiệm bao nhiêu tiền?”
“Làm sao vậy?”
“Nghe nói không lâu nữa chế độ quản lý học sinh của trường học sẽ thay đổi, mỗi khi gặp thứ hai, thứ tư, thứ sáu học sinh đều có thể tự do xuất nhập cửa trường. Nghe nói là người ta muốn nâng cao kinh tế xung quanh trường học.”
“Nghe Randall điện hạ nói?”
“Vâng.” Thật ra căn bản cũng không có người nói cho cậu biết, những thứ này đều là căn cứ trí nhớ đời trước mà đoán ra, dù thế nào đi chăng nữa thì mua nhà ở xung quanh Exxon trong vòng ba năm rưỡi nữa sẽ tăng giá gấp bội, lúc này không mua chờ đến khi nào?!
Ngọc Chương gật gật đầu, “Nếu là Randall điện hạ nói, vậy thì hơn phân nửa là sự thật. Lúc ấy quản gia cho con 50 vạn, hơn nữa chúng ta có 5 vạn, tổng cộng 55 vạn, mua mặt tiền cửa hiệu dùng đi 4 vạn, mua phòng ở dùng đi 7.15 vạn, hơn nữa lắp đặt thiết bị nhập hàng thành phẩm 1 vạn, còn thừa lại 42.85 vạn.”
“Nhiều như vậy ah.” Trong đầu Hạ Mạt tính toán rất nhanh, “Ba ba, hôm nay chúng ta đến chỗ người bán nhà mua phòng ở đi! Có thể mua bao nhiêu mua bấy nhiêu!”
“Chuyện này… Trứng gà tất cả đều thả ở trong một cái giỏ, có thể quá mạo hiểm hay không?”
“Yên tâm! Chúng ta chính là thông qua Randall điện hạ lấy được tin tức! Rất đáng tin!”
“Cũng đúng, con bây giờ tốt xấu cũng được coi là bạn với Randall điện hạ, hắn sẽ không hại con.”
“Đúng vậy, hơn nữa nhân phẩm của điện hạ rất cao, làm sao có thể tính toán chúng ta?”
Chủ đề dần dần lệch ra, từ mua phòng ở nói đến nhân phẩm của Randall điện hạ, lại nói đến nếu như có thể gả cho hắn hạnh phúc dường nào vân vân…. Ngay lúc Hạ Mạt hạnh phúc đến ngu người thì vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay rốt cuộc tới cửa.
“Hoan nghênh quan lâm, xin hỏi ngài cần…”
Thấy rõ người tới, dáng cười của Hạ Mạt lập tức ngưng trệ, thanh âm cũng im bặt mà dừng, sau một lát, cậu nhạt nói: “Laurent, cậu tới làm cái gì? Mua vật dụng hàng ngày sao?”
Hết chương 111.