“Làm sao? Bị ngốc rồi?” Trương Lợi nhíu mày.
Hạ Mạt lập tức lắc đầu, để cho mình duy trì thanh tỉnh, nhưng dù là như thế nội tâm của cậu vẫn hưng phấn đến không thể chịu được!
Cậu được thừa nhận rồi! Được đội ngũ của Randall triệt để tiếp nhận?!
Ha! Ha ha ha! Thật tốt quá! Thật tốt quá!
Hạ Mạt nắm lấy ống tay áo của Trương Lợi, “Nói, nói rồi đó! Về sau nếu có hoạt động tổ đội thì phải gọi tớ!”
Trương Lợi đặc biệt khẩn trương rút về y phục của mình, “Biết rồi biết rồi. Rõ ràng là một O… Còn táy máy tay chân với người ta…”
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì.” Trương Lợi quay mặt đi.
Thấy hắn không muốn nói, Hạ Mạt cũng không hỏi nhiều, không đợi tiêu hóa xong tin tức tốt này, cậu liền nghe thấy thanh âm cứng cáp hữu lực truyền ra.
“Các học sinh thân yêu, buổi sáng tốt lành.”
Hội trường một giây trước còn huyên náo ồn ào bỗng chốc trở nên không một tiếng động, Hạ Mạt cũng thu tâm, cùng với những người khác nhìn lên người ở trên bục cao.
Người này là hiệu trưởng Frankie của trường học Exxon.
Hiệu trưởng cũng mặc một bộ vest màu trắng viền hồng giống như những học sinh trong trường, tóc dài màu ngân bạch được chải chuốt chỉnh tề, con mắt màu vàng nhạt thâm thúy và cơ trí. Khi tiếng ồn ào đã dừng lại, ông mới chậm rãi nói: “Trải qua một hồi huấn luyện quân sự hoàn toàn mới, cảm xúc của mọi người bây giờ chắc chắn rất phức tạp, phong phú, mừng rỡ, thống khổ, thất lạc… Dù cho bây giờ tâm tình của mọi người như thế nào thì đối với những bạn học biểu hiện nổi trội hơn hẳn trong cuộc huấn luyện này thì chúng ta phải khen ngợi, đối với những bạn học biểu hiện tạm được thì chúng ta phải động viên.”
“Tuồng xoay ngược lại đến rồi.” Trương Lợi nhẹ giọng nói ra.
“Hiện tại, cho mời Tổng tư lệnh của cuộc huấn luyện lần này —— Đại tướng Vu Dục lên đài tuyên bố thành tích.”
Tiếng vỗ tay ngắn ngủi hữu lực vang lên.
Một vị Alpha tóc bạc ngồi ở hàng đầu đứng lên.
Hạ Mạt nhìn sang, người này tương đối lạ mặt, vai rộng eo nhỏ, ngũ quan cường tráng, mặc một thân quân trang thẳng thớm, mái tóc ngắn màu bạc lay động theo từng bước chân vững vàng, theo lý mà nói người có bề ngoài xuất chúng như vậy cậu phải có ấn tượng mới đúng, tại sao trong đầu hoàn toàn không có thông tin gì về hắn?
Không nghĩ ra đáp án, Hạ Mạt rất nhanh liền đem vấn đề này vứt ra khỏi óc, điều mà làm cho cậu để ý chính là người này lại có cùng họ với Vu Triết. Ánh mắt qua lại giữa Vu Dục và Vu Triết, cậu chợt phát hiện, hai người này tuy lớn lên không giống, nhưng ánh mắt kiêu ngạo lại giống hệt nhau!
Sẽ không phải, là người một nhà chứ?
Vu Dục lên đài, đi thẳng vào vấn đề, “Lần này tham gia huấn luyện quân sự của tân sinh tổng cộng có 15000 người, dựa theo ý nguyện của từng người mà kết thành 2145 tiểu tổ. Trong đó, có 2000 tiểu đội thuận lợi thông qua huấn luyện, không thông qua huấn luyện có 145 tiểu tổ. Để đánh giá thành tích lần này gồm có hai tiêu chí, chỉ cần trái với một trong hai tiêu chí tình trạng hoàn thành nhiệm vụ, tính tuân thủ đối với những điều kiện hạn chế thì đều sẽ bị coi như không hợp tiêu chuẩn.”
Laurent cười nhẹ, dò xét nhìn đám người Randall.
Tống Tu hợp thời vuốt mông ngựa, “Lúc này bọn họ nhất định sẽ thua rất thảm.”
“Ha ha. Có mấy lời không cần phải nói đi ra, chỉ cần yên tâm xem kết quả là được rồi.”
“Vâng, đại nhân.”
“Căn cứ vào hai nhân tố này, tổ đội xếp thứ nhất của cuộc huấn luyện lần này chính là…”
Mọi người dưới đài hầu như đều dùng ánh mắt ghen tị ao ước nhìn về phía tổ đội của Laurent, dùng ánh mắt cảm khái tiếc hận nhìn về phía sáu người Randall.
“Vâng, đó chính là tiểu đội sáu người do Randall thống lĩnh!”
“Cái gì?!” Laurent phút chốc siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi đến mức tận cùng!
Mọi người: “…!!!!”
Hết chương 101.