Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 99: (Hai đào khởi)



Trong một phòng bệnh trống được ngăn cách bởi một tường, Mục Tĩnh Viễn đứng đối diện với cửa sổ, trong tay cầm một phần tư liệu, lật từng trang xem. Trần Hoành đứng phía sau anh, thanh âm trong trẻo:

“Đào Khởi này, cũng không có cái gì đặc biệt, hiện tại là sinh viên năm hai của trường Đại học Hoa Thành. Cha cô tên Đào Kiến Phi là tài xế ô tô lớn, kiếm sống bằng việc chạy đường dài. Mẹ của cô ta tên Đường Tĩnh là người phụ nữ nội trợ, cũng không ra ngoài làm việc. Đào Khỉ là con gái lớn trong nhà, phía dưới còn có một người em trai. Người em trai này thời trẻ gạt trong nhà bỏ học làm buôn bán nhỏ kiếm lời chút tiền, cảm thấy mình rất có thiên phú kinh doanh, không phải vật trong ao.

Đáng tiếc cậu ta chí lớn nhưng tài mọn, không học vấn không nghề nghiệp, chút tiềm may mấy kiếm được đó rất nhanh đã vụt mất. Sau đó dưới sự thuyết phục của người nhà “Hạ mình” đi tìm công việc, lại nhiều lần vấp phải trắc trở, cậu ta không cho rằng là năng lực bản thân không đủ, mà cảm thấy xã hội đen tối, chính mình có tài nhưng không gặp thời, cả ngày cảm thán vận mệnh bất công, tức không học tập cũng không đi làm, liền ở nhà gặm lão, chờ đợi gặp được Bá Nhạc* ngoài đời, có thể một bước lên trời, là một vũng bùn không dát được tường.

(* Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài)

Nhưng mà cha mẹ Đào Khởi trọng nam khinh nữ, rất yêu thương con trai, với Đào Khởi lại luôn không nóng không lạnh, thậm chí cô vào đại học cũng pha phí chút trắc trở. Thành tích học tập của cô ta tốt, vốn được cao trung cử đến đại học Hoa Thành. Nhưng cha mẹ cô vì giảm bớt gánh nặng kinh tế cũng không muốn cho cô đi học, là cô khóc lóc cầu xin thật lâu, cũng nói rằng mình sẽ vừa học vừa làm mới có thể tiếp tục đọc sách.

Hai tháng trước, Đào Kiến Phi mệt nhọc điều khiển xe gây ra tai nạn, suýt nữa bỏ mạng. Nhưng mà gia cảnh bọn họ cũng không tốt, không đủ sức chịu tri phí giải phẫu đắt đỏ. Vì muốn có tiền chữa bệnh cho ông ta nên Đào Khỉ đã đi làm tình nhân của Lý Thuận, chính là con trai của Lý Tử Phát. Bây giờ Đào Kiến Phi đã xuất viện, chỉ là không thể lái xe được nữa, việc nặng gì đều làm không được. Mất đi nguồn thu nhập, vì để người trong nhà không uống gió Tây Bắc, cô ta chỉ đánh tiếp tục ở với Lý Thuận.

Chỉ là gần đây tiền cô ta đưa trong nhà ngày càng ít, em trai cô thậm chí chủ động đi đòi vài lần, lại bị cô ta đánh trở về. Bạn bè cùng bạn học cô ta cho biết gần đây tính tình cô thay đổi rất lớn, thái độ với người trong nhà cũng trở nên rất cứng rắn. Dù gì trước kia, cô ta chưa bao giờ động đến một ngón tay của em trai. Mọi người đều cảm thấy rằng cô là bởi vì trong nhà xảy ra chuyện chịu đả kích quá lớn mới có thể thay đổi tính tình, nên đều rất đồng tình. À, nhân duyên của cô cũng rất tốt, các bạn học đều rất thích cô, tuy rằng gần đây cô ta trở nên cáu kỉnh và đanh đá hơn không ít, nhưng cũng không ai tỏ ra bất mãn với cô ta.”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi bổ sung:

“Lý Thuận đã từng khoe khoang với người khác, nói Đào Khởi khi ở cùng hắn vẫn còn là xử nữ, dưới giường thanh thuần, trên giường phóng đãng, là cái vưu vật hiếm có.”

Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói:

“Chuyện này không cần phải nói.”

Trần Hoành cười cười, không nói gì, lại ở trong lòng so cái V(?). Boss, cái biểu tình vừa lòng chợt lóe rồi biến mất vừa rồi đã bán đứng ngài, ngài cho rằng tôi không biết ngài rất để ý chuyện tam thiếu có từng lên giường với Đào Khởi hay không sao? Vị trí thư kí của Tổng tài Mục thị này, bao nhiêu người đỏ mắt, tôi lại có thể ở giữa mưa rền gió dữ mà vẫn giữ dáng sừng sững không ngã, trừ bỏ năng lực xuất chúng, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý này cũng là không thể thiếu.

Mục Tĩnh Viễn cầm tư liệu trong mu bàn tay để phía sau, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

“Tính tình thay đổi lớn? Có ý tứ. Trần Hoành, tìm người quan sát cô ta một chút, có hành động bất thường gì thì kịp thời cho tôi biết.”

Trần · kim bài bí thư · Hoành mỉm cười nói: “Vâng, Mục tổng.”

( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)

[…]

Sau khi kết thúc một cuộc ân ái đơn phương sung sướng, Lý Thuận thỏa mãn hô hô ngủ thiếp đi. Đào Khởi chịu đựng toàn thân đau nhức, nhìn trên bộ ngực trắng nõn tròn trịa của mình bị cắn ra dấu răng mang theo tơ máu, trong lòng ghê tởm đến muốn nôn, cô không chịu được xuống giường vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy trên thân thể đầy đầy vết hoan ái, cũng không làm trong lòng Đào Khởi cảm thấy thoải mái. Cô dùng sức kì cọ những chỗ trên người bị Lý Thuận chạm qua, trong mắt đầy sự oán hận.

Vì cái gì? Vì cái gì cô lại xuyên vào ở thời điểm này? Vì cái gì không cho cô xuyên vào lúc cốt truyện chủ chốt chính thức bắt đầu?

Bản thân cô cũng tên Đào Khởi, là một sinh viên đại học, không như Đào Khởi nơi này, cô đã năm 4, đang hối hả vì công việc tương lai của mình. Cô sống trong một cái gia đình thu nhập bình thường, cha mẹ rất thương yêu cô, đem những thứ tốt nhất đều cho cô. Chỉ là cô vẫn không cảm thấy hạnh phúc, bởi vì dù cho cha mẹ cô đã vắt kiệt mọi thứ thì vẫn không thể mang cho cô một cuộc sống hậu đãi. Mỗi khi cô thấy đứa bạn thổ hào(*) cùng lớp ăn mặc chiếc váy với giá đủ cho cô sống một năm, mang chiếc đồng hồ mà có lẽ cả đời cô cũng không có được, cô đều sẽ thống hận vận mệnh bất công, rõ ràng cái gì cô cũng không kém hơn người ta, vì sao lại sống khác nhau như trời với đất với họ? Đơn giản là vì cô sinh ra ở một cái gia đình bình thường sao?

(*một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có. Ở dạng văn học nguyên thủy, nó chỉ đến những cá nhân có gia cảnh tầm cỡ và giàu có. Theo cách dùng hiện đại thì thuật ngữ này đã trở thành một từ lóng thông dụng để chỉ đến giới Nhà giàu mới nổi)

Cô không phục, muốn đấu tranh với vận mệnh, nhưng mà hiện thực quá tàn khốc, cô cũng không xuất chúng, giữa biển người mênh mông, tựa như một hạt cái tầm thường nhất trong sa mạc. Mà nương tựa người giàu có, cũng là một kỹ thuật sống, cô cảm thấy bản thân hạ mình đi hầu hạ một cục phân, nhưng người ta lại còn chướng mắt cô, luôn là chiếm được tiện nghi xong liền ném.

Sau khi chịu đả kích cô trầm mê trong thế giới tiểu thuyết, không phải vì tiêu khiển, mà là cô thường thường sẽ thay thế mình vào vai chính tiểu thuyết. Tưởng tượng thấy người được tổng tài, bá chủ, hoàng đế, tài tử, thần y....vô hạn sủng ái là chính mình, điều này sẽ làm cô cảm thấy vui sướng.

Cô cũng mộng tưởng có thể một lần xuyên vào thế giới trong sách, đánh bại nữ chính, ôm nam chính về, từ đó nhận hết sủng ái, hưởng thụ những ngày tháng tiêu tiền như nước. Cô thường xuyên khinh bỉ sự ngu xuẩn của nữ chính trong tiểu thuyết, cô luôn nghĩ rằng nếu là mình, nhất định sẽ không có nhiều khúc chiết như vậy, đã sớm thu nam chính vào trong túi rồi.

Mà cuốn sách cuối cùng cô đọc chính là quyển《 thế thân kiều thê mang bầu chạy trốn 》.

Trong tiểu thuyết nam chính Mục Tĩnh Viễn từ nhỏ yêu thầm trúc mã Bạch Nhất Hàm, nhưng Bạch Nhất Hàm lại là người có tính tìm đường chết, ăn nhậu chơi bời không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí một lần thiếu chút nữa hấp độc, Mục Tĩnh Viễn đối với cậu dần dần thất vọng, sau đó phát hiện Bạch Nhất Hàm thậm chí coi tình cảm của anh như trò chơi, thất vọng rời đi, cũng đem trọng tâm công ty đều dần dần chuyển hướng qua nước ngoài. Vốn tưởng rằng Bạch Nhất Hàm dưới sự che chở của Bạch gia mà cả đời làm công tử phóng đãng, hai người có thể lãng quên nhau. Không nghĩ tới hơn hai năm sau anh lại nhận được cuộc gọi của cha mẹ Bạch gia, biết được tin Bạch Nhất Hàm đã chết.

Thì ra chưa đến một năm anh rời đi, Bạch gia liền phá sản, Bạch Nhất Hàm bị sát hại mà chết, nguyện vọng lúc lâm chung là có thể gặp mặt anh một lần nữa. Anh vội vàng chạy về nước, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thi thể thảm không nỡ nhìn của người thương. Dưới sự điều tra toàn lực của anh, rất nhanh đã tra được người phía sau màn hạ độc thủ, cũng triển khai trả thù điên cuồng.

Đây đều là thiết lập cốt truyện ở giai đoạn đầu, tình tiết sơ lược, Bạch gia với sự giúp đỡ to lớn của nam chính mà Đông Sơn tái khởi. Nhưng sau khi báo thù nam chính lại lâm vào khoảng trống trở nên có chút mơ màng hồ đồ, đúng lúc này, nữ chính xuất hiện, cốt truyện chủ chốt chính thức bắt đầu.

Nữ chính là một đóa bạch liên hoa, cha mẹ cô trọng nam khinh nữ, yêu thương cái đứa con trai bùn nhão trét không lên tường kia, lại không quan tâm người con gái ưu tú này. Ngay cả cơ hội vào đại học đều là cô ấy tự mình vừa học vừa làm đổi lấy, vừa mới tiến vào khuôn viên trường đại học, cô liền đối với Bạch gia tam thiếu Bạch Nhất Hàm vừa gặp đã thương. Lúc ấy Bạch tam thiếu còn chưa làm như vậy, chỉ là có chút bướng bỉnh, ở học kỳ 1 che giấu thân phận. Cô lúc ấy cũng không biết cậu chính là Bạch tam thiếu, sau mấy lần do dự cô lớn mật tỏ tình với Bạch Nhất Hàm, cũng thành công xác lập quan hệ yêu đương với Bạch Nhất Hàm. Hai người bắt đầu một đoạn tình yêu vườn trường thuần khiết, chính là hành động thân mật cũng chỉ dừng lại ở việc tay cầm tay “Thuần khiết” này. Nhưng Bạch tam thiếu là củ cải đại hoa tâm(*), gần hơn hai tháng liền chia tay cô. Cô ảm đạm thần thương, nhưng cũng không dây dưa nhiều, bởi vì mối tình đầu phần lớn là làm người ta ưu thương.

(*củ cải đại hoa tâm: củ cải có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa)

Trời có mưa gió thất thường, lúc cô năm hai cha cô gây ra tai nạn xe cộ, vì cứu cha mình, cô không thể không ủy thân làm tình nhân của phú nhị đại Lý Thuận_ người vẫn luôn thèm nhỏ dãi cô, từ đây cô bắt đầu sống một cuộc sống tủi nhục kéo dài đến hai năm

Sau khi tốt nghiệp đại học, bằng thành tích ưu tú tiến vào Mục thị. Lý Thuận dần dần ngán cô, rốt cuộc cô ấy cũng thoát khỏi tên cầm thú này, với thực lực của mình, cô đã có chỗ đứng vững vàng ở Mục thị, trở thành một nhân viên bình thường của Mục thị. Nhưng người nhà luôn tới dây dưa tìm cô đòi tiền. Hầu như thu nhập của cô đều bổ khuyết cho người nhà cùng người em trai không nên thân kia. Nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì từng phân tiền cô kiếm được đều là bằng chính mình nỗ lực mà ra, chứ không phải bằng thân thể, cô thấy vậy đã đủ.

Hơn hai năm sau, chính là thời điểm sau khi nam chính Mục Tĩnh Viễn báo thù thành công, hư không thống khổ Mục tổng tài ngẫu nhiên thấy được Đào Khởi, tự nhiên liền nhớ tới đoạn tình cảm của cô với Bạch Nhất Hàm. Lại nói tiếp, Bạch Nhất Hàm tuy rằng không đàng hoàng, nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi kia của cậu, người chính thức xác lập quan hệ yêu đương lại chỉ có Đào Khởi. Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn rất hâm mộ cô, trên đời này người có quan hệ sâu sắc với Bạch Nhất Hàm ngoài người Bạch gia cùng chính anh, cũng chỉ có nữ chính.

Vừa nhìn thấy cô, liền sẽ nhớ tới giọng nói và dáng cười của Bạch Nhất Hàm, bởi vì điểm này, Mục Tĩnh Viễn luôn không tự chủ được chú ý cô, thời gian dài, trong công ty liền có chút tin đồn nhảm nhí, mà Mục Tĩnh Viễn không biết suy nghĩ gì mà chưa từng đi làm sáng tỏ, đây liền làm mọi người càng thêm tin tưởng, giữa bọn họ tuy rằng thoạt nhìn cũng không có giao lưu, nhưng suy nghĩ của Mục tổng đối với Đào Khởi lại không đơn giản.

Bởi vì Mục Tĩnh Viễn diện mạo tuấn mỹ giá trị con người bất phàm, trong công ty có rất nhiều cô gái đều đối với anh suy nghĩ bậy bạ, tự nhiên liền ghen ghét với nữ chính khiến Mục Tĩnh Viễn “Lau mắt mà nhìn”. Nữ chính bắt đầu chịu qua các loại xa lánh cùng chèn ép, mưu toan bài trừ cô khỏi Mục thị, nhưng mà nữ chính kiên cường quật cường lại bằng vào sự xuất sắc của bản thân, cùng sự trợ giúp của một ít bạn bè đã bị cô ấy hấp dẫn, vẫn như cũ có chỗ đứng vững chắc trong công ty.

Điểm cao trào đầu tiên là một lần công ty họp thường niên, một cái dùng một vạn năm lại kéo dài không suy lão ngạnh xuất hiện: Một tên bám dai như đĩa không buông không nói rằng xúi dục mộ ả “Kiều diễm đê tiện” chuốc xuân dược cực mạnh cho Mục Tĩnh Viễn, muốn bò lên giường anh. Mục Tĩnh Viễn bởi vì nhìn nữ chính ngây người, vô ý mắc mưu, dưới một loạt cái trời xui đất khiến, ả “Yêu diễm đê tiện” ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lại làm nữ chính hái được trái cây, nam nữ chính lăn lộn với nhau, nhưng mà Mục Tĩnh Viễn lãnh khốc vô tình cũng không phải chỉ nói không, thậm chí khi điều tra ra người kê thuốc không phải cô ấy, vẫn như cũ chỉ ném cho cô một tờ chi phiếu cùng một cái tuyệt nhiên bóng dáng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv