Bạch Tuyết Tình lại thần sắc tự nhiên nói chuyện với Bạch Nhất Hàm một hồi, thím Dương gõ cửa nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, ba người liền cùng nhau đi xuống lầu ăn cơm.
Hai vợ chồng Bạch Bác Nhân đã ngồi rồi, bọn họ thấy tâm tình con trai nhỏ trông có vẻ không tồi, trong lòng cũng cao hứng theo. Từ ngày hôm qua một đường lăn lộn đến giờ, không nhìn thấy người, trong lòng luôn bâng khuâng, lúc này thấy người rồi, tảng đá lớn trong lòng cũng coi như rơi xuống đất, chỉ là……
Mẹ Bạch vừa thấy cổ cùng tay con trai nhỏ quấn băng gạc, cả người đều không bình tĩnh, liên tục hỏi:
“Hàm Hàm cổ cùng tay con làm sao vậy? Bị thương sao? Thím Dương, thím Dương! Bác sĩ Trần còn ở đây không? Hàm Hàm cho mẹ xem vết thương thế nào? Trong phòng làm sao lại bị thương chứ?”
Bà đau lòng kéo đứa con trai nhỏ của mình. Muốn sờ nhưng lại không dám đụng vào miệng vết thương của cậu, ngẩng đầu dò hỏi nhìn về phía Mục Tĩnh Viễn tương đối đáng tin cậy.
Mục Tĩnh Viễn: “……” Xong rồi, đã quên chuyện này, giải thích thế nào?!
Bạch Tuyết Tình: “……” Xong đời, muốn hư đồ ăn! Chưa kịp thống nhất khẩu cung!
Nhưng trời giáng xuống cứu tinh thím Dương, thím kinh hô một tiếng:
“Ai nha, tiểu thiếu gia sao vẫn bị thương? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ Trần đã đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Sự chú ý của mẹ Bạch quả nhiên bị dời đi:
“Chuyện gì vậy? Thím Dương biết sao?”
Thím Dương nhanh nhẹn tìm tới hòm thuốc, vừa tìm loại thuốc thích hợp vừa đáp:
“Hồi nãy tiểu thiếu gia không cẩn thận làm vỡ một bình rượu, Mục thiếu gia còn xuống dưới lấy cây chổi, sao vẫn bị thương vậy?”
Mục Tĩnh Viễn vội nói theo thím:
“A, đúng vậy, tiểu gia hỏa bướng bỉnh, thừa dịp tôi đi lấy cây chổi mà tự xuống sàn nhặt, kết quả là bị xước tay. Dì Dương không cần vội, trong phòng Hàm Hàm cũng có hòm thuốc, tôi đã thay em ấy xử lý qua"
Mẹ Bạch đã hiểu, đây xác thật là chuyện nghịch ngợm mà con trai nhỏ sẽ làm, bất quá:
“Vậy trên cổ là có chuyện gì?
Mục Tĩnh Viễn cảm giác sau gáy rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, Bạch Tuyết Tình cơ trí nói tiếp:
“Đó là khi cái bình vỡ văng trúng, chỉ xước một chút da, lúc ấy cũng chưa phát hiện, Tĩnh Viễn lo lắng Hàm Hàm thái quá, thấy liền cũng phải băng bó cho em ấy, nhìn cũng thật dọa người.”
Mẹ Bạch yên lòng, nói với con gái:
“Bị thương đương nhiên phải băng bó, Tĩnh Viễn làm vậy cũng không sai, chỉ có con là người duy nhất bất cẩn, không giống con gái. May mà có Tĩnh Viễn, bằng không xem ai dám cưới con!”
Bạch Nhất Hàm trong lòng bị xuyên một cái, mím môi, yên lặng ngồi xuống, Bạch Tuyết Tình quả thực kinh hoảng lo sợ: mẫu thượng đại nhân của con, vì sự an toàn của đứa con trai nhỏ của ngài, xin ngài đừng nói nữa được không?
Không, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, ngày mai, không! Chiều nay liền đi tìm Thẩm Thiên Dương thỏa thuận! Càng sớm thay lòng đổi dạ càng tốt!
Mục Tĩnh Viễn thần sắc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhất Hàm, ở dưới tấm trải bàn anh đặt tay lên đùi cậu, nhiệt độ lòng bàn tay anh xuyên thấu lớp vải dệt mỏng cuồn cuộn không ngừng truyền tới, bàn tay Bạch Nhất Hàm đặt ở trên bàn, ngón tay cuộn tròn một chút, lông mi dài rũ xuống dưới, vành tai khẽ đỏ.
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Bạch Tuyết Tình trộm nhìn thần sắc của em trai, trong lòng không khỏi giơ ngón cái cho Mục Tĩnh Viễn. Quả nhiên đối phó với em trai vẫn là anh có biện pháp tốt nhất. Nhìn vành tai nhỏ hồng kia, phỏng chừng lúc này trong đầu cậu không cách nào nghĩ đến chuyện khác, tại sao trước kia cô lại không phát hiện bầu không khí giữa hai người bọn họ?
Nếu sớm phát hiện giữa hai người họ có chuyện lộn xộn gì, cô liền không xen vào. Giờ thì tốt, người xấu đều là cô làm, suýt nữa đánh uyên ương, hại chết em trai nhà mình.
Ôi, đứa em trai dáng yêu của chị, chị hai rất xin lỗi em!
Cô lại một lần nữa chắc chắn, chuyện thay lòng đổi dạ này phải Trong! một! cái! nháy! mắt
Thím Dương khi xếp đồ ăn lên bàn đặc biệt đem sườn dê nướng tới trước mặt Bạch Nhất Hàm, từ ái nói:
“Tiểu thiếu gia, hôm nay làm có chút gấp gáp, chỉ sợ không quá ngon miệng, Cậu thử xem vị thế nào?”