(* Giống với Thôi miên?)
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi có hỏi, em ấy nói chúng ta có hôn ước. Em ấy không muốn làm kẻ phá hoại, bản thân không nên tồn tại.”
Bạch Tuyết Tình ngẩn ra một chút, nước mắt chảy dài, cô lẩm bẩm:
“Đứa nhỏ ngốc này, đứa nhỏ ngốc này, sao nó lại không nên tồn tại? Đều tại tôi, đang yên đang lành sao lại muốn cùng anh kết hôn, thiếu chút nữa hại Hàm Hàm.”
Mục Tĩnh Viễn nhíu chặt mày nói:
“Cô cũng không biết sẽ phát sinh loại sự tình này, không trách cô được. Nhưng cô chẳng lẽ không phát hiện, tâm lý Hàm Hàm có thể đang xuất hiện vấn đề? Cô cảm thấy một người bình thường, sẽ bởi vì loại sự tình này liền muốn tự sát sao? Còn dùng cách cắt động mạch cổ kiên quyết như vậy?”
Bạch Tuyết Tình trợn to hai mắt nhìn:“Ý anh gì? Anh là nói nó sinh bệnh?”
Cô không nghi ngờ gì về tình cảm Mục Tĩnh Viễn dành cho em trai mình, rốt cuộc nhiều năm như vậy bảo hộ, tất cả mọi người xem ở trong mắt, tin tưởng trên đời này, trừ bỏ người Bạch gia, Mục Tĩnh Viễn nhất định là người yêu thương em trai cô nhất. Anh so với bất luận kẻ nào đều không hy vọng thân thể em trai có mệnh hệ gì, ngày thường phàm là nghe được mấy lời quyền rủa hư hư thực thực về thân thể em trai, anh đều sẽ tức sùi bọt mép. Hiện tại nếu anh nói như vậy, nhất định là có đã xác thực nắm chắc, sự thật này, làm lòng cô phát trầm.
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Đây chỉ là phỏng đoán của tôi và tôi cũng không hy vọng nó là thật, nhưng đây là kết quả tôi quan sát được trong một đêm này, tôi hoài nghi em ấy bị người có tâm hạ ám chỉ tâm lý.”
Bạch Tuyết Tình nắm chặt tay vịn sô pha, nghiến răng nói:
“Ám chỉ tâm lý?”
Ánh mắt Mục Tĩnh Viễn rét run, nói:
“Đúng vậy, ám chỉ tâm lý. Tối qua Hàm Hàm sợ hãi, dọc đường trở về thần trí vẫn không quá thanh tỉnh, không nói đến chuyện em ấy cư nhiên sẽ bị tên tuỳ tùng nhỏ của mình dọa đến vốn là kỳ quặc, chỉ nói biểu hiện tối hôm qua của em ấy.
Sau khi Hàm Hàm thanh tỉnh, liều mạng muốn cùng tôi bảo trì khoảng cách, thái độ đối với tôi rất xa cách. Lúc ấy tôi cho rằng em ấy còn đang giận tôi, cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó em ấy hoảng loạn, coi rượu mạnh như nước lã, uống hết hơn nửa bình, say khướt, liền bắt đầu nói mê sảng.
Em ấy nói bản thân thực dơ, còn tỏ vẻ ‘ tắm không sạch sẽ ’, không ngừng cường điệu nói chính mình sẽ thực ngoan, xin tôi đừng rời khỏi em ấy. Còn nói tôi là kẻ lừa đảo và đã rời đi một năm, vĩnh viễn không hề trở lại một lần nữa. Sau khi tôi rời đi, sẽ có người đánh mình, mắng mình, tôi đều mặc kệ. Còn nói mình đã chết, sẽ không lại quấn lấy tôi, muốn tôi cùng cô chung giường chung chiếu. Em ấy rõ ràng miêu tả tình huống khi mình ‘ chết ’, nói là dùng giả động tác làm một người cảnh sát nổ súng giết mình.” Anh khép hai ngón tay lại, chỉ vào tim mình: “Phanh.”
Bạch Tuyết Tình cả người run lên theo tiếng “Phanh” nhẹ của anh, móng tay đều cắm vào tay vịn sô pha
Mục Tĩnh Viễn nói tiếp:
“Lúc ấy tôi cũng giống như cô, trong lòng rất không dễ chịu, dưới tâm lý kích động mà nắm đau em ấy. Nhưng Hàm Hàm cả trốn cũng không dám trốn, chỉ biết nhỏ giọng kêu đau, tôi muốn cởi quần áo em ấy nhìn xem có bị thương hay không, nhưng phản ứng của em ấy rất lớn.”
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Mục Tĩnh Viễn hít sâu một hơi, lấy tay lau mặt rồi mới gian nan mở miệng:
“Em ấy lớn tiếng thét chói tai, trốn dưới gầm bàn, nói với tôi:
Cầu xin các người đừng như vậy, giết tôi đi.”
Bạch Tuyết Tình nghe thấy lời nói mang tính ám chỉ mạnh này, tròng mắt đều đỏ, nhìn qua tựa như một mụ phù thủy âm trầm. Cô nghĩ nghĩ nói:
" Trước đây em ấy có nói với tôi cùng mẹ tôi rằng nó gặp ác mộng, mơ thấy Bạch gia phá sản, người một nhà đều biến thành kẻ nghèo hèn.”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói:
“Kết hợp những biểu hiện này, tôi cho rằng tình huống có khả năng nhất chính là: Có người ác ý cho em ấy ám chỉ tâm lý, cũng hư cấu ra một cái 'tương lai' không tốt đẹp, mà những việc này theo như lời của em ấy, hẳn chính là chuyện ' tương lai ' sẽ phát sinh mà em ấy đã thấy. Bạch gia sẽ phá sản, tôi sẽ rời nước, em ấy..... Sẽ chết thảm, mà ngày hôm qua em ấy lại bị Phùng Quần kia dọa thành như vậy, người này hẳn là cũng là một bộ phận ‘ tương lai ’, hơn nữa nhân vật mà hắn sắm vai nhất định không phải chính diện.
Mặc dù ngày thường Hàm Hàm thoạt nhìn tuy rằng ngang ngược nhưng em ấy chỉ là chuột nhút nhát mang súng ức hiếp người nhà. Trên thực tế em ấy lại rất nhát gan, sau khi nhìn thấy ‘ tương lai ’ thảm thiết, mới có thể đột nhiên trở nên ‘ hiểu chuyện ’như vậy. Hơn nữa học được cách quý trọng. Có lẽ, những ‘ tương lai ’ đáng sợ đó có một phần nguyên nhân của em ấy, cho nên em ấy sẽ cho rằng chính mình không nên tồn tại"