Bạch Nhất Hàm nói: "Anh vì danh dự của Tề gia, tôi vì bạn của tôi. Chúng ta có lập trường riêng, đây cũng chuyện bất khả kháng. Tóm lại, tôi muốn xen vào chuyện này đến cùng, Sở Phương Minh có ra sao tôi không quan tâm, nhưng còn Nam Sơn, tôi nhất định phải bảo vệ. Nếu đã không thể chung sống hoà bình được thì tôi cũng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, Nam Sơn có an toàn hay không, mỗi người chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình."
Tề Minh Dương chớp chớp mắt, đột nhiên cười nói: "Tam thiếu cần chi tức giận? Ở Hoa Thành, tam thiếu muốn bảo vệ ai còn không phải dễ như trở bàn tay? Tôi tuyệt đối không có ý định đối địch với tam thiếu, chỉ là người cô của tôi chịu nhục, dù sao tôi cũng có chút bận tâm."
Bạch Nhất Hàm hòa hoãn ngữ khí: "Tề tổng bảo bọc người trong nhà là chuyện thường tình. Nhưng oan có đầu nợ có chủ, Sở Phương Minh bạc tình bạc nghĩa, lừa hôn Sở phu nhân và tình cảm của dì Hứa, chẳng có liên quan đến Nam Sơn. Thật ra không chỉ có Sở phu nhân, Nam Sơn cũng là người bị hại, hiện giờ còn luôn bị Sở Phương Minh quấy rầy, đừng nói là Tề tổng, ngay cả tôi cũng muốn cho ông ta một bài học. Còn nữa, anh muốn trút giận cho Sở phu nhân, tôi cũng bất bình cho Nam Sơn, tính ra lập trường của hai chúng ta đâu xung đột, Nam Sơn họ Hứa, không phải họ Sở, y là con trai của Hứa Cẩn Huyên, trừ cái quan hệ huyết thống muốn bỏ cũng không được với Sở Phương Minh thì chẳng có liên can gì. Nam Sơn tuyệt đối cũng chẳng muốn có chút dính líu gì với ông ta, chỉ cần Tề tổng coi y như không tồn tại thì mọi người nhà nhà đều vui vẻ. Không dối gạt gì Tề tổng, hôm qua tôi cùng Nghiêm Nham và Nghiêm Phái nói chuyện phiếm, còn đang khen ngợi bản lĩnh ngoan cường của Tề tổng, nói đến vui vẻ. Tóm lại, chỉ cần không đụng tới Nam Sơn, chuyện của người khác chúng tôi mặc kệ, huống hồ, cái gọi kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, về mặt nào đó, lập trường của cả hai vẫn nhất trí."
Tề Minh Dương suy nghĩ một chút rồi nhún vai nói: "Tam thiếu nói có lý, xem mặt mũi của tam thiếu, chỉ cần Hứa Du Nhiên không trở về Sở gia, tôi coi anh ta không tồn tại cũng được. Người sinh ra không thể lựa chọn xuất thân, nhưng hướng đi cuộc đời thì có thể chọn, chỉ hy vọng anh ta đừng mềm lòng mà đứng về phía cha mình là được, vì dù sao thì Sở Phương Minh cũng là người thân duy nhất của anh ta trên đời này."
Bạch Nhất Hàm nghiêm mặt nói: "Sở Phương Minh không tính là người thân của Nam Sơn, y cũng chẳng có tí tình cảm nào với ông ta, hơn nữa mẹ Nam Sơn mất sớm, Sở Phương Minh không thể tránh khỏi trách nhiệm, kể ra, là kẻ thù còn kém không nhiều lắm. Còn muốn nói đến người thân, người thân của Nam Sơn hẳn là chúng tôi mới phải, a, đúng rồi, y và Nghiêm Nham đã xác lập quan hệ, cũng đã thông báo với gia trưởng, sắp tới ra mắt trưởng bối Nghiêm gia, y rất nhanh sẽ có càng nhiều người thân hơn."
Tề Minh Dương nói: "Ồ? Đây là một chuyện tốt, Nghiêm nhị thiếu lập gia đình, Nghiêm lão gia cũng trút bỏ một phần tâm sự".
Bạch Nhất Hàm nói: "Đúng vậy, Nghiêm lão gia cũng rất nóng lòng muốn gặp người trong lòng của Nghiêm Nham. Được rồi, lời cần nói cũng đã nói xong, tôi cũng không tiện ở lâu, Tĩnh Viễn còn đang đợi tôi, thứ lỗi không tiếp được."
Cậu gật đầu với Tề Minh Dương rồi đứng lên đi ra ngoài, đi được vài bước thì quay đầu lại nói: "Đúng rồi, cảm ơn Tề tổng đã mời cà phê." Nói xong xoay người bước nhanh ra ngoài.
Tề Minh Dương híp mắt nhìn bóng lưng cậu, chờ đến khi bóng dáng đó mất hút, lại nhìn ly cà đối diện một ngụm cũng không xê dịch, trên mặt hiện ra một ý cười tràn ngập hứng thú, hắn sờ sờ cằm, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Bạch tam thiếu, Bạch Nhất Hàm, tại sao trước đây tôi lại không nhận ra cậu là một người thú vị như vậy? May mắn thay......, bằng không thật đúng là đáng tiếc."
Bạch Nhất Hàm lái xe rời đi, theo dự định ban đầu tới hiệu sách của Chương Túc. Vào buổi sáng, hiệu sách rất an tĩnh, Hứa Du Nhiên quả thật cũng ở đây.
Y ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng của mình, đôi tay mảnh khảnh đang cầm một quyển sách đọc đến chăm chú, ánh Mặt Trời ấm áp của mùa đông chiếu vào người y trông dịu dàng đến lạ, cảnh tượng đẹp tựa tranh vẽ, khiến người ta không đành lòng phá vỡ giây phút an tĩnh đẹp đẽ này.
Chương Túc từ trên lầu đi xuống, thấy Bạch Nhất Hàm đang đứng giữa kệ sách, cười nói: "Nhất Hàm, em đến rồi, sao Tĩnh Viễn hôm nay lại thả em ra ngoài?"
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại, cười nói: "Anh Chương, vốn là Phái Phái hẹn em ra, nói là trường học phải chuẩn bị một số hoạt động gì đó, bắt em giúp con bé chọn đồ, kết quả con bé đó có việc đột xuất không tới được, làm em lỡ ra ngoài luôn rồi, nên liền bẻ lái tới chỗ của anh ngồi."
Hứa Du Nhiên nghe được tiếng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Nhất Hàm, cao hứng nói: "Nhất Hàm, sao cậu lại đây?"
Bạch Nhất Hàm lúc này mới đi tới ngồi xuống, cười nói: "Phái Phái bùm kèo, em chỉ có thể tới đây nương nhờ các anh thôi."
Chương Túc cũng ngồi xuống nói: "Mấy lời đáng thương như vậy đừng để Tĩnh Viễn nghe được, nếu không Phái Phái sẽ gặp rắc rối lớn."
Bạch Nhất Hàm lúng túng nói: "Nào có khoa trương như vậy đâu......" Cậu nhìn nhìn Hứa Du Nhiên đang mỉm cười, cũng cười theo hỏi: "Du Nhiên, Nghiêm Nham định khi nào đưa anh tới gặp gia trưởng vậy?"
Hứa Du Nhiên khép cuốn sách trong tay lại, ngón tay gầy tinh tế khẩn trương xoa xoa mặt sách, nói: "Nghiêm Nham nói, là cuối tuần này."
Bạch Nhất Hàm nói: "Hôm nay đã là thứ tư rồi, không còn mấy ngày nữa nha."
Hứa Du Nhiên gật gật đầu, sắc mặt có chút khẩn trương, bộ dáng đầy tâm sự.
Bạch Nhất Hàm và Chương Túc nhìn nhau một cái, nhỏ giọng hỏi: "Du Nhiên, anh rất căng thẳng sao?"
Hứa Du Nhiên cắn khóe môi dưới, thành thật gật đầu, ngón tay không ngừng khẽ vuốt ve gáy sách nói: "Tôi chưa từng đi gặp trưởng bối nhà người khác nên cứ sợ sẽ nói sai gì đó. Hơn nữa, tôi là đàn ông, cha mẹ Nghiêm Nham sẽ chấp nhận tôi sao?"
Chương Túc bật cười nói: "Xem cậu nói kìa, không phải tôi cũng là đàn ông sao? Yên tâm đi, người nhà Nghiêm gia đều rất dễ hòa hợp. Để tôi chia sẻ cho cậu một mẹo, cậu chỉ cần dỗ cho lão gia vui vẻ, liền tính là thành công tám phần rồi."
Hứa Du Nhiên cảm kích gật gật đầu, nhưng rõ ràng vẫn còn hơi khẩn trương.
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói: "Du Nhiên, anh cứ thả lỏng một chút, chỉ là gặp mặt gia trưởng thôi, Nghiêm Nham đã chào hỏi với người trong nhà rồi, anh tới đó chỉ là gặp cho biết mặt, ăn một bữa cơm, chỉ cần ứng xử khéo léo thì nhất định không thành vấn đề."
Cậu nghĩ một chút lại tiếp lời: "Nghiêm lão gia là người rất tốt, hmm, thích chơi cờ, anh chơi cùng ông vài ván, ông nhất định sẽ rất vui, à, đúng rồi, chú ý đừng có thắng hoài, mà cũng không thể thua quá rõ ràng nha."
Hứa Du Nhiên lại gật đầu.
Chương Túc cười nói: "Lão gia thích Nhất Hàm nhất, còn thân với thằng bé hơn cả Nghiêm Huy và Nghiêm Nham. Có cậu ấy ở trước mặt lão gia nói vô số lời hay về cậu, cuộc gặp mặt này nhất định sẽ thuận lợi thôi."
Hứa Du Nhiên nói với Bạch Nhất Hàm: "Cảm ơn cậu, Nhất Hàm, cậu vì chuyện của tôi mà chạy trước chạy sau, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Đó có là gì đâu? Anh với em không cần khách sáo chứ, dạo gần đây em có thường tới thăm Nghiêm gia. Đầu tiên là đề cử sách anh viết với lão gia, đương nhiên, chuyện này Phái Phái cũng làm rồi, em chỉ là củng cố một chút. Sau đó nhân tiện muốn cho lão gia có ấn tượng tốt với anh hơn. Tất nhiên những gì em nói với ông không hề phóng đại một câu nào, đều là lời nói thật cả. Nghiêm Nham nóng vội, mới xác định quan hệ với anh thời gian ngắn như vậy mà đã gấp không chịu nổi muốn đưa anh về nhà, ai cũng có thể nhìn ra ý định của cậu ấy, người Nghiêm gia dân chủ đó giờ, nể mặt cậu ấy sẽ không làm khó dễ anh đâu, yên tâm đi."
Hứa Du Nhiên "Ừa" một tiếng, thoạt nhìn có chút thả lỏng.
Chương Túc nói: "Cậu xem, có rất nhiều người mở đường cho cậu, cuộc gặp mặt lần này chắc chắn sẽ thuận lợi, Nghiêm Nham thậm chí còn nói với người trong nhà, sau này nó sẽ dọn tới nhà cậu sống cùng, bị anh hai nó cười cho một trận hả hê."
Hứa Du Nhiên gật đầu nói: "Việc này em ấy cũng bàn với tôi rồi, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền. Hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ phải làm chút nghề phụ gì đó." Về sau mình đã là đàn ông yên bề gia thất, phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình, cũng không còn là tình trạng một người no thì cả nhà không đói như trước đây.
Bạch Nhất Hàm kinh hãi, gần như kêu rên nói: "Ngàn vạn đừng mà Du Nhiên, em vẫn đang chờ sách mới của anh mà! Từ khi Nghiêm Nham nói với em anh đang lên ý tưởng quyển sách mới thì cả ba người bọn em liền sốt ruột mong chờ. Xin anh nhất định đừng làm gì khác nha."
Hứa Du Nhiên bật cười nói: "Tôi chỉ là muốn làm chút nghề phụ, sách mới vẫn sẽ có."
Y giơ cuốn sách trên tay nói: "Cậu xem, thứ tôi đang đọc chính là sách tư liệu, nhưng tôi chỉ mới bắt đầu viết đại cương, bây giờ mà mọi người đã chờ thì phải đợi rất lâu."
Bạch Nhất Hàm nháy hai mắt nói: "Đừng như vậy mà đại thần, với tư cách là đơn vị liên quan, chẳng lẽ bọn em còn phải chờ tới khi sách được xuất bản mới xem được sao? Anh vừa viết, bọn em vừa đọc, được không, em bảo đảm, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!"
Hứa Du Nhiên khó xử: "Tôi thật sự không quen cho người khác xem bản thảo chưa được viết xong......"
Bạch Nhất Hàm vội nói: "Vậy bọn em đợi anh viết xong. Sau khi anh hoàn thành rồi, bọn em muốn là người đầu đầu từ được nhìn thấy, sau đó anh có thể từ từ xuất bản không phải được rồi sao."
Hứa Du Nhiên hơi xấu hổ gật đầu nói: "Vậy được rồi."
Bạch Nhất Hàm hoan hô: "Tuyệt vời!"
Chương Túc thở dài, quay lại chủ đề: "Du Nhiên cậu thật sự không cần phải đi làm nghề phụ gì hết, như bây giờ không phải rất tốt sao?"
Bạch Nhất Hàm thầm tán thành gật gật đầu.
Hứa Du Nhiên nói: "Không được đâu, về sau tôi cũng không còn sống một mình nữa, thu nhập nhiều một chút vẫn hơn."
Chương Túc bất đắc dĩ: "Nghiêm Nham là nhị thiếu gia nhà họ Nghiêm, trên người còn mang cổ phần của Nghiêm Thị. Địa vị ở công ty cũng hết sức quan trọng, cậu còn sợ nó không có tiền tiêu?"
Hứa Du Nhiên cố chấp nói: "Tôi biết em ấy không thiếu tiền, nhưng Nghiêm Nham có tiền là chuyện của em ấy, còn tôi muốn nuôi gia đình là chuyện của tôi, tôi không muốn đến cả tiền mua quà tặng em ấy cũng không có."
Y thở dài, uể oải nói: "Tôi vốn dĩ cảm thấy thu nhập của mình đã đủ sống, nhưng tôi trộm tra giá quần áo mà em ấy đang mặc, phát hiện cả việc mua cho em ấy một bộ quần áo tôi cũng mua không nổi."
Bạch Nhất Hàm buồn cười nói: " Chà, nếu nghĩ như vậy thì Nghiêm Nham đúng là có chút phá của thật, nhưng nhà là chuyện của cả hai, không thể chỉ dựa vào một mình anh nuôi. Cậu ấy cũng là đàn ông mà, cũng phải ra sức, anh không cần tự tạo cho mình áp lực lớn như vậy."
Hứa Du Nhiên sầu não: "Em ấy từ nhỏ sống trong nhung lụa, tôi cũng không thể để cuộc sống sau khi chúng tôi ở bên nhau lại không bằng trước đó được phải không? Nhưng những thứ em ấy mặc và dùng tới tôi thật sự không mua nổi."
Chương Túc cũng cười nói: "Nhất Hàm nói đúng, nhà là chuyện của hai người, đương nhiên phải để cả hai cùng nuôi dưỡng, hai người các cậu kiếm tiền đều phải tịch thu lại rồi chia đều, kiếm nhiều thì tiêu nhiều, ít thì tiêu ít thôi, đâu phải không đủ sinh hoạt, thằng nhỏ cũng không phải loại người không thể sống thiếu xa hoa, cậu căn bản không cần sầu não vì loại chuyện này."