Bạch Nhất Hàm cười nói: “Không nghe nói tân gia phải ăn hai bữa.”
Nghiêm Nham nói: “Ngày mai không tính tân gia, chỉ là bạn bè họp mặt, thế nào? Vừa lúc gọi Phái Phái tới luôn, nếu con bé biết chúng ta gặp được đại thần Nam Sơn, còn cùng nhau ăn bữa cơm mà lại không gọi nó, nhất định sẽ quậy đến chúng ta không được an ổn."
Bạch Nhất Hàm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Có đạo lý, Phái Phái nếu biết chúng ta ăn một mình không dắt em ấy theo, tức giận là tất nhiên.”
Hai người nói xong cùng nhau quay đầu nhìn Hứa Du Nhiên, bốn con mắt lấp lánh sáng lên, trăm miệng một lời nói: “Đại thần tối mai có bận gì không? Chúng ta cùng nhau diệt sạch đống đồ này thế nào?”
Hứa Du Nhiên nhìn bộ dáng kẻ xướng người hò của hai người, có chút không biết nói sao, nhưng không thể phủ nhận chính là, y xác thật có chút tham luyến cảm giác ấm áp như vậy, không tự giác gật gật đầu.
Bạch Nhất Hàm hoan hô một tiếng, nói: “Vậy thì đã định rồi! Tối mai tôi và Tĩnh Viễn vẫn là giờ này tới, Nghiêm Nham phụ trách gọi Phái Phái, chúng tôi cùng đại thần Nam Sơn phụ trách ăn!”
Mục Tĩnh Viễn thấy Bạch Nhất Hàm cao hứng như vậy, cũng không tự giác cười theo.
[…]
Trên đường về Mục trạch, Bạch Nhất Hàm ngồi trên xe ngáp nhỏ một cái.
Mục Tĩnh Viễn ôn nhu nói: “Mệt sao? Cố thêm xíu nữa thôi được không em? Trở về rồi ngủ tiếp, bây giờ ngủ thì một hồi xuống xe sẽ càng khó chịu.”
Bạch Nhất Hàm dụi dụi mắt, nói: “Không sao, cũng không quá buồn ngủ.” Cậu sờ sờ bụng, khẽ cười nói: “Đêm nay em ăn rất no.”
Mục Tĩnh Viễn quay đầu nhìn cậu, cũng cười nói: “Hôm nay em vui ghê nhỉ.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, hôm nay mọi chuyện đều rất thuận lợi, em vốn dĩ nhìn thấy đại thần Nam Sơn còn sợ sẽ xảy ra sự cố, không nghĩ tới chúng ta phối hợp ăn ý với Nghiêm Nham như vậy, giống như thật sự là bạn bè quen biết từ lâu. Đại thần Nam Sơn hoàn toàn không có phát hiện, hiện tại chúng ta có Nghiêm Nham ẩn núp bên cạnh đại thần Nam Sơn, cũng coi như là không có nỗi lo về sau."
Cậu nghĩ một chút lại nói: “Chỉ cần Hạ Nguyên thấy được sự hiện diện của Nghiêm Nham là được, vì sợ âm mưu của mình bại lộ, gã nhất định sẽ không dám tới quấy rầy đại thần Nam Sơn, vừa lúc có thể cho y bình tĩnh một thời gian, chỉ sợ là Hạ Nguyên mắt thấy không có hy vọng, bị buộc nóng nảy sẽ đập nồi dìm thuyền.”
Mục Tĩnh Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Đập nồi dìm thuyền? Chỉ sợ tên đó không có dũng khí này, gã có lẽ vô cùng si mê Nam Sơn, nhưng phân lượng của Nam Sơn ở trong lòng gã nhất định không thể so sánh với quyền lợi và địa vị của gã. Chuyện lấy hay bỏ này, gã sẽ làm rất dứt khoát, tựa như viễn cảnh trong giấc mơ của em, gã không có chút do dự nào cả.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Tốt nhất là gã có thể thức thời như vậy. Nếu mà dám đến dây dưa, chúng ta cũng không sợ gã, nếu không phải cố kỵ danh dự của đại thần Nam Sơn, thì chúng ta hà tất phải sợ đầu sợ đuôi như vậy!”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Yên tâm, có những người hộ giá hộ tống như chúng ta, một kẻ hèn như Hạ Nguyên còn chưa phải là đối thủ, chúng ta tốt nhất nên giúp Nam Sơn vượt qua cửa ải khó khăn này một cách thầm lặng, đến lúc đó, Hàm Hàm, em cũng có thể chữa được tâm bệnh.”
Bạch Nhất Hàm quay đầu cười với anh nói: “Mộc Mộc, trên đời này rốt cuộc không thể tìm được ai đối tốt với em hơn anh.”
Giọng nói trầm thấp của Mục Tĩnh Viễn vờn quanh: “Em là vị hôn phu của anh, là người yêu mà anh nhận định cả đời, không tốt với em thì anh có thể tốt với ai đây?”
Cả người Bạch Nhất Hàm tê dại, mắt phát ra tia lục quang nhìn Mục Tĩnh Viễn, đặc biệt muốn ngay giây phút này đẩy ngã anh xuống mà mãnh liệt hôn, nhưng mắt thấy anh còn đang lái xe, vì suy xét cho an toàn tính mạng của cả hai, cậu chỉ có thể chịu đựng, thành ra cả chặng đường đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Mục Tĩnh Viễn. Chờ cuối cùng cũng tới Mục trạch, xe mới vừa dừng lại vững vàng, Mục Tĩnh Viễn còn chưa cởi đai an toàn đã bị Bạch Nhất Hàm đẩy ngã trên chỗ ngồi, đón lấy sự nhiệt tình của đôi môi mềm mại mà anh đã nếm trải vô số lần. Mục Tĩnh Viễn ngửa đầu, đôi tay vòng qua bờ vai và tấm lưng của Bạch Nhất Hàm, cả người đều bị đè ở trên ghế điều khiển không thể động đậy, đương nhiên, anh cũng không muốn động.
[…]
Ngày hôm sau Bạch Nhất Hàm tạo một group WeChat, kéo Mục Tĩnh Viễn, Nghiêm Nham, Nghiêm Phái vào group. Mục Tĩnh Viễn rất hiếm nói chuyện, Bạch Nhất Hàm cùng anh em Nghiêm gia, ở trong group thảo luận cả ngày. Tới buổi tối, mọi người thống nhất khẩu cung cùng nhau đi tới nhà Nghiêm Nham.
Nghiêm Nham sớm đã mời Hứa Du Nhiên vào trong nhà mình rồi, lúc cả bọn Bạch Nhất Hàm đến, đồ ăn đều đã được dọn sẳn.
Nghiêm Phái nhìn thấy Hứa Du Nhiên, kích động đến vừa cười vừa nhảy, thiếu chút nữa bổ nhào vào người y, bị Nghiêm Nham xách cổ áo bắt lại. Ở trước mặt thần tượng mất mặt như vậy, Nghiêm Phái tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Thêm một Nghiêm Phái, nhà ở lập tức như nhiều thêm vài người, cả đêm đều tràn ngập tiếng cười ha ha ha. Hứa Du Nhiên bị không khí vui vẻ của bọn họ cảm nhiễm, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười.
Sau đó, Bạch Nhất Hàm cùng Nghiêm Phái có Nghiêm Nham làm cầu nối, có thể quang minh chính đại tới tìm Hứa Du Nhiên, dần dần trở nên thân quen với y, lâu lâu còn có thể vào trong nhà Hứa Du Nhiên ngồi một lát. Nghiêm Phái tính tình hoạt bát, giỏi làm sinh động không khí, chỉ cần có cô, liền ít đi những lúc không biết nói gì, Hứa Du Nhiên bị bọn họ quấy rầy mà ưu thương đều hòa tan.
Khi một tuần nghỉ phép mà lúc trước Nghiêm Nham xin kết thúc thì đã đến lúc anh phải tới công ty làm việc, Nghiêm Phái phải đi học, chỉ có thể đến khi không có tiết, mà về phần Bạch Nhất Hàm, Mục Tĩnh Viễn hận không thể cất cậu vào trong túi, hai người trên cơ bản là trạng thái như hình với bóng. Lại nói cậu cũng không thể cả ngày ăn vạ trong nhà Hứa Du Nhiên, vì sợ Hạ Nguyên thừa dịp ban ngày bọn họ đều không có mặt tới quấy rầy Hứa Du Nhiên, mấy người thương lượng một chút, đều nhất trí để Hứa Du Nhiên đến hiệu sách của Chương Túc.
Ba người Bạch Nhất Hàm, Nghiêm Nham, Nghiêm Phái thay phiên ra trận, lừa Hứa Du Nhiên ra khỏi nhà, ban ngày thì đến ngồi ở hiệu sách của Chương Túc. Hứa Du Nhiên không lay chuyển được bọn họ, lại nói qua mấy ngày náo nhiệt sinh hoạt, y cũng có chút tham luyến, cũng liền ỡm ờ đáp ứng.
Buổi sáng khi Nghiêm Nham đi làm, anh sẽ trực tiếp vào nhà Hứa Du Nhiên gọi y ra ngoài, sau khi đưa y đến hiệu sách của Chương Túc thì mới đến công ty, bọn họ đã trao đổi với Chương Túc trước rồi mang Hứa Du Nhiên tới. Chương Túc dành riêng một vị trí đặc biệt dành cho Hứa Du Nhiên, sách trong tiệm cũng được đọc thoải mái. Hứa Du Nhiên tới hiệu sách quả thực như cá gặp nước, thường xuyên sẽ đọc sách đến quên cả giờ giấc. Chương Túc một thân phong độ trí thức, cùng y chơi rất thân, mấy ngày trôi qua, hai người đã cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, mà Hứa Du Nhiên cũng nghiễm nhiên được Chương Túc xếp vào hàng ngũ “Người một nhà”.
Nghiêm Huy là tên thê nô, tuy rằng Chương Túc cũng không nhúng tay vào chuyện làm ăn của anh, chỉ một lòng kinh doanh hiệu sách của mình, nhưng trong sinh hoạt bình thường, Nghiêm Huy đều nghe theo mệnh lệnh của Chương Túc, chỉ nào đánh nào. Nói như vậy, thái độ của Chương Túc cũng chính là thái độ của anh. Chương Túc là một văn nhân, chuyện của Hứa Du Nhiên qua miệng của y nói ra, càng thêm bi đát, thêm yếu tố đối với người tự thuật có cảm tình, nghe tới càng thêm làm người phẫn nộ tiếc hận. Nghiêm Huy nghe xong không nói hai lời, tỏ vẻ kiên quyết theo sát bước chân người yêu, chống lại tra nam!
Bạch Nhất Hàm cùng Nghiêm Phái lúc rãnh rỗi liền sẽ tới bên cạnh Hứa Du Nhiên. Sau khi Nghiêm Nham dọn nhà, hiệu sách của Chương Túc cũng náo nhiệt lên, theo lời của Nghiêm Phái đã nói, chính là làm Hứa Du Nhiên bận hơn, dùng chuyện khác làm y phân tâm, để y không có thời gian suy nghĩ miên man.
Trạng thái của Hứa Du Nhiên còn tốt hơn họ đã nghĩ, có thể là bởi vì có bọn họ can thiệp, cũng có thể là tình huống hiện tại so đời trước đã tốt hơn rất nhiều, nên Hứa Du Nhiên tuy rằng có chút u buồn, nhưng chưa từng đến độ tinh thần sa sút, điều này làm cho Bạch Nhất Hàm thoáng yên tâm.
Hạ Nguyên quả nhiên không dám xuất hiện, Hứa Du Nhiên cho rằng gã rốt cuộc cũng là một người biết liêm sỉ, sau khi bị chọc thủng sự thật chuyện đã kết hôn, cũng liền cam chịu chia tay, lúc ấy nói sẽ không từ bỏ hẳn chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ mà thôi. Nghĩ như vậy, y đang rất buồn bã cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cố gắng phân tán lực chú ý của mình, nỗ lực khiến bản thân buông bỏ gã, buông một đoạn nghiệt duyên đáng ra không nên có này.
Trong lòng Hứa Du Nhiên rất cảm kích Bạch Nhất Hàm vì chưa từng nhắc tới chuyện của Hạ Dao, cậu ấy nhắc nhở mình, lại chưa từng hỏi đến, lúc đối mặt cũng không có một chút cảm xúc khác thường. Y nhịn không được lén hỏi qua một lần, Bạch Nhất Hàm lúc ấy cười nói cậu ấy đã đọc qua tất cả sách của mình, từ giữa những hàng chữ ít nhiều gì có thể thấy được tính cách, nói rằng cậu ấy tin tưởng vô điều kiện nhân phẩm của mình, căn bản không cần hỏi đến, cậu ấy còn cười tủm tỉm khẳng định nói: Anh đã rời khỏi người kia, phải không?
“Đương nhiên”, Hứa Du Nhiên đã trả lời như vậy.
[…]
Thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, tiệc đính hôn của Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn đã tới.
Bạch Nhất Hàm tự mình tới đưa thiệp mời cho Hứa Du Nhiên, Hứa Du Nhiên nhìn tấm thiệp sang trọng nhưng không khoa trương trong tay, từ đáy lòng nói: “Chúc mừng hai người.”
Bạch Nhất Hàm cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn.”
Hứa Du Nhiên nhìn dòng giới thiệu cùng địa chỉ, nói: “Bạch gia? Là Bạch gia kia sao?”
Bạch Nhất Hàm chớp chớp mắt, nói: “Đúng vậy, tôi là con út Bạch gia.”
Năm gia tộc lớn ở Hoa Thành, lúc Hứa Du Nhiên vào đại học liền nghe nói qua, nhưng cụ thể thì một chút cũng không biết, cũng không có hứng thú, càng không có khả năng biết được tên của người trong gia tộc. Bất luận Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn ở trong giới nổi tiếng cỡ nào, đều không thể truyền tới tai Hứa Du Nhiên. Lúc này đột nhiên biết con út của Bạch gia một trong năm đại gia tộc trong ấn tượng xa xôi không thể với tới đang ở bên cạnh mình, nhất thời có chút không thể phục hồi tinh thần.
Bạch Nhất Hàm vươn một bàn tay quơ quơ trước mặt y, nói: “Đại thần, anh làm sao vậy?”
Hứa Du Nhiên nhìn lại tấm thiệp, nói: “Trước kia không nghe cậu kể nên có chút kinh ngạc.”
Bạch Nhất Hàm nhận lấy múi quýt mà Mục Tĩnh Viễn đưa tới, cười nói: “Đại thần cũng không có hỏi mà, để thanh minh trước nha, tôi tới tận bây giờ chưa từng có ý định giấu diếm anh!”
Hứa Du Nhiên quay đầu lại nhìn bộ dáng Bạch Nhất Hàm ngậm quýt trong miệng mà hai má phồng lên, bật cười nói: “Là tôi hồ đồ, cậu là người nhà ai thì có quan hệ gì, cậu vẫn là cậu thôi.”
Sau một tháng ở chung, Bạch Nhất Hàm và những người khác buồn vui hay tức giận, tất cả đều là bản chất, không chút nào giả vờ. Bạch Nhất Hàm sẽ bởi vì một trái quýt mà tranh với Nghiêm Phái đến mặt đỏ tai hồng, sẽ cùng mọi người ăn lẩu đến mồ hôi nhễ nhại, vui thì cười ha ha, không hề để ý đến hình tượng, vô cùng bình dân.
Y nhìn đến Bạch Nhất Hàm “A nha” một ngụm ngậm đi quả quýt trong tay Mục Tĩnh Viễn, thiếu chút nữa cắn đến tay anh ta thì không khỏi cười cười, cái dạng này của cậu, chỉ cần không nói thì ai sẽ nghĩ rằng cậu ấy là con cái hào môn đâu?