Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn cẩn thận nghiên cứu cuộc đối thoại với y, đưa ra kết luận là: Ngoại trừ việc sáng tác, y không hề có hứng thú với những thứ khác, yêu cầu với vật chất, chất lượng sinh hoạt không cao, hơn nữa EQ rất thấp, tính cách rất bị động, cũng không giống một người sẽ vì tình yêu mà không màng tất cả, không từ thủ đoạn. Càng tiếp xúc, Bạch Nhất Hàm càng khẳng định, những tội danh mà kiếp trước gán ghép trên người y, nhất định có mờ ám.
Hiệu suất làm việc của Trần Hoành rất nhanh, vào tối ngày thứ ba, liền đem tư liệu của Nam Sơn tới.
Hóa ra Nam Sơn là con riêng của Sở Phương Minh_Sở gia, Sở gia tuy rằng không thể so với năm gia tộc lớn của Hoa Thành, nhưng cũng xem như là một đại gia tộc, Sở Phương Minh là con thứ hai của Sở gia, bởi vì cưới con gái cưng nhà họ Tề, dưới sự trợ giúp của Tề gia ông ta đã hạ bệ được anh mình, nhất cử lên làm gia chủ. Mẹ Nam Sơn là một bé gái mồ côi, tên là Hứa Cẩn Huyên, trong lúc cha mẹ xuất ngoại làm việc bởi vì sự cố máy bay, cả hai đã qua đời, để lại cho bà một căn nhà cùng một khoản tiền bảo hiểm lớn, bà là một học giả chuyên về văn học, diện mạo thanh tú điềm mỹ, người lại trí thức. Sở Phương Minh thời tuổi trẻ đối với bà nhất kiến chung tình nên đã nhiệt liệt theo đuổi bà, cuối cùng bà khát cầu ấm áp mà bị cảm động, ôm được mỹ nhân về. Đáng tiếc thời gian tươi đẹp không kéo dài, Hứa Cẩn Huyên cho rằng mình là đang nói đến một đoạn tình yêu lấy kết hôn là tiền đề, nhưng Sở Phương Minh lại chỉ muốn yêu qua đường mà thôi, đoạn tình này chấm dứt khi Sở Phương Minh kết hôn với cô con gái Tề gia.
Sau khi hai người chia tay, Hứa Cẩn Huyên đắm chìm trong bi thương tuyệt vọng lại phát hiện bản thân đã có thai, bà vốn định phá bỏ đứa con ngoài ý muốn này, nhưng khi đó bà quá mưu cầu một người thân nên cuối cùng vẫn là chọn giữ lại nó, mà đứa nhỏ này, chính là Nam Sơn.
Sau khi sinh con, Hứa Cẩn Huyên đặt tên cho đứa nhỏ là Hứa Du Nhiên, lấy ý nghĩa "Thản nhiên nhìn Nam Sơn", bởi vì sợ bị Sở Phương Minh phát hiện đứa nhỏ này, lúc bà sinh con cũng không công khai, mời phải một bảo mẫu sáng sớm nhân phẩm không tốt, có một lần lén véo Hứa Du Nhiên bị bà phát hiện, liền sa thải bà ta, sau đó cũng không mời bảo mẫu nữa. Hứa Cẩn Huyên đang ở cữ liền phải một mình chăm sóc đứa nhỏ, hơn nữa tâm tình tích tụ, bệnh căn không dứt, bà cũng không thèm để ý, Hứa Du Nhiên khi còn nhỏ, thân thể của bà cũng đã rất không tốt, năm y lên mười lăm tuổi, Hứa Cẩn Huyên nhắm mắt xuôi tay.
Thật ra Hứa Cẩn Huyên vẫn là quá ngây thơ rồi, bà cho rằng mình đã che giấu con mình rất chu toàn, nhưng thật ra sự tồn tại của Hứa Du Nhiên, Sở Phương Minh đã sớm biết, chỉ là sợ phiền phức nên luôn giả vờ không biết mà thôi, thậm chí ông ta đã chuẩn bị tốt một khi Hứa Cẩn Huyên mang theo đứa con tìm tới cửa muốn trả đũa ra sao. Nhưng ngoài dự kiến của ông ta chính là, Hứa Cẩn Huyên đến chết cũng không đi tìm mình, ngược lại làm ông ta thường xuyên nhớ tới người phụ nữ mỹ lệ lại trí thức này.
Hứa Du Nhiên có diện mạo giống mẹ, thanh tú tuyển mỹ, chỉ là luôn có vẻ rất u buồn, không thích nói chuyện, cũng không có người bạn nào, một mình y ở trong căn nhà do mẹ mình để lại. Khi vào đại học cũng đã bắt đầu viết sách, lấy cho mình bút danh "Nam Sơn", sau khi tốt nghiệp liền lấy việc gõ chữ mà sống, rất ít ra ngoài, cuộc sống trải qua rất đơn giản, vừa nhìn đã hiểu ngay. Duy nhất không đơn giản chính là y có một người bạn trai thần bí, người đàn ông đó thường xuyên tới tìm y, nhưng không có ai biết thân phận của người nọ, chỉ có thể tra được bọn họ đã lui tới rất lâu, từ lúc Hứa Du Nhiên học đại học cũng đã bắt đầu rồi.
Bạch Nhất Hàm buông tư liệu nói: "Người đàn ông thần bí này, có lẽ chính là gã đàn ông có vợ kia."
Cả người Mục Tĩnh Viễn dựa nghiêng trên lưng ghế sô pha, trên tay lột vỏ quýt, nói: "Chỉ là không biết Nam Sơn có biết người này đã có gia thất hay chưa. "
Bạch Nhất Hàm nói: "Sao lại không biết? Anh nghi ngờ người đó lừa y?"
Mục Tĩnh Viễn bóc múi quýt, cẩn thận lấy xơ quýt ở mặt trên, đưa cho Bạch Nhất Hàm nói:
"Rất có thể, em xem trạng thái sinh hoạt của y, người này trầm mặc ít lời, độc vãng độc lai*, mà thường thường càng là người như vậy thì càng khát cầu ấm áp và yêu thương, giống như mẹ y vậy. Lúc này có một người xuất hiện, hơi đối tốt với y một chút, nói vài lời yêu thương thì rất dễ khiến y xiêu lòng, tính cách y bị động, ngoại trừ mua sắm đồ dùng sinh hoạt, hầu như không ra khỏi cửa, hai người gặp mặt đều là người đàn ông kia tới tìm, vậy nếu gã đó nói bản thân còn độc thân, em nói xem Nam Sơn có thể tin tưởng không?"
*(Độc vãng độc lai: Theo Trang Tử, 'độc vãng độc lai' (một mình đến, một mình đi). Dễ hiểu là lối sống 1 mình cách biệt với xã hội)
Bạch Nhất Hàm ăn luôn múi quýt, nhận lấy một múi khác, gật đầu nói: "Anh nói rất đúng luôn, dựa vào những gì đại thần Nam Sơn đã trải qua, nếu biết người đàn ông kia có gia thất, nhất định sẽ không chịu cùng gã ở bên nhau. Ngẫm lại tương lai y phát hiện bạn trai mình tự cho là yêu nhau nhiều năm thật ra đã sớm có gia thất, bản thân bị người ta nói thành tiểu tam, lại bị phơi bày thông tin cá nhân ra ánh sáng làm cho thân bại danh liệt, còn bị vợ của gã đàn ông đó tới cửa không biết như thế nào nhục nhã......
Một loạt đả kích như thế này, làm sao mà y có thể chịu được? Thảo nào y lại chọn cái chết."
Cậu nhét múi quýt vào trong miệng, lung tung nhai vài cái nuốt vào, nắm lấy tay Mục Tĩnh Viễn nói: "Không được Mộc Mộc, trái tim bé bỏng này của em tức đến nỗi đập bình bịch, chúng mình tuyệt đối không thể để đại thần Nam Sơn đã chịu tình cảnh như vậy! Em muốn bảo vệ thần tượng! Chồng chồng chúng mình đồng tâm, dẫm chết tra nam!"
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ xoa xoa tóc của cậu, cầm lại tay cậu nói: "Dẫm tra nam thì dẫm tra nam, nhưng em phải nhai quýt trước rồi mới nuốt chứ, cũng không sợ nghẹn."
Bạch Nhất Hàm lè lưỡi ra nói: "Hổng phải em có anh rồi hay sao? Không sợ."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Có anh thì có ích lợi gì? Anh cũng không thể nghẹn thay em, còn không phải chính em chịu tội."
Bạch Nhất Hàm vô lại nói: "Dù sao đi nữa thì anh cũng có cách cứu em!"
Mục Tĩnh Viễn chỉ đành đáp: "Được rồi được rồi, anh có cách, có cách."
Bạch Nhất Hàm nghiêm mặt lại, nắm chặt tay nói: "Đầu tiên, chúng ta phải điều tra rõ thân phận, bối cảnh của người đàn ông này, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng!"
Mục Tĩnh Viễn cười nói: "Hay nha, học được biết người biết ta bách chiến bách thắng. Yên tâm đi, anh đã cho Trần Hoành phái người theo dõi chỗ ở của Nam Sơn 24/24, chỉ cần gã ta vừa xuất hiện, lập tức là có thể từ xa chụp được rồi gửi tới. Chỉ cần xác định người này là ai, là có thể tra ra chúng ta suy đoán có chính xác hay không rồi mới chuẩn bị bước tiếp theo."
Anh cầm lấy một múi quýt nhét vào miệng Bạch Nhất Hàm, cười nói: "Chuyện điều tra người đàn ông kia cứ giao cho anh, em cũng có nhiệm vụ."
Bạch Nhất Hàm nhai quýt ngồi nghiêm chỉnh.
Mục Tĩnh Viễn nói tiếp: "Em phải cố gắng cùng Nam Sơn quan hệ tốt, thời điểm tất yếu chống đỡ cho y. Y cần một người bạn, hơn nữa sau khi chúng ta điều tra ra được thân phận của người đàn ông đó, nếu suy đoán của chúng ta là đúng, chuyện này còn phải cần em dẫn đường cho y phát hiện từng chút một, cứ việc uyển chuyển một chút, khuyên y nhanh chóng thoát thân, thương tổn nhất định sẽ có, nhưng chúng ta phải tận lực ém nhẹm nó đến mức thấp nhất. Chỉ khi Nam Sơn rút lui, chúng ta mới có thể ra tay xử lí tra nam. Đương nhiên nếu chúng ta sai rồi, em cũng phải thuyết phục y buông tay, gã đàn ông đó đã cưới vợ rồi còn lui tới với trai trẻ, nói vậy không phải thứ tốt."
Bạch Nhất Hàm gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Mục Tĩnh Viễn cũng nghiêm mặt nói: "Còn có quan trọng nhất."
Bạch Nhất Hàm sáng ngời có thần nhìn anh
Mục Tĩnh Viễn nghiêm túc nói: "Quan trọng nhất, chống đỡ thì chống đỡ, an ủi thì an ủi, ngàn vạn đừng để cho người ta yêu em! Đây là điều quan trọng nhất!"
Bạch Nhất Hàm: "......, yên tâm đi, vị hôn phu của anh không có sức hấp dẫn lớn như vậy......"
Mục Tĩnh Viễn vẫn nghiêm túc nói:
"Điểm này thì em quá sai, đây là chuyện tuyệt đối có khả năng, tóm lại em phải cẩn thận chút, nếu y đối với em nổi lên tâm địa bất chính, anh liền tự tay bóp chết y."
Bạch Nhất Hàm lấy tay che lại cái trán nói: "Bộ anh cho rằng tất cả mọi người đều bịt mắt tìm đối tượng như anh sao? Rõ ràng là một đóa hoa tươi, vậy mà lại đi thích phân trâu......"
Mục Tĩnh Viễn lấy tay cậu ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu nói: "Anh có đọc qua một câu, cảm thấy rất thích hợp dùng để phản hồi những lời này của em: Dù anh có là hoa tươi, cũng là một đóa hoa tươi sắp tàn lụi, dù em có là phân trâu, cũng là một bãi phân trâu mới mẻ vừa ra lò. Còn nữa, hoa tươi chỉ có cắm trên bãi phân trâu mới có thể sinh trưởng ngày càng tốt, không có tổ hợp nào kết hợp tốt hơn hoa tươi với phân trâu......"
Bạch Nhất Hàm dở khóc dở cười lại có chút cảm động: "Anh đang nói cái gì vậy hả? Sao lại ngụy biện nhiều như vậy?"
Mục Tĩnh Viễn hôn lên môi cậu, hàm hồ nói: "Không phải ngụy biện, là lẽ phải."
Đôi mắt Bạch Nhất Hàm hàm chứa ý cười thật sâu chậm rãi nhắm lại, chủ động mở miệng ra.
Một nụ hôn qua đi, Mục Tĩnh Viễn cười khẽ vài tiếng, Bạch Nhất Hàm khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
Mục Tĩnh Viễn liếm liếm môi cậu, cười nhẹ nói: "Vị quýt."
Bạch Nhất Hàm mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận: "Em thích ăn quýt đó, cả người toàn mùi quýt, ám chết anh luôn!"
Mục Tĩnh Viễn bế cậu lên, vừa đi về hướng mép giường vừa gặm môi cậu nói: "Trùng hợp làm sao, anh cũng thích ăn quýt, có quả quýt cực lớn có thể ăn, thật là quá tốt......"
[...]
Một đêm chiến đấu hăng hái, buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Nhất Hàm eo đau chân mỏi, đôi mắt nặng trĩu nhắm lại được Mục Tĩnh Viễn mặc quần áo xong xuôi, thu dọn đồ đạc rồi đóng gói mang đến công ty. Cậu lên xe là bị Mục Tĩnh Viễn ôm, dù sao cũng đã vứt hết mặt mũi trước mặt mấy người ở Mục gia rồi, cũng không sợ vứt nữa. Nhưng xuống xe thì không được, ở trước mặt nhân viên Mục thị, vẫn phải thể diện tốt, cậu cố gắng duỗi thẳng eo, rầu rĩ bước về phía trước, tiến đến thang máy liền khụy xuống. Mục Tĩnh Viễn ôm cậu, dùng cánh tay chống cả người cậu lại, đau lòng nói:
"Em khó chịu, sao còn muốn tới đây? Ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, chờ em ngủ đủ rồi, anh lại về đón em không tốt sao?"
Bạch Nhất Hàm căm giận: "Đồ không có lương tâm, em còn không phải thấy anh một mình cô đơn ra ngoài quá đáng thương, mới đi cùng anh sao? Vậy mà anh còn không cảm kích!"
Mục Tĩnh Viễn oan uổng nói: "Anh đâu có không cảm kích? Anh thật sự đặc biệt cảm động, nhưng mà anh đau lòng cho em."
Bạch Nhất Hàm bĩu môi nhỏ giọng nói: "Đêm qua em cầu xin anh bao nhiêu lần anh cũng không chịu ngừng, chậm một chút thôi cũng không chịu, còn dám nói đau lòng em......"
Mục Tĩnh Viễn: "Phốc......, khụ, Hàm Hàm, cái này thật sự chậm không được, cũng không ngừng được, em thông cảm cho anh đi."
Bạch Nhất Hàm cho anh một cái trợn trắng mắt: "Làm sao mà thông cảm?"
Mục Tĩnh Viễn thâm tình nói: "Anh yêu em, thấy em liền nhịn không được, huống chi trong hoàn cảnh đó, em......"
Mắt thấy cửa thang máy sắp mở ra, sắc mặt Bạch Nhất Hàm bạo hồng, lập tức che miệng anh lại nói: "Đừng có nói nữa!"
Trần Hoành hơi cúi đầu, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt đất, nghiêm túc nói: "Bạch tam thiếu, Mục tổng."