Giằng co trong chốc lát, Bạch Nhất Hàm linh quang chợt lóe, hỏi: "Có phải anh sợ em bỏ chạy không?"
Đôi mắt Mục Tĩnh Viễn mở to chút, phảng phất đang hỏi sao tự nhiên em thông minh đột xuất, Bạch Nhất Hàm nói:
"Đừng nhìn em như vậy, lúc trước anh không có bài xích với việc đi bệnh viện thế này, hôm nay lại nhất quyết không chịu đi, nghĩ lại hai người giữ cửa dưới lầu kia cũng không khó đoán được. Yên tâm, vốn dĩ em cũng không muốn chạy, giờ anh đã sốt thành như vậy, em còn có thể chạy tới đâu được? Còn không mau buông tay, em đi tìm quần áo cho anh, đừng có di chuyển, em cõng anh lên xe."
Mục Tĩnh Viễn khẽ chớp mắt, không buông tay, ngược lại đem đôi mắt cũng nhắm lại.
Bạch Nhất Hàm táo bạo nói: "Mục Tĩnh Viễn! Anh đừng có giả bộ ngủ với em! Mau buông tay coi, bộ anh muốn bị nướng chín à! Anh muốn bị sốt đến ngốc luôn sao?"
Mí mắt đang nhắm của Mục Tĩnh Viễn rung động một chút, nhưng vẫn không chịu mở.
Bạch Nhất Hàm tức giận đến muốn tăng xông, cố kỵ, âm mưu cái gì đó đều quên sạch bách, cậu lôi kéo Mục Tĩnh Viễn đang dựa trên lưng mình, tức giận hầm hầm nói:
"Được thôi, vậy không cần thay quần áo, dù sao cũng không phải em mất mặt, em trực tiếp bưng anh lên xe vậy! Cứ nói em thích giở thói con nít, giờ anh nhìn anh coi! Còn lợi hại hơn em nhiều ấy chứ! Sốt cao như vậy, cũng không biết bị gì, lỡ đâu là viêm phổi thì sao hả? Lỡ là bị bệnh khác thì sao? Anh lại còn có thể nghĩ đến những chuyện không liên quan, rốt cuộc anh có biết nặng nhẹ hay không!"
Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn không chịu nói chuyện khẽ mở miệng: "Anh biết, là em nặng." Dù sao cũng không thể để em rời khỏi căn phòng này.
Bạch Nhất Hàm sửng sốt, cả người đều thoát lực, cậu lặng lẽ lau hốc mắt, vừa định nói chuyện thì thấy bác sĩ Trần thở hổn hển khiêng hòm thuốc một đường chạy từng bước vào phòng, cậu vội đem Mục Tĩnh Viễn thả lại trên giường, lui xuống một bên nói:
" Bác sĩ Trần ông mau tới xem anh ấy một chút đi, sáng nay ảnh đã hạ sốt rồi, tốn công sức mấy giờ liền, nhưng bây giờ lại đột nhiên sốt cao thế này, rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Bác sĩ Trần không dám trì hoãn, tiến lên kiểm tra một phen, lấy mẫu máu, nói với Mục Tĩnh Viễn: "Mục tổng, tôi đề nghị nên đi xét nghiệm máu, kỳ thật tốt nhất là có thể chụp X-quang lồng ngực, có phải đi bệnh viện sẽ tốt hơn không?"
Mục Tĩnh Viễn trầm mặc một lúc nói:
"Xét nghiệm với chụp X-quang lồng ngực thì trong nhà cũng có thể làm, trước kia thân thể cha tôi không tốt, lại không thích bệnh viện, mẹ tôi có mua những thiết bị thường dùng dựng thành phòng y tế. Sau khi hai người họ xảy ra chuyện, phòng y tế đã bị tôi niêm phong lại, bất quá thiết bị bên trong vẫn còn tốt, duy trì bảo dưỡng định kì, làm kiểm tra đơn giản sẽ không thành vấn đề."
Trần bác sĩ nói: "Vậy tôi...... Có thể sử dụng một chút được không?"
Mục Tĩnh Viễn nhàn nhạt nói: "Nếu tôi đã nói, thì tất nhiên là có thể sử dụng."
Anh ngẩng đầu nói với Ngụy Võ đã dẫn bác sĩ Trần vào: "Chìa khóa ở chỗ Phan Văn, cậu bảo Phan Văn đi mở cửa, chúng tôi một lát nữa sẽ qua."
Ngụy Võ lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Bạch Nhất Hàm trợn mắt há hốc mồm, Mục gia có phòng y tế cậu có biết, lúc ấy tuy rằng cậu còn nhỏ, chuyện này lại nhớ rõ ràng. Cậu nhớ rõ cha của Mục Tĩnh Viễn_ Mục Truyền Ngọc là một người đặc biệt ôn tồn lễ độ, dùng câu ganh tị một chút mà nói, thì là chính nhân quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Ông ấy có khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn bậc nhất, tính tình cũng ôn hòa nhất, Bạch Nhất Hàm vẫn luôn cảm thấy Mục Truyền Ngọc là một người gần nhất với khái niệm của sự hoàn mỹ. Chỉ tiếc, thượng đế mở cho ông một cánh cửa, cũng nhất định không quên đóng đi một cánh cửa sổ, bởi vì bẩm sinh sức khỏe không tốt, thân thể rất kém cỏi, thường xuyên sinh bệnh, thuộc vào diện ấm sắc thuốc.
Mẹ của Mục Tĩnh Viễn khi ấy là một nữ cường nhân không hơn không kém, mặt mày sắc bén, dáng môi tước mỏng, tướng mạo của Mục Tĩnh Viễn phần lớn đều di truyền từ mẹ mình. Bà có thủ đoạn cứng rắn như sắt thép, tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn, quả quyết đến mức không giống một người phụ nữ. Những người quen biết đều cảm thấy tính cách của hai người hoàn toàn tương phản, nhưng người phụ nữ mạnh mẽ cả đời này lại đem tất cả ôn nhu mà mình có được dành cho Mục Truyền Ngọc. Thân thể Mục Truyền Ngọc không tốt, bà không đành lòng để ông mệt nhọc, lúc ấy công ty Mục gia hầu như đều là bà lo liệu, hơn nữa thành công làm nội bộ Mục thị không có lấy bất luận tiếng phản đối nào.
Bà vì Mục Truyền Ngọc mà xây dựng một bệnh viện tư nhân riêng trong nhà, Bạch Nhất Hàm trước kia cũng có vài lần nằm viện trong đó. Nhưng Mục Truyền Ngọc thực không thích chỗ như bệnh viện, sau khi bà phát hiện điều này, liền thông qua một ít con đường đặc thù mua một mớ trang thiết bị chữa bệnh thường dùng xây phòng y tế, trả lương cao mời vài vị chuyên gia y học thường trú ở Mục gia. Như vậy chỉ cần không phải tình huống quá nghiêm trọng, Mục Truyền Ngọc liền có thể hoàn thành kiểm tra và điều trị tại nhà.
Tất cả mọi người biết với thể chất của Mục Truyền Ngọc chỉ sợ không thể sống lâu trăm tuổi, nhưng không ai nghĩ đến một tai nạn xe cộ đột ngột liền đem đôi vợ chồng Mục thị còn đang trong tuổi xuân ngời ngợi cùng nhau ra đi. Sau bọn họ qua đời, Mục Tĩnh Viễn liền hạ lệnh giải tán đội ngũ chữa bệnh, niêm phong phòng y tế Mục gia, phòng y tế này là minh chứng cho tình yêu vô bờ bến mà mẹ giành cho cha mình, nhìn vật nhớ người, từ khi vợ chồng Mục thị ra đi anh không còn đi vào nữa, chỉ là định kỳ an bài nhân viên chuyên nghiệp tới bảo hành thiết bị. Tất cả người ở Mục gia đều biết có phòng y tế này, nhưng không ai dám đề nghị xin mượn một chút, bởi vì gian phòng y tế này là vì Mục Truyền Ngọc mà dựng lên, mà Mục Truyền Ngọc đi rồi, cuối cùng không ai xứng dùng nó nữa. Đương nhiên, ngoại trừ người con một của Mục Truyền Ngọc_Mục Tĩnh Viễn, Bạch Nhất Hàm cho rằng gian phòng y tế này vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày dùng lại, không nghĩ tới, hôm nay nó lại được mở ra đơn giản như vậy.
Nó được xây dựng ở tầng hầm bên dưới biệt thự Mục gia, chỉnh thể vô cùng lớn, thiết bị cũng gần như đầy đủ hết, có thể so sánh với một cái bệnh viện loại nhỏ, bước vào sẽ cảm thấy thực đồ sộ, sự tồn tại của nó, là kết quả của sự kết hợp giữa tài lực của Mục thị cùng sự quyết đoán của Mục phu nhân, nơi này là kết tinh cho tình yêu mãnh liệt mà bà dành cho Mục Truyền Ngọc.
Bạch Nhất Hàm đỡ Mục Tĩnh Viễn từng bước đi xuống cầu thang, nhìn phía dưới một lần nữa bừng lên ánh đèn sáng, máy móc lại một lần nữa được khởi động, sắc mặt có chút phức tạp.
Mục Tĩnh Viễn thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không vui?"
Bạch Nhất Hàm quay đầu nhìn nhìn anh nói: "Em còn cho rằng, cả đời này anh sẽ không bao giờ mở nơi này ra nữa."
Mục Tĩnh Viễn thở dài một tiếng nói: "Anh vốn dĩ cũng cho rằng như vậy."
Bạch Nhất Hàm khó hiểu nói: "Vậy sao anh......"
Cậu nhìn Mục Tĩnh Viễn xoay mặt đi, cả kinh nói: "Chẳng lẽ chính là không muốn để em rời khỏi Mục gia?! Cái này không khỏi......, đây là chỗ của chú Mục, anh thế nhưng vì loại nguyên nhân này liền mở nó ra?!"
Mục Tĩnh Viễn thấp giọng nói: "Lúc đó anh niêm phong nơi này, là bởi vì không muốn để bất luận kẻ nào chạm vào đồ vật ở đây, chúng là vì cha anh mà tồn tại, cha không còn nữa, chúng nó không nên phục vụ những người khác."
Bạch Nhất Hàm nói: "Vậy anh còn......"
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: "Chính là người chết đã đi xa, nơi này giữ lại, là kỉ niệm đối với ông, nhưng nếu nó có thể giúp anh giữ em lại, như vậy cha anh nhất định cũng sẽ ủng hộ."
Bạch Nhất Hàm cứng họng nói: "Em đã nói em sẽ không đi! Còn nữa, hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên*, em có thể chạy đi đâu? Anh mở lại nơi này, hoàn toàn không cần thiết!"
( *hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên: câu này theo mình nghĩ thì Hàm Hàm đang ví mình là hoàng thượng còn Tĩnh Viễn là ngôi miếu, ẻm chạy đi đâu được trong khi nhà đang ở ngay trước mặt)
Mục Tĩnh Viễn rũ mắt:
"Em không tin anh, cớ gì anh phải tin em? Anh không muốn gánh vác bất luận nguy cơ nào để mất em, mở lại nơi này là rất cần thiết. Bạch Nhất Hàm, không cần em tin hay không, anh yêu em, chân thật đáng tin, dù em cảm thấy anh đang lừa gạt em, vĩnh viễn cũng không tin tưởng anh, anh cũng tuyệt đối không buông tay. Nếu em cảm thấy những gì giữa chúng ta chỉ là một âm mưu, vậy cứ để nó tiếp tục cả đời đi!"
Bạch Nhất Hàm há miệng thở dốc, ấp úng nói: "Vậy anh mau mau khỏe lên đi, đừng có ốm đau bệnh tật như vậy, em......"
Ngụy Võ đi theo phía sau hai người họ, nhìn thân hình nhỏ gầy của Bạch Nhất Hàm gian nan đỡ Mục Tĩnh Viễn tuy rằng gầy rất nhiều, nhưng khung xương vẫn như cũ rất lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo đi phía trước, thật sự là có chút kinh hoảng, rất sợ bọn họ ngay sau đó liền sẽ cùng ngã thành một cục. Đang lo lắng thì thấy chân Bạch Nhất Hàm co quắp lại, cả người đỡ Mục Tĩnh Viễn có chút nghiêng ngả, hắn nhớ kỹ mệnh lệnh của Mục Tĩnh Viễn, không dám đụng vào Bạch Nhất Hàm, liền duỗi tay đến đỡ Mục Tĩnh Viễn, kéo bọn họ lại.
Bạch Nhất Hàm cũng kinh ngạc một chút, vốn định dùng thân thể đỡ Mục Tĩnh Viễn, lại được người khác giúp, cậu cảm kích xoay đầu, nhưng mà....!
Ngụy Võ một tay đỡ trên vai Mục Tĩnh Viễn, một tay ôm vào eo Mục Tĩnh Viễn, xứng với thân hình cao lớn dày rộng, thoạt nhìn giống như đang ôm Mục Tĩnh Viễn vào trong ngực!
Bạch Nhất Hàm hung hăng trừng mắt nhìn bàn tay Ngụy Võ đang đỡ trên bả vai cùng trên eo Mục Tĩnh Viễn, chính là đồng thời trừng lớn cả hai mắt bắn ra một luồng khí thế sắc bén!
Ngụy Võ vội rút hai tay về, cũng nhanh chóng lui về phía sau một bước, sắc mặt thực nghiêm túc.
Bạch Nhất Hàm lại trừng mắt nhìn hắn vài lần, hít thở vài hơi, lúc này mới quay đầu lại, dùng sức ôm ôm Mục Tĩnh Viễn hình thể có chút khổng lồ với cậu vào trong lòng, tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Mục Tĩnh Viễn lặng lẽ quay đầu lại, khơi mào một bên khóe miệng khẽ cười tán thưởng với Ngụy Võ một chút.
Ngụy Võ đứng ở tại chỗ: "......"
Phan Văn đi tới, cười ha ha: "Hú hồn rồi phải không? Người không nên đụng mà cũng dám đụng vào, cậu cũng to gan lắm."
Ngụy Võ vô tội cứng nhắc nói: "Tôi chỉ là sợ bọn họ bị ngã."
Phan Văn vươn ra ngón tay chọc chọc gương mặt hắn, "Phong tình vạn chủng" nói:
"Cậu có bị ngốc không vậy? Mục tổng là người nào? Cho là phát sốt đi, cũng không đến mức ngay cả đứng cũng không vững, cậu không đi tới dìu thì hai người họ cũng tuyệt đối không ngã đâu."
Ngụy Võ đầy đầu mờ mịt.
Phan Văn cười tủm tỉm nói: "Tiểu Võ a, EQ trong óc cậu đã bị cơ bắp bài trừ đi rồi hở? Ngẫu nhiên mềm yếu cũng là tình thú giữa người yêu với nhau, cậu nha, vĩnh viễn cũng học không được, nhìn cũng không hiểu."
Ngụy Võ nhăn mày nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Tôi không hiểu cũng không sao, chỉ cần cậu không chê tôi thì tốt rồi."
Phan Văn đứng hình, dùng trán "Nhẹ nhàng" chọc ngực Ngụy Võ một cái, thẹn thùng nói: "Ai nha đáng ghét, người ta đương nhiên sẽ không ghét bỏ cậu, nếu mà tôi ghét bỏ, thì không còn ai muốn cậu nữa đâu."
Ngụy Võ bị một đầu của hắn đâm cho lui về phía sau hai bước, bình tâm một chút mới nói: "Tôi có cậu là được rồi, cái gì cũng không cần hiểu "
Phan Văn "Bẹp" ở trên mặt hắn một ngụm nói: "Cho nên nhá, chúng ta mới là trời sinh một đôi đó, buổi tối trở về bạch bạch bạch!"
Mặt Ngụy Võ lại ửng đỏ, mang theo chút hưng phấn rầu rĩ "Ừa" một tiếng.
[...]
Mục Tĩnh Viễn chụp X-quang, xét nghiệm máu, nhận được kết quả là viêm phổi cường độ thấp, kê đơn thuốc, lại về trong phòng truyền nước biển. Bạch Nhất Hàm nhìn thấy một mảnh hỗn độn trong phòng, thở dài, yên lặng dọn dẹp, lại đem đồ của mình dọn vào phòng anh, Mục Tĩnh Viễn lăn lộn đến quá mệt mỏi, đã ngủ rồi.