Mục Tĩnh Viễn đặt hai tay đan chéo trên đầu gối, trầm giọng:
“Phùng Quần rõ ràng chính là kẻ chết thay. Người thật sự đứng sau màn vẫn đang âm thầm nhìn trộm Nhất Hàm, tình cảnh của em ấy vẫn rất nguy hiểm. Kết án qua loa như vậy, mới có thể khiến cho bên bị hại bất mãn đi."
Trần Kính bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng đã phản ánh như vậy với cấp trên, nhưng vụ án tử hiện tại quá rắc rối, Nghiêm lão gia tử ngày hôm qua lại gọi điện dò hỏi tiến triển, áp lực phía trên rất lớn.”
Mục Tĩnh Viễn cười như không cười nói: “Áp lực lớn thì nên toàn lực phá án, chứ không phải cho có lệ như vậy với chúng tôi. Tổ trưởng Trần, tôi tin tưởng lấy năng lực của ông, phá án chỉ là chuyện sớm hay muộn, chúng tôi đều không nóng nảy, phía trên gấp cái gì?”
Trần Kính cười khổ một tiếng nói:
“Cảm ơn lời khẳng định của Mục tổng, chỉ là hiện tại dư luận rào rạt, người phía sau màn lại toàn lực lẩn trốn. Phùng Quần đã chết, manh mối bị gián đoạn, muốn bắt được kẻ ra tay đằng sau, thật sự cần thời gian. Nhưng cấp trên thật sự chờ không kịp, kỳ thật, ý của tôi cũng là: Nhanh chóng kết án.”
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt chợt lóe, nói: “Ồ? Đội trường Trần là đang có ý tưởng gì sao?”
Trần Kính gật đầu, ngưng trọng nói:
“Đúng là có chút ý tưởng. Trải qua khoảng thời gian thẩm vấn này, mấy người kia đã mở miệng, đáng tiếc lại không giúp ích được gì nhiều cho vụ án. Người trả tiền cho bọn hắn đích xác không phải là Phùng Quần, nhưng lại phải qua tay Phùng Quần, người mặt sau cũng không có lộ diện, lúc trước tìm tới bọn họ, là đường dây liên hệ duy nhất liên hệ với‘ người nọ ’_ Phùng Quần, chỉ điểm hắn tìm tới mấy người này. Chỉ là bọn hắn đều có tiền án, phi thường cẩn thận, mà Phùng Quần lúc ấy cũng không có dáng vẻ như có năng lực chi trả, hơn nữa hắn một sớm từ công tử biến thành chó rơi xuống nước, tâm lý chênh lệch quá lớn, hành vi ngôn ngữ đều có chút điên điên, rất khó làm người ta tin phục, bất đắc dĩ, ‘ người nọ ’ mới có thể ra mặt trấn an mấy người này, tỏ vẻ chỉ cần xong chuyện, tiền nhất định sẽ tới, mà mấy người này cũng chưa nhìn thấy bộ dáng của ‘ người nọ ’.
Lúc ấy căn phòng mà bọn họ nói chuyện đã cố ý thiết lập đặc biệt, chất giọng cũng dùng máy thay đổi giọng nói. Cho nên hiện tại chúng ta chỉ là biết có một người như vậy, lại không cách nào truy tra ra tên đó, hiện tại bên ngoài thần hồn nát thần tính(* Do tâm lý sợ sệt, tự mình dễ làm cho mình hốt hoảng.), ‘ người nọ ’ cũng đầy cảnh giác, tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất luận dấu vết gì. Không bằng bây giờ chúng ta làm ra một cái kết án giả, làm ‘ người nọ ’ mất cảnh giác, mà tôi cùng Tiểu Phương thay phiên trong sáng ngoài tối âm thầm truy tra, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Bạch Nhất Hàm dựa vào lưng ghế, mỉm cười nói: “Đây là biện pháp đẹp cả đôi đường, tức là có thể tiếp tục tra án, lại cho đại chúng cùng phía trên một lời giải thích.”
Trần Kính cười khổ nói:
“Đây cũng là không còn cách nào khác, có mặt mũi Nghiêm lão cùng hai nhà Bạch, Mục, tôi bí mật xin âm thầm điều tra rất nhanh sẽ được phê chuẩn. Mong Mục tổng cùng Bạch tam thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ tận lực dưới tình huống Bạch tam thiếu an toàn mà bắt được kẻ đứng sau, để tam thiếu về sau không cần lo lắng nữa ”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: “Thế cũng được, vậy vất vả tổ trưởng Trần cùng cảnh sát Phương”
Trần Kính nói: “Mục tổng khách khí, đây là chức trách của tôi, còn phải cảm ơn Mục tổng cùng Bạch tam thiếu thông cảm, để tôi không đến mức tiến thoái lưỡng nan.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “ Tổ trưởng Trần vì vụ án của Nhất Hàm, cũng là hao hết tâm tư, điểm này tôi còn nhìn ra được.”
Trên khuôn mặt nhất quán nghiêm túc cũ kĩ của Trần Kính lộ ra một chút ý cười chân thật, nói: “Đây là nên làm”
Mục Tĩnh Viễn đứng lên nói:
“Thời gian không còn sớm, mọi người hẳn cũng phải tan tầm đi? Không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Trần Kính vội nói:
“Cảm ơn ý tốt của Mục tổng, bất quá hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi với vợ. Từ sáng sớm bà ấy đã mấu sẵn đồ ăn ở nhà chờ tôi, tôi thật sự là không đành lòng làm bà ấy thất vọng, mong Mục tổng thứ lỗi.”
Mục Tĩnh Viễn tưởng tượng một chút về một ngày nào đó mình cùng Bạch Nhất Hàm cũng có ngày kỉ niệm ngày cưới. Chính mình làm tốt tám món một canh, Hàm Hàm đầy mặt sùng bái cùng kinh ngạc cảm thán, sau đó hai người nhìn nhau cười, ấm áp cùng ăn, ăn cơm xong lại tiến hành chút vận động hài hòa……
Anh nghĩ nghĩ, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần ý cười tới, tán đồng: "Đây đúng là chuyện rất quan trọng, không nên trì hoãn, ông nên chạy nhanh về”
Trần Kính nhiều lần xác nhận anh không phải đang mỉa mai, tức khắc có chút cảm động, nhịn không được nói: “Cảm ơn Mục tổng đã hiểu. Người kết hôn với Mục tổng sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Mục Tĩnh Viễn thầm chấp nhận nói:
“Đương nhiên, một người đàn ông nếu không thể làm người mình yêu cảm thấy hạnh phúc, vậy thì không xứng ở bên người đó.” Vừa nói, anh vừa nhu tình nhìn Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm trong lòng nhảy dựng, xoay đầu đi, lộ ra nguyên cái lỗ tai đỏ ửng.
Trần Kính gật đầu nói: “Đích xác, Mục tổng thật thấu tình đạt lý.”
Bạch Nhất Hàm ho khan một tiếng đứng dậy nói:
“Vậy tổ trưởng Trần vẫn nên về nhà sớm một chút. Ngày quan trọng, không thể để người trong nhà chờ, chúng tôi liền đi trước.”
Trần Kính cũng đứng dậy nói: “Hai vị đi thong thả.”
Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, đi ra ngoài.
Lý Thuận biết hai ông lớn không thích mình, càng không dám để Đào Khởi lại xuất hiện trước mặt Mục Tĩnh Viễn nữa, sau khi Phương Dịch làm xong mấy lời dò hỏi theo lệ thường thì vội vàng lôi kéo Đào Khởi đang không tình nguyện đi.
(Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Khi hai người Mục, Bạch đi ra, bên ngoài rất thanh tĩnh, Phương Dịch đang thu thập đồ đạc.
Bạch Nhất Hàm đi qua hỏi: “ Cảnh sát Phương đêm nay có chuyện quan trọng gì không?”
Phương Dịch sửng sốt nói: “Không có a, làm sao vậy Bạch thiếu?”
Bạch Nhất Hàm cười đến má lúm đồng tiền đều xuất hiện, vui sướng nói:
“Vậy thì thật sự là quá tốt. Đi, hôm nay tôi làm ông chủ, mời hai người ăn cơm. Vốn đang muốn mời luôn tổ trưởng Trần, nhưng hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của ông ấy, không thể phân thân được, chỉ có thể ba người chúng ta đi thôi.”
Phương Dịch vội từ chối:
“Sao lại không biết xấu hổ như vậy được. Bạch thiếu, tôi cũng đã nói rồi, truy tìm manh mối là chức trách của tôi, Bạch thiếu cậu không cần ghi tạc trong lòng.”
Bạch Nhất Hàm sang sảng cười:
“Tôi biết, anh là một người cảnh sát có trách nhiệm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn với anh, anh cũng đừng coi tôi là Bạch tam thiếu nữa, cứ coi như làm quen một người bạn bình thường thôi, thế nào? Anh có chịu hay không?”
Phương Dịch cũng là một người hống khoái, vừa nghe lời này, độ hảo cảm với Bạch Nhất Hàm lại bay lên không ít, cũng không khỏi cười nói:
“Chịu, như thế nào không chịu? Có thể làm bạn của tam thiếu, tôi thật sự rất vui!”
Bạch Nhất Hàm khoác tay lên bờ vai anh ta:
“Vậy thì được rồi, đi thôi! Muốn ăn cái gì nói với tôi, thiếu gia tôi đây không thiếu tiền đâu!”
Cậu bé thành thật_Phương Dịch lăng đầu lăng não hỏi: “Thật sao?”
Bạch Nhất Hàm nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật rồi”
Cậu bé thành thật_Phương Dịch nói: “Tôi thích nhất là ăn thịt xiên nướng!”
Mục Tĩnh Viễn:…… Người này muốn để Hàm Hàm ăn loại đồ không bắt mắt lại không hợp vệ sinh như thịt xiên nướng?!
(Editor: tui chém:>)
Phương Dịch cũng hậu tri hậu giác cảm thấy không ổn, đang muốn sửa miệng, lại thấy Bạch Nhất Hàm cười ha ha nói:
“Được! Hôm nay tôi sẽ ăn thịt xiên nướng!” Cậu quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Tĩnh Viễn nói:
“Anh Tĩnh Viễn, có thể chứ?”
Mục Tĩnh Viễn có chút kinh ngạc, muốn nói dạ dày em sẽ không quen, nhưng thấy cậu vui vẻ như vậy, lại nghĩ cậu sợ là không muốn làm Phương Dịch thất vọng. Cùng lắm thì mình trông coi một chút, không cho em ấy ăn quá nhiều là được, vì thế lời nói lăn đến đầu lưỡi lại lăn trở về, ngược lại gật đầu nói: “Thỉnh thoảng ăn chút cũng không tồi.”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Anh Tĩnh Viễn tốt nhất.”
Cậu vẫy tay một cái, rất có khí thế nói: “Vậy thì bây giờ, xuất phát!”
Đây là là lần đầu tiên kể từ khi Bạch Nhất Hàm “Xảy ra chuyện” tới nay biểu hiện giống một đứa trẻ, làm tâm tình của Mục Tĩnh Viễn cũng thay đổi nhẹ đi rất nhiều. Hơn nữa “Lời ngon tiếng ngọt” vừa rồi làm tâm tình của anh càng thêm phấn chấn, trên mặt anh treo nụ cười chân thật · sủng nịch vững bước đi theo sau lưng Bạch Nhất Hàm ra ngoài.
Lúc này, Phương Dịch mạc danh cảm thấy trên đầu mình có điểm tỏa sáng…… ( Bóng đèn:>)
Ba người vừa ra khởi cửa cục cảnh sát, liền thấy một chiếc xe SUV to lớn đậu ở ven đường, một thanh niên thoạt nhìn có chút bĩ soái dựa nghiêng trên thân xe, vóc người anh ta rất cao, lại thập phần thon gầy, hai chân dài được quần jean rách nhiều lỗ bao lấy, đôi mắt thon dài mảnh khảnh thoạt nhìn như dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cửa cục cảnh sát, khi thấy Phương Dịch ánh mắt anh ta sáng ngời, trong miệng gọi “Tiểu Phương”, người đã bước nhanh tới.
Phương Dịch xin lỗi nhìn Bạch Nhất Hàm một cái, Bạch Nhất Hàm nâng nâng cằm, ý bảo anh đi xử lý.
Người nọ đi đến trước mặt Phương Dịch, đầu tiên là đánh giá Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một mạt tinh quang, sau đó lại biến mất, cười nói:
“Tiểu Phương, đi, ăn cơm đi.”
Phương Dịch bất đắc dĩ nói: “Tần An, không phải tôi nói với cậu rồi sao? Đừng đến tìm tôi nữa.”
Tần An cười hì hì nói: “Như vậy sao được? Ân cứu mạng, tôi phải báo a.”
Phương Dịch thở dài nói:
“Sao tôi nói rồi mà cậu không hiểu? Vết thương của cậu lúc ấy, kỳ thật chỉ là nhìn dọa người, dù tôi không cứu cậu thì cậu cũng không chết được, nhiều lắm chỉ là tao điểm tội thôi(?), ân cứu mạng gì đó, nói ra không sợ người ta chê cười sao?”
Tần An ủy khuất méo miệng, thì thào: “Anh là đang ghét bỏ tôi là một tên lưu manh, không vui cùng tôi lui tới thôi "
Phương Dịch xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nói:
“Cậu cũng biết cậu là một tên lưu manh *. Cậu xem, cậu là lưu manh, tôi là cảnh sát, căn bản không phải là người chung một chí hướng, sao có thể làm bạn được? Khuyên cậu sửa đổi cậu lại không chịu.”
(*Bản gốc là Du thủ du thực: rày đây mai đó, không có công việc làm ăn, nghĩa bóng là đứa du côn, bất lương)
Tần An không phục nói: “Anh là cảnh sát thì làm sao vậy? Tôi lại không phạm pháp, sao lại không thể lui tới?”
Phương Dịch ngẩng đầu nhìn anh ta nói:
“Cậu không đánh nhau ẩu đả với người ta thì vết đao thương trên người là từ đâu mà ra? Rồi làm sao sẽ bị tôi nhặt được? Không đem cậu mang về cục thẩm vấn đã không tồi rồi.”
Tần An chớp chớp mắt, giả ngu nói:
“Đao thương gì? Tôi cũng không biết, dù sao hai chúng ta là bạn bè, cùng tôi ăn cơm đi thôi.”
Phương Dịch thở dài lại lắc đầu, cảm giác nói với tên này không thông, chỉ đành nói:
“Quên đi, nói với cậu nữa cũng vô ích, bất quá hôm nay không được, tôi đã có hẹn.”
Tần An thăm dò nhìn nhìn hai người Mục Tĩnh Viễn, cười nói:
“Theo chân bọn họ? Vậy thật đúng lúc, mang theo tôi nữa, mọi người cùng nhau cũng náo nhiệt, Mục tổng…… Không ngại tôi cọ một bữa cơm chứ?”
Mục Tĩnh Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đương nhiên không ngại.”
Phương Dịch ngạc nhiên nói:
“Sao cậu lại quen Mục tổng?”
Tần An lợi dụng ưu thế chiều cao của mình khoác vai của Phương Dịch, cười hì hì nói:
“Một tên lưu manh như tôi, sao có thể quen biết được Mục tổng. Bất quá ai bảo Mục tổng là đại danh nhân, tôi nhìn thấy ảnh chụp của anh ta trên bìa tạp chí kinh tế tài chính a.”
Phương · ngốc bạch ngọt · dễ hiểu rõ nói: “Ồ.” Anh biết có đuổi thì khối thuốc cao bôi trên da chó này cũng không đi, có chút xin lỗi nhìn về phía Bạch Nhất Hàm:
“Tam thiếu, cậu xem……”