Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 105: (Mục tiêu nhân sinh được một nửa)



Bạch Nhất Hàm thuận thế khóa ngồi ở trên đùi anh, đem cằm lên vai anh vừa đáp vừa gõ chữ:

"Là Nghiêm Phái, hôm nay không phải đi tới Nghiêm gia sao, vừa đúng lúc em ấy đi thăm Nghiêm lão, liền hàn huyên vài câu, cô bé này rất thú vị"

Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói:

"Nghiêm Phái? Con gái duy nhất của Nghiêm Bình?"

Bạch Nhất Hàm gật đầu:

"Đúng vậy, chính là con bé, tính cách đặc biệt rộng rãi, tựa như......như một Mặt Trời nhỏ vậy!"

Mục Tĩnh Viễn trong lòng run lên, yên lặng buộc chặt cánh tay ôm cậu, hôn hôn lỗ tai cậu nói:

"Em cũng là mặt trời nhỏ, mặt trời nhỏ của anh."

Lỗ tai của Bạch Nhất Hàm đặc biệt mẫn cảm, là cái loại chạm một cái vào lông tơ liền dựng lên, Mục Tĩnh Viễn thân mật như vậy, lại dán vào lỗ tai cậu nói chuyện, kích thích đến cậu thiếu chút nữa ném điện thoại văng ra ngoài, cậu đánh cái giật mình, duỗi tay chà xát lỗ tai nói:

"Rất ngứa."

Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm nghe tới đặc biệt gợi cảm: "Ngứa chỗ nào?"

Bạch Nhất Hàm lại đánh cái giật mình, ngơ ngác nhìn đôi môi mỏng của anh, nhìn nhìn, không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt chậm rãi có chút phiếm hồng.

Mục Tĩnh Viễn chậm rãi tới gần, hôn lên đôi môi cậu, chậm rãi liếm hôn, chậm rãi quấn lấy, như vậy ôn nhu, như vậy...... Sắc tình, tay anh từ vạt áo sơ mi của Bạch Nhất Hàm dò xét đi vào, vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu, điện thoại đã rớt trên thảm, màn hình lập loè, rốt cuộc cũng không ai để ý tới. Bạch Nhất Hàm hai tay chống bả vai Mục Tĩnh Viễn, hai mắt khép hờ, lông mi cong dài hơi hơi rung động, trong cổ họng dật ra một tiếng mỏng manh "Ưm ~".

Mục Tĩnh Viễn một tay bế cậu lên, bước đến mép giường, đem người thả trên giường rồi lần thứ hai hôn lên. Lúc này đây không hề là nhu phong mưa phùn, mà là mưa rền gió dữ, chiếc lưỡi dài tiến quân thần tốc, điên cuồng càn quét mọi thứ của Bạch Nhất Hàm. Bạch Nhất Hàm chỉ cảm thấy dưỡng khí trong ngực đều bị cướp đi, đầu óc hôn mê, tứ chi vô lực, chỉ có thể nằm liệt trên giường tùy ý Mục Tĩnh Viễn đòi lấy

Chờ Mục Tĩnh Viễn rốt cuộc hôn đủ rồi, bắt đầu liên tục chiến đấu ở các chiến trường cổ, cậu không khỏi thở hổn hển, hơi hơi mở đôi mắt thủy quang lân lân, đột nhiên cậu khó nhịn "Hừ "một tiếng, mang theo âm rung nói:

"Đừng liếm chỗ đó...... A". Thẳng đến sau khi cùng Mục Tĩnh Viễn ở bên nhau cậu mới biết được. Nguyên lai đậu đỏ trước ngực đàn ông cũng có thể mẫn cảm như vậy. Cậu vốn dĩ cho rằng chỗ đó chỉ là một thứ trang trí, mà Mục Tĩnh Viễn tựa hồ đặc biệt thích nơi này, mỗi lần thân mật với anh, anh đều sẽ hút lại cắn, làm cho cả người Bạch Nhất Hàm không ngừng run rẩy, thẳng đến khi chúng nó bị hút đến sưng đỏ, sung huyết mới bằng lòng "Ngừng miệng".

Bạch Nhất Hàm có một lần dùng cách y như vậy đi "Trừng phạt" Mục Tĩnh Viễn, kết quả...... Thiếu chút nữa bị Mục Tĩnh Viễn phát điên mà làm gãy eo......

Mục Tĩnh Viễn lại hôn trong chốc lát, mới chưa đã thèm hôn một cái lên hai viên đậu đỏ đứng thẳng, sưng đỏ. Giúp Bạch Nhất Hàm kéo lên vạt áo, hôn hôn sườn mặt của cậu, thanh âm ám ách nói:

"Chút nữa còn phải xuống lầu ăn cơm, không thể thật quá đáng, chúng ta tối lại tiếp tục."

Mê mê hoặc hoặc Bạch Nhất Hàm:...... Này còn chưa đủ quá mức sao?

Vào lúc ban đêm, Bạch Nhất Hàm cảm thấy, chạng vạng một hồi "Vui đùa ầm ĩ" kia thật đúng là không tính quá mức, quả thực cả món khai vị cũng không tính là! Cậu hôn mê qua hai lần! Hai lần! Thứ này còn một bên động một bên dỗ cậu: "Em cứ ngủ đi, đừng quan tâm anh."

Bạch Nhất Hàm: &*¥##@¥ đáng tiếc cậu không có khí lực để phun tào......

Ngày hôm sau, kế hoạch mang theo Bạch Nhất Hàm bên người của Mục Tĩnh Viễn không thể thành công, bởi vì cậu ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Mục Tĩnh Viễn thật sự không đành lòng đánh thức cậu, chính mình đi thôi, nhìn một khối nhô lên ở trên giường, lại luyến tiếc đi, đơn giản vung bàn tay lên: Bỏ bê công việc nửa ngày!

Trần Hoành:...... Ông chủ ngài mà như vậy là sẽ mất đi chúng tôi!

Buổi chiều, Mục Tĩnh Viễn tự mình đem Bạch Nhất Hàm xử lý thỏa đáng, mang theo cậu còn chút mê mê hoặc hoặc ra cửa. Nhân viên Mục thị cơ bản đều nhận ra vị tiểu thiếu gia này, rốt cuộc liền người ngoài đều biết Bạch tam thiếu là vảy ngược của Mục Tĩnh Viễn, người của công ty nhà mình tự nhiên rõ ràng hơn, công ty mỗi khi tuyển vào người mới, đều sẽ bị tiền bối dạy dỗ: Làm việc ở Mục thị, có hai việc phải nhớ đến. Một là không thể đắc tội Bạch tam thiếu. Hai là đừng có ý đồ câu dẫn Boss, hai quả mìn này dù gặp phải cái nào đều sẽ bị chết rất thảm.

Bạch Nhất Hàm đi theo Mục Tĩnh Viễn vào tòa nhà Mục thị, nhóm nhân viên đều nhiệt tình chào hỏi, cậu hướng bọn họ gật gật đầu, đi theo Mục Tĩnh Viễn ngồi thang máy chuyên dụng đến tầng cao nhất.

Trần Hoành đã chờ ở cửa thang máy, nhìn thấy hai người liền lộ ra một nụ cười tinh anh, đầu tiên nói với Bạch Nhất Hàm: "Chào Tam thiếu." Mới đi theo sau Mục Tĩnh Viễn bắt đầu hội báo công việc, tốc độ nói của hắn rất nhanh, mồm miệng rõ ràng, Bạch Nhất Hàm cảm thấy, hắn không làm nghề MC quả làm uổng phí.

Vào văn phòng, Mục Tĩnh Viễn giơ tay đánh gãy lời nói của hắn, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên trong ngày:

"Đem cho Nhất Hàm chút đồ ăn đồ uống cùng mấy thứ giải trí."

Trần Hoành hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn, nhanh nhẹn xoay người đi ra ngoài, hắn vừa đi, Bạch Nhất Hàm lập tức ngã trên sô pha. Cậu vẫn là có chút eo đau chân mỏi, trên người rất là khó chịu, Mục Tĩnh Viễn ngồi xuống bên người cậu, bàn tay to ấm áp đặt lên chiếc eo gầy của cậu nhẹ nhàng xoa bóp, ngữ khí có chút ảo não: "Rất khó chịu sao? Là tại anh không khống chế được mình."

Bạch Nhất Hàm lầu bầu nói:

"Anh biết thì tốt, em đã nói không được rồi mà anh còn cứ làm...... eo của em đều sắp gãy tới nơi."

Mục Tĩnh Viễn nghe được có chút nhiệt khí dâng lên, tay đang mát xa cũng dần dần xuống phía dưới di động một chút, anh nghiêm trang nói: "Là anh sai, lần sau anh sẽ chú ý."

Bạch Nhất Hàm hướng lên trời mắt trợn trắng: Tôi tin anh có mà gặp quỷ, anh trước tiên đem cái tay đang đặt trên mông tôi bỏ ra, rồi thu lại cái gậy đang chọt chân tôi đi lại nói lời này!

Bạch Nhất Hàm thật sự là không rõ, sao đang yên đang lành một tổng tài bá đạo sao lại biến thành sắc lang chứ?

Khi Trần Hoành trở về, phía sau theo hai người, ba người trong tay đều đầy laptop, máy tính bảng, các loại nước trái cây đủ vị, các món tráng miệng nhỏ, đủ màu đồ ăn vặt, các loại tạp chí sách báo từ từ, linh tinh vụn vặt một đống lớn, đem mặt bàn trước mặt Bạch Nhất Hàm cùng sô pha đều chất đầy.

Bạch Nhất Hàm sau đầu rớt xuống một loạt hắc tuyến, cậu chỉ là ở chỗ này ngốc một buổi trưa, không phải tới ăn cơm cắm trại a, đem nhiều đồ dỗ con nít như vậy là muốn quậy kiểu gì?

Cậu xoay đầu ánh mắt cầu cứu hướng Mục Tĩnh Viễn, không ngờ Mục Tĩnh Viễn thần sắc bình thản, hiển nhiên vừa lòng với năng suất làm việc của Trần Hoành, còn khen một câu: "Không tồi."

Trần Hoành rụt rè mỉm cười: "Đây là tôi nên làm."

Bạch Nhất Hàm yên lặng đem đầu xoay trở về. Quên đi, không nói lý với anh được.

Cả buổi chiều, Mục Tĩnh Viễn ở bàn làm việc sau xử lý công vụ, Bạch Nhất Hàm lệch qua trên sô pha đọc sách chơi trò chơi. Đừng nói, đồ ăn vặt loại đồ vật này, không có còn chưa tính, một khi đã đặt ở trước mặt, rất khó nhịn được không ăn, trong lúc lơ đãng, số lượng lớn đồ ăn vặt cùng điểm tâm mà Trần Hoàng đặt mua đã bị cậu ăn luôn hơn phân nửa. Mục Tĩnh Viễn đang làm việc rất nhiều lần ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ cảm thấy dáng vẻ hai má cậu phình phình cử động thật sự rất đáng yêu, nhịn không được lấy điện thoại chụp ảnh tắt âm, trộm dùng di động chụp được rất nhiều ảnh Bạch Nhất Hàm một bên ăn gì đó một bên đọc sách.

Đang chụp đến hăng say, Bạch Nhất Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Mục Tĩnh Viễn nhanh chóng đặt úp điện thoại lên mặt bàn, ngồi nghiêm chỉnh, lật qua một tờ văn kiện, mặt hàm mỉm cười nói:

"Làm sao vậy?Nhàm chán rồi sao?"

Bạch Nhất Hàm lắc đầu, cười tủm tỉm nói:

"Luôn nghe người ta nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, quả nhiên không nói sai, bộ dáng lúc anh nghiêm túc làm việc thật sự rất...... Mê người."

Mục tổng tài có chút chột dạ trấn định cười:

"Người khác mê hay không mê cũng không có liên quan đến anh, người anh muốn mê đảo chỉ có một mình em mà thôi, thế nào? Có mê được em không?"

Bạch Nhất Hàm ho khan một tiếng, đè xuống thượng khóe miệng đang hếch lên, không nhịn được, cười đến hai mắt cong cong: "Mê được rồi, ở trong mắt em, anh là người đàn ông đẹp trai nhất."

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Mục Tĩnh Viễn hiện lên nét đỏ ửng khả nghi, hai mắt tỏa sáng, cũng không kìm được khóe miệng đang hếch lên: "Vậy là tốt rồi, mục tiêu cuộc đời của anh cũng coi như là đã đạt được một nửa."

Bạch Nhất Hàm hiếu kỳ nói: "Vậy một nửa còn lại là gì? Xây dựng đế quốc thương nghiệp khổng lồ sao?"

Mục Tĩnh Viễn cao thâm khó đoán lắc lắc đầu.

Bạch Nhất Hàm đoán nửa ngày, Mục Tĩnh Viễn trước sau mỉm cười lắc đầu, Bạch Nhất Hàm nhụt chí nói: "Đừng úp úp mở mở, trực tiếp nói cho em biết đi."

Mục Tĩnh Viễn chớp chớp mắt, không nói lời nào.

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng lên, đi đến bên cạnh anh, khom lưng hôn lên môi anh một cái, làm nũng: "Mau nói đi, em rất tò mò."

Mục Tĩnh Viễn giơ tay chế trụ cái gáy cậu hôn sâu một cái, chóp mũi thẳng của anh cọ cọ chóp mũi cậu ôn nhu nói:

"Một nửa còn lại chính là: Yêu em, bảo vệ em, bên em tới già, cũng nỗ lực tranh thủ sống lâu hơn em một khắc, vĩnh viễn không để em cảm nhận được cô độc."

Bạch Nhất Hàm ngơ ngác vẫn duy trì tư thế vừa rồi, đỏ vành mắt nhi. Đây, đại khái là lời âu yếm đẹp nhất thế gian đi?

Cậu không nghĩ mình sẽ giống cô gái nhỏ trong TV bị lời âu yếm của người yêu làm cho cảm động đến khóc, nhưng mà trong lòng chua xót như muốn nổ tung ra, cuối cùng cũng không cầm được rơi nước mắt.

Cậu ôm chặt lấy Mục Tĩnh Viễn, thật chặt, thật chặt.

Mục Tĩnh Viễn, em không phải là một người kiên cường, là bị cuộc sống tàn khốc đã tôi luyện đến kiên cường, nhưng tình yêu của anh lại dỡ bỏ lớp áo giáp dày cộp mà em đã hun đúc, làm em biến trở lại thành bản thân mềm yếu. Nếu có một ngày anh thu hồi đoạn tình cảm này, em nghĩ em sẽ không cách nào có thể đúc lại áo giáp cho mình nữa, nhất định sẽ bị gió thổi đến huyết nhục mơ hồ.

(Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)

[...]

Ngày hôm sau, Bạch Nhất Hàm vào văn phòng của Mục Tĩnh Viễn liền phát hiện không đúng: Sô pha ngày hôm qua cậu ngồi qua đã bị đổi đi, chiếc sô pha tựa lưng màu đen bằng da đã bị đổi thành loại khác êm ái và thoải mái hơn. Là chiếc ghế sô pha màu xanh lá, mặt trên còn có gối ôm!

Sô pha này tuy rằng rất tốt, nhìn liền biết rất thoải mái, nhưng cùng phong cách toàn bộ văn phòng đều không quá hợp đi? Chiếc sô pha vừa đặt xuống, toàn bộ văn phòng thoạt nhìn đều quái quái! Chà, cậu biết Mục Tĩnh Viễn đổi sô pha là vì mình, xem cái ánh mắt tranh công kia của anh liền biết. Ừm, có chút ngọt ngào là làm sao bây giờ?

Qua hai ngày bị Mục Tĩnh Viễn "Tùy thân mang theo", hai người đều có chút thích thú, nhân viên Mục thị cảm thấy, Mục tổng vẫn là Mục tổng kia, lại vẫn cảm thấy chỗ nào đó có một chút biến hóa phi diệu, anh khí tràng càng cường đại hơn, cả người có chút cảm giác gió xuân phong phất qua mặt, đương nhiên, cổ gió xuân này chỉ thổi cho một người, đó chính là người bên cạnh anh Bạch tam thiếu. Hai người giống như tự thành một cái thế giới nhỏ, bất luận kẻ nào đều không thể xen vào trong đó. Hai người tuy rằng không có động tác thân mật gì, nhưng giơ tay nhấc chân luôn là cho người ta một loại cảm giác trở ra hoảng(?). Một bộ phận nhỏ nữ đồng chí ầm thầm thành một cái đàn, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra trở thành "Fan CP" mới ra lò của ông chủ cùng Bạch thiếu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv