“Tử Vũ đừng thương tâm! Tử Vũ biết không? Kỳ thật mẫu thân Tử Vũ rất yêu thương Tử Vũ.”
“Không phải! Mẫu thân hận không thể lập tức giết chết Tử Vũ, sao lại yêu thương Tử Vũ!” – Nghẹn ngào phản bác lời sư phụ nhưng những lời sư phụ nói lại chính là khát khao trong lòng nó.
“Tử Vũ, nghe sư phụ nói. Mẫu thân sở dĩ hận Tử Vũ, muốn giết chết Tử Vũ là bởi vì người quá yêu thương Tử Vũ. Tử Vũ ngẫm lại đi: nếu Giáo chủ Thiên Tàn giáo không phải là Tử Vũ, mẫu thân Tử Vũ có thể mạo hiểm tính mạng đến ám sát sao?”
“Mẫu thân là rất quan tâm Tử Vũ. Nàng biết Tử Vũ làm Giáo chủ Thiên Tàn giáo, nàng nghĩ đến Tử Vũ bị kẻ xấu lôi kéo vào ma đạo. Tử Vũ cũng biết rõ, Tử Vũ ở Thiên Tàn giáo đều là học những chuyện không đúng. Mẫu thân không muốn nhìn Tử Vũ tiếp tục sai lầm, trở thành đứa trẻ xấu xa mới quyết tâm kết liễu sinh mạng của Tử Vũ, để cho Tử Vũ mãi mãi là một hài tử đơn thuần hồn nhiên.”
“Tử Vũ hiểu được những lời sư phụ nói chứ?” – Mình nói rất nhiều lời mà hài tử nằm trong lòng không chút phản ứng, Vân Hiên thương tiếc lắc nhẹ Tử Vũ.
“Tử Vũ muốn gặp mẫu thân.” – Tử Vũ nhỏ giọng thì thào.
“Ưm. Tử Vũ dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa sẽ đến gặp mẫu thân được không?” – Vân Hiên cảm thấy nhẹ lòng, xem ra lời mình nói Tử Vũ vẫn nghe lọt tai. Nhưng mà…
“Tử Vũ muốn gặp mẫu thân…”
“Ăn cơm trưa trước đã, Tử Vũ muốn ăn cái gì?”
Vân Hiên liền thấy hối hận rồi. Những lời vừa nói thật tốt đẹp nhưng hiện tại mạo muội gặp mặt lại chưa chắc là như vậy.
“Tử Vũ muốn gặp mẫu thân, muốn nói cho mẫu thân biết Tử Vũ biết sai lầm rồi, Tử Vũ sẽ cố gắng làm một hài tử tốt. Tử Vũ làm Giáo chủ Thiên Tàn giáo không phải vìdục vọng cá nhân, Tử Vũ là muốn làm cho giáo đồ Thiên Tàn giáo đều sẽ giống như Tử Vũ nhận thức được sai lầm, hối cải làm lại con người mới. Sư phụ…” – Tử Vũ nhìn thẳng vào sư phụ, kiên định nói ra ý nghĩ của mình.
“Tử Vũ thật ngoan!”
Vân Hiên phát hiện ra ánh mắt Tử Vũ có sức sát thương rất lớn. Trừ bỏ thời điểm cho Tử Vũ lập quy củ, mọi lần chính mình đều bại trận dưới ánh mắt của nó.
“Tử Vũ phải nhớ tự bảo vệ chính mình. Bất luận là vết thương ngoài da hay vết thương trong lòng, đều phải nhớ còn có sư phụ ở bên cạnh Tử Vũ.”
“Dạ!” – Thật mạnh đích gật đầu, Tử Vũ mỉm cười, rút sâu vào lòng ngực sư phụ, cảm thụ sự ấm áp của người.
Sau đó, Tử Vũ liền xuống giường, chẳng biết tại sao lại kiên trì phải lấy mãng roi, quay đầu nhìn sư phụ một cái rồi bước đi ra ngoài.
Nhìn hài tử kiên quyết rời đi, Vân Hiên lại thở dài. Hài tử này thật cố chấp, cố chấp đến đau lòng người. Vân Hiên cũng không dám nghĩ nhiều lập tức theo sau hài tử. Hắn không thể nào yên lòng, nếu vị mẫu thân này lại giống mẫu thân kiếp trước của mình thì…
Đến trước cửa phòng giam giữ mẫu thân, Tử Vũ đuổi hết mọi người lui xuống, lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt lạnh lùng ngước nhìn Tử Vũ cũng đồng dạng như lúc đó. Trong ánh mắt này thật sự còn yêu thương sao?
“Mẫu thân!” – Tử Vũ đóng chặt cửa, đem mãng roi đặt lên bàn, liền hướng về phía mẫu thân quỳ xuống.
“Mẫu thân, Tử Vũ hôm nay rất vui bởi vì mẫu thân đã trở lại, mẫu thân không có vứt bỏ Tử Vũ!” – Tử Vũ thử đưa tay chạm vào chân mẫu thân, người không hề phản đối, vì thế cũng vui vẻ nhoẻn miệng cười.
“Giáo chủ hiểu lầm rồi, ta đến đây ám sát chứ không phải làm mẫu thân của ngài. Đoạn giáo chủ không cần tự mình đa tình.”
“Không phải, sư phụ nói: mẫu thân bởi vì yêu Tử Vũ mới muốn tới giết Tử Vũ! Mẫu thân, sư phụ nói đúng phải không?” – Tử Vũ thật chăm chú nhìn mẫu thân, phát hiện trong đó một động dung. Cũng chưa chờ Tử Vũ có cái gì phản ứng, bàn tay mẫu thân đã vươn tới bóp chặt lấy cổ Tử Vũ
“Sư phụ! Tên sư phụ kia so với tên họ Đoạn kia càng là một Đại ác ma. Hút nội lực của người khác làm của riêng của mình, loại lòng lang dạ thú, người người khinh bỉ. Lưu ngươi lại bên cạnh hắn làm công cụ mưu hại người trong hạ chi bằng bây giờ giết chết ngươi đi. Tử Vũ không cần sợ, Tử Vũ sẽ không cô đơn bởi mẫu thân cũng sẽ chết cùng ngươi!”
Ta còn cố sống trên đời chỉ để mỗi tháng xem qua đứa hài tử này một lần. Sau này khi nó thoát khỏi vòng tay tên ác ma kia, ta lại phát hiện ra nó đã bị hắn ta giáo hoá thành một tiểu ma đầu.
Mẫu thân sai lầm rồi, lúc ở thôn trang, mẫu thân không nên mềm lòng lưu ngươi lại. Mẫu thân nên sớm chấm dứt sai lầm này ngay từ đầu, miễn cho hài tử của ta phải mang theo tội nghiệt đau khổ một đời.
“Mẫu thân!” – Sợ hãi càng làm mất đi dưỡng khí. Tử Vũ cố gắng giãy dụa mở miệng khẩn cầu.
“Tử Vũ biết sai rồi… Tử Vũ không muốn chết… Tử Vũ muốn làm một hài tử ngoan… Mẫu thân!”
Ngã nhào trên mặt đất, Tử Vũ thở hỗn hễnh. Trong lòng vô cùng rối loạn, nó không biết nên vì mẫu thân lại một lần nữa hạ tử thủ mà thương tâm, hay nên vì mẫu thân cuối cùng không đành lòng mà vui vẻ.
“Khụ.. khụ… mẫu thân cũng yêu thương Tử Vũ có phải không? Xin mẫu thân hãy cho Tử Vũ một cơ hội. Tử Vũ biết sai rồi, Tử Vũ hiện tại biết mỗi người sinh đều ngang hàng, Tử Vũ không có quyền phán định sống chết của người khác. Ngày trước Tử Vũ xuống tay quá mức ngoan độc, Tử Vũ không nên vì một chút hiềm khích mà lấy mạng người khác, Tử Vũ không nên tuỳ tiên dùng độc dược,… Tử Vũ hẳn còn một ít thiện tâm. Mẫu thân, Tử Vũ thật sự biết sai rồi, Tử Vũ sẽ sửa, mẫu thân tha thứ Tử Vũ có được không?”
Còn đang ảo não vì chính mình lại một lần nữa không đành lòng, Phương Kỳ liền ngây ngẩn cả người. Những lời này là từ chính miệng Tử Vũ quật cường không chịu nhận sai nói ra sao? Tử Vũ của ta thật sự còn hi vọng?
“Tử Vũ không cần lừa mẫu thân, những lời Tử Vũ vừa nói là thật lòng?” – Chăm chú nhìn ánh mắt nhi tử, Phương Kỳ thấy được trong đó đầy kiên định.
“Tử Vũ không có lừa mẫu thân! Chính là… Tử Vũ sửa đắc không tốt lắm, tuy rằng hiểu nhưng có khi vẫn làm sai sự.” – Tử Vũ nói đầu cũng dần cúi thấp xuống. Tử Vũ thật sự có sửa, Tử Vũ không muốn lừa dối mẫu thân, Tử Vũ vẫn hay làm sai sự bị sư phụ trách phạt.
Mẫu thân không hề có phản ứng, Tử Vũ thật hoảng hốt, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nắm chặt lấy tay mẫu thân mà nói.
“Mẫu thân đừng giết chết Tử Vũ. Tử Vũ có đem mãng roi đến, Tử Vũ làm sai chuyện, mẫu thân liền phạt. Mẫu thân, Tử Vũ nhận thức đánh, nhận thức phạt.”
Ôm chầm lấy nhi tử, lòng Phương Kỳ đau nhói khó chịu. Nhi tử nhất mực không muốn rời xa chính mình nhưng ngồi trong lòng mình lại gồng người co cứng đầy sợ hãi.
“Tử Vũ thả lỏng một chút, mẫu thân tin tưởng Tử Vũ.”
Tử Vũ mở to mắt ngẩn người. Đây là ý tứ gì? Là nói mẫu thân tha thứ Tử Vũ? Mẫu thân sẽ lại dịu dàng ôm Tử Vũ vào lòng như ngày xưa?
Nhưng không kịp để Tử Vũ thả lỏng tinh thần, lời nói tiếp theo của mẫu thân lại làm Tử Vũ chấn động.
“Tử Vũ theo mẫu thân rời đi có được không? Rời xa Thiên Tàn giáo, rời xa cái kia sư phụ? Sư phụ cùng mẫu thân, Tử Vũ chỉ có thể chọn một người.” – Tử Vũ thật vất vả mới có tiến bộ, Phương Kỳ quyết tâm không để nhi tử ở lại nơi này tiếp tục bị tiêm nhiễm điều xấu.
“Không, Tử Vũ không đi, sư phụ đáp ứng sẽ không bỏ lại Tử Vũ một mình, Tử Vũ cũng sẽ vĩnh viễn sẽ không rời xa sư phụ.” – Tử Vũ đau khổ lựa chọn, rời khỏi vòng tay mẫu thân kiên quyết nói.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Vì cái gì ngươi không thể rời xa ma chú. Đầu tiên là phụ thân của ngươi, bây giờ lại là sư phụ của ngươi. Ngươi nói cái này gọi là biết hối cải?”
“Mẫu thân, thực xin lỗi. Nếu chỉ có thể chọn một, Tử Vũ chọn… Sư phụ.” – Tay nắm thành quyền, Tử Vũ run rẩy mà nói. Tử Vũ rất muốn được mẫu thân yêu thương nhưng Tử Vũ lại càng không muốn rời xa sư phụ.
“Vút… Aaa… Vút… Aaa… Vút…” – Đã lâu không bị mãng roi đánh xuống, cảm giác đau rất khủng bố. Tử Vũ không nghĩ la khóc nhưng nỗi đau đớn tuyệt vọng không thể nào khống chế được.
Từng cơn đau đớn lại làm Tử Vũ nghĩ sư phụ, người cho tới bây giờ chưa từng hạ nặng tay như vậy. Làm sai sự bị phạt chỉ là thước gỗ hung hăng đánh vào mông, có đau nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
“Vút”
Tiếng roi vang lên, Tử Vũ co người chờ đau đớn tiếp diễn nhưng lại phát hiện không có đau đớn mà là cái cảm giác ấm áp quen thuộc. Mở to mắt, quả nhiên là sư phụ đến đây.
“Sư phụ?” – Gắt gao nắm lấy ống tay áo sư phụ, Tử Vũ khóc nức nở.
“Thì ra Tử Vũ bị đánh rên la thảm như vậy? Mỗi khi sư phụ đánh Tử Vũ ngay cả tiếng hừ cũng không có, xem ra sư phụ xuống tay quá nhẹ, không đánh đau Tử Vũ a! Về sau phải nặng tay hơn một chút.”
“Không mà, sư phụ đánh cũng rất đau.” – Nghe sư phụ trêu chọc, Tử Vũ vội vàng biện giải.
“Ta giáo huấn con mình, các hạ không nên xen vào.”
“Phu nhân cũng biết đây là con mình. Nó chỉ mới tám tuổi mà phu nhân lại nhẫn tâm hạ nặng tay như vậy?” – Nhìn từng vết roi đầy máu trên người Tử Vũ, Vân Hiên đau lòng nói.
“Hài tử khó quản giáo, không thể không phạt nặng, các hạ không có tư cách xen vào.”
“Không có tư cách? Ta là sư phụ của hắn, như thế nào không có tư cách? Lúc trước ném Tử Vũ không quan tâm chính là phu nhân. Phu nhân đã không cần Tử Vũ, vậy liền giao cho ta yêu thương nó, người chân chính không có tư cách chính là phu nhân mới đúng.”
“Khó quản giáo? Tại hạ lại cảm thấy Tử Vũ thập phần nghe lời. Mặc kệ tại hạ cùng nó nói cái gì, nó đều nhất mực lắng nghe. Đã làm sai chuyện cũng thành thật nhận sai lĩnh phạt. Hài tử như thế nghe lời trong mắt phu nhân lại thành khó quản giáo? Tại hạ xem là phu nhân không hề có kiên nhẫn giáo hài tử đi.”
“Gặp chuyện chỉ biết dùng roi đánh, tiểu hài tử không hiểu chuyện, cẩn thận dạy là được. Ngươi chỉ biết phạt nặng tay, trừ bỏ làm cho nó đau đến sợ hãi, còn có tác dụng gì? Sau đó nó lại tiếp tục phạm đồng dạng sai lầm, bởi vì căn bản không ai nói cho nó biết nó làm sai ở đâu?” – Ôm Tử Vũ đáng thương, trong lòng, Vân Hiên càng nói càng kích động.
“Ngươi… ngươi có tư cách gì nói chuyện giáo dục hài tử. Chính ngươi cũng là ác ma lấy hút nội lực kẻ khác làm thú vui. Ngươi có thể dạy nó cái gì? Dạy nó giết người, lún sâu vào ma đạo sao?” – Phương Kỳ lớn tiếng nói nhưng không hề ý thức được, nếu đứng ở trước mặt nàng là thật sự như vậy ác ma, nàng làm sao còn có cơ hội tranh luận? Sợ là đã sớm đến Diêm Vương điện báo danh đi!
Nghe Phương Kỳ chất vấn, Vân Hiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi tiếp tục nói.
“Ở bên ta, Tử Vũ hiểu được quý trọng sinh mệnh, hiểu được làm việc đều có chừng mực. Những điều này roi của phụ nhân dạy không được. Về phần hút nội lực kẻ khác… ta thừa nhận ta làm sai rồi. Của ta sai, ta sẽ sửa, tội nghiệt phải chịu, ta sẽ tự mình gánh lấy. Nhưng cho tới khi phu nhân chịu thay đổi phương thức giáo dục, chân chính học được đau Tử Vũ, thương Tử Vũ, Vân Hiên ta tuyệt không đem Tử Vũ giao cho phu nhân!”
Dừng một chút, nhìn hài tử trong lòng, Vân Hiên tiếp tục nói: “Ngày hôm nay ở trước mặt phu nhân, tại hạ có thể thề: ma công hút lấy nội lực kia từ nay về sau, tại hạ tuyệt không sử dụng một lần nào nữa cũng tuyệt đối không truyền thụ cho bất kỳ ai.”
“Ngươi…” – Nói còn chưa hết lời, Phương Kỳ phun ra một ngụm máu đen. Vân Hiên cả kinh, vội vàng buông Tử Vũ, bắt mạch.
“Sư phụ, mẫu thân…” – Tử Vũ cũng vô cùng khẩn trương.
“Tử Vũ không cần lo lắng, mẫu thân là trúng độc, không đáng ngại.”
“Không đáng ngại? Ác ma họ Đoạn không muốn để ta sống yên trên đời, đã hạ cực độc, ta có thể sống đến ngày nay coi như là kỳ tích, ngươi còn nói không đáng ngại?” – Phương Kỳ suy yếu phản bác từng câu của Vân Hiên. Nàng cũng chưa phát hiện cái gọi là phẫn hận kiêng kị của nàng đối với ác ma kia đã tan biến tự khi nào.
“Trước khi ở chung với Tử Vũ, tại hạ chỉ là một một đại phu, mở một cái Tiêu Dao đường, chuyên chữa các loại chứng bệnh nan y, kỳ lạ trong nhân gian. Độc của phụ nhân tuy khó giải nhưng không phải không thể giải.” – Vân Hiên thản nhiên nói lại không biết lời nói của mình trước mặt người nọ là có biết bao nhiêu kích động.
“Ngươi là… Tiêu Dao đường!… Tiêu Dao Bồ Tát Vân Hiên!” – Phương Kỳ hoàn toàn bị kinh sợ. Nàng dự đoán mình sống không quá nửa năm, cũng liền nghĩ đến Tiêu Dao đường – Tiêu Dao bồ tác là hy vọng cuối cùng. Chính là Tiêu Dao đường như phù dung, sớm nở tối tàn, vài tháng trước biệt tăm biệt tích.
Người này, đến tột cùng là ác ma vẫn là bồ tát?
“Vết thương này…” – Nhìn bờ mông trắng nõan đầy vết roi, Phương Kỳ có chút hiểu được người kia vì cái gì kiên trì phải chính mình đến bôi thuốc cho Tử Vũ. Nhưng vết thương này thì…
“Là bị sư phụ phạt. Tử Vũ cầu sư phụ dạy võ công hút nội lực, sư phụ sinh khí liền…” – Càng nói Tử Vũ càng chột dạ, cảm giác hạnh phúc được mẫu thân bôi thuốc không còn xót lại chút gì.
Mẫu thân cực kỳ hận cái võ công kia, mẫu thân biết mình lại muốn học sẽ…
“Nếu sư phụ đã phạt, mẫu thân sẽ không đánh nữa. Bất quá về sau không được cótâm tư này nữa, võ công kia không phải thứ tốt lành gì.”
Nhìn toàn thân Tử Vũ phát run, Phương Kỳ đột nhiên cảm thấy có lẽ người kia nói đúng. Đây là con của mình, chính mình nên cho nó cảm giác yêu thương chứ không phải sợ hãi.
“Dạ, Tử Vũ đã biết. Sư phụ cũng nói với Tử Vũ như vậy.”
Người kia cũng đã nói như vậy? Chẳng lẽ chính mình đã trách lầm hắn? Một cái đại phu chỉ trong nửa năm được cả thiên hạ tôn xưng là Tiêu Dao Bồ Tát, không nên là một ác ma đi!