“Phụ thân!”
Vốn thương trên người đau đến không ngủ được lại cảm nhận được phụ thân đi qua lại suốt hai ngày trước của phòng mà vẫn không hề bước vào. Tiếng bước chân trầm trọng có lực, cho dù chính mình không còn nội lực cũng nghe rất rõ ràng.
Từ ngày trị thương ấy đã qua tám ngày, mỗi ngày nghe Dật Phong hội báo tình hình nhưng Tiêu Hán Thần vẫn vô cùng lo lắng, mà lại không biết như thế nào đối mặt với người kia.
Nghe được người kia gọi chính mình, Tiêu Hán Thần ngẩn người. Tiếp theo liền nghe tiếng vật nặng rơi trong phòng, Tiêu Hán Thần vội vàng mở cửa chạy vào. Khẩn trương nhìn đến trên giường lại là vẻ mặt thản nhiên tươi cười quen thuộc, dưới đất là cái chậu rửa mặt nằm lăn lốc.
“Phụ thân, ngài rốt cục cũng bước vào.” Nhìn đến phụ thân dáng vẻ khẩn trương, Dật Hiên trong lòng ấm áp, nét cười thêm rạng rỡ.
“Ở đại lao… ta… ta không biết…” – Ngập ngừng nửa ngày, Tiêu Hán Thần quyết định trực tiếp đối mặt, là sai lầm của hắn, hắn cũng nên xin lỗi đứa nhỏ này.
“Nhưng Hiên nhi biết.” – Cắt ngang lời phụ thân, Dật Hiên bình tĩnh đáp.
“Cái gì?”
“Ta biết mình đã mất hoàn toàn nội lực cũng biết phụ thân không biết Hiên nhi đã mất đi nội lực, ta càng biết được phụ thân lấy Hiên nhi làm tấm chắn cứu lấy tính mạng của đại ca, cũng biết phụ thân lúc ấy chắc rằng Hiên nhi sẽ không có việc gì.”
“Hiên nhi biết tất cả, là Hiên nhi không nói cho phụ thân biết tình hình thực tế, cũng không nghĩ cự tuyệt an bài của người. Hết thảy đều là quá khứ, Hiên nhi như thế nào lại trách phụ thân.”
“Ngươi…”
Lời mình muốn giải thích còn chưa nói ra, vậy mà đứa nhỏ này đã thẳng thắn nói rõ không oán trách mình, tha thứ cho mình lại còn nói ra vô cùng nhẹ nhàng bình thản.
“Vết thương thế nào rồi? Có đau hay không?”
Nghe xong phụ thân thăm hỏi, Dật Hiên nhịn không được bật cười.
“Phụ thân, đây là hình thương chứ không phải sinh bệnh. Hiên nhi hiện tại toàn thân từ trên xuống dưới đều đau a.”
Bị tiểu tử kia cười đến đỏ mặt, Tiêu Hán Thần cầm lấy bình dược ở đầu giường gợi chuyện.
“Đây là loại thuốc Dật Phong nói ngươi đã dùng mấy ngày qua? Thái y nói chân ngươi sẽ tàn phế, loại thuốc vô cùng công hiệu sao?”
Vừa hỏi lại vừa xốc chăn lên xem xét, quả nhiên vết thương thảm thiết ngày đó bất quá chỉ tám ngày đã khô ráo, có chỗ đã bắt đầu kéo da thịt mới.
“Có công hiệu, dưỡng thêm vài ngày nữa liền tốt.”
“Vì sao vết thương ở những nơi khác lại không dùng?” – Xem đến những vết thương khác không có mấy khởi sắc, Tiêu Hán Thần mở nút bình dược muốn bôi thuốc.
“Không cần lo lắng thiếu dược liệu, ngươi cần gì cứ nói, ta sẽ đến Thái y viện mang về.”
“Đừng, đừng, phụ thân….AAA….” – Vội vàng ngăn trở động tác muốn bôi thuốc của phụ thân lại không cẩn thận làm rơi ra một ít thuốc lên vết thương ở trên lưng, Dật Hiên hét thảm một tiếng.
Nghe đứa nhỏ hét thảm, Tiêu Hán Thần cả kinh vội vàng thu tay.
“Thuốc này?”
“Phụ thân, thuốc này gọi là sinh cốt tán, dược lực vô cùng bá đạo, dùng nó so với chịu hình không mấy khác biệt, nếu không phải vết thương ở chân quá mức nghiêm trọng, Hiên nhi cũng không nghĩ dùng tới nó. Những vết thương khác chậm rãi điều dưỡng, không cần dùng đến.”
Đau đến thở dốc, Dật Hiên vội vàng hướng phụ thân giải thích, sợ người lại “hảo tâm” cho mình bôi thuốc.
Tiêu Hán Thần trong lòng chợt thấy đau xót: “Cái này…thế mà ngươi… trong tám ngày qua…”
“Phụ thân, Đại ca thế nào?” – Cảm thấy phụ thân có chút rối rắm, Dật Hiên đổi chủ đề.
“Hừ…, tên nghịch tử đó từ sau khi tỉnh lại một câu cũng không nói, bôi thuốc cũng không có phản ứng, để mặc người khác cho hắn ăn cơm uống nước, chẳng khác chi một con rối.” – Nhớ đến cái bộ dáng sống không bằng chết của trưởng tử, Tiêu Hán Thần lại muốn phát hoả. Nếu nó không mang một thân thương tích, thì hắn đã lôi ra dạy dỗ một trận.
“Phụ thân, không bằng người dùng bình thuốc này của Hiên nhi cho Đại ca dùng thử. Như vậy thứ nhất có thể kiểm nghiệm xem Đại ca có thật trở thành con rối hay không, thứ hai thương cũng nhanh tốt lên, thứ ba có thể giúp người hả giận, một mũi tên trúng ba con chim nha!”
Tiêu Hán Thần dở khóc dở cười, nói không nên lời thế nhưng cũng cảm thấy chủ ý này không tồi.
“Lão gia”
“Chuyện gì?”
“Thái tử đến thăm Hiên thiếu gia.”
“Sư phụ, Hiên ca ca, người thế nào rồi?” – Còn chưa đợi gia đinh bẩm báo xong, Đông Phương Ninh đã bước nhanh vào phòng.
“Hạ quan tham kiến Thái tử điện hạ.” – Tiêu Hán Thần gặp Thái tử tiến vào, cúi người hành lễ. Đông Phương Ninh cũng vội ngăn cản: “Tướng quân chớ đa lễ, ta hôm nay đến chỉ để thăm Hiên ca ca.”
“Hạ quan có việc, xin cáo lui trước.” -Tiêu Hán Thần thức thời cáo từ.
Đảo mắt qua Dật Hiên: “Ta đi thăm Dật Vân thuận tiện cho hắn thương dược.” – Còn chưa chờ Dật Hiên phản ứng đã cầm bình dược đi ra ngoài.
Nhìn phụ thân rời đi, Dật Hiên ngẩn người: “Ta… ta chỉ đùa chút thôi mà người thế nào tưởng thật a!” – Sự đã rồi, hắn đành vì Đại ca cầu phước một phen cũng tự cầu chó chính mình: “Ta không phải cố ý, Đại ca, ngươi sau này đừng đem này sự tính trên đầu ta.”
“Hiên ca ca, ca cảm thấy thế nào rồi?” – Nhìn Hiên ca ca người đầy thương tích nằm trên giường, khoé mắt Đông Phương Ninh dần đỏ lên.
“Ta không sao, thương thế nhìn rất dọa người nhưng nếu không chạm đến sẽ không đau, Ninh nhi sao hôm nay lại rãnh rỗi đến đây thăm ta?”
“Ninh nhi đã muốn đến thăm Hiên ca ca từ lâu, nhưng phụ hoàng không cho phép, kéo dài đến tận hôm nay. Hiên ca ca, Ninh nhi nói cho ngươi biết một tin tốt lành, tên Đông Phương Nghĩa đã bị phán hình treo cổ.” – Vui sướng thông báo tin vui, chờ đợi Hiên ca ca cùng mình cao hứng nhưng trái lại là nét mặt nghiêm túc, Đông Phương Ninh có phần khó hiểu.
“Ninh nhi, Đông Phương Nghĩa là đại ca của đệ.”
“Vậy thì sao? Chỉ là hư danh, giữa chúng ta căn bản không có tình nghĩa huynh đệ. Hắn nếu xem ta là đệ đệ, sẽ không bắt giam ta còn cố ý ở trước mặt ta nhục nhã Hiên ca ca. Phán hắn treo cổ còn là tiện nghi cho hắn lắm, ta còn muốn phải đánh hắn 100 đình trượng rồi mới hành hình kìa.”
Không nghĩ tới Hiên ca ca không chỉ có không có cùng mình cao hứng, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở mình cùng người kia là thân huynh đệ, Đông Phương Ninh trong lòng tức giận không thôi.
“Ninh nhi, nghe Hiên ca ca nói, đệ hãy dâng tấu cầu xin phụ hoàng tha cho hắn một mạng. Hiện tại khắp thiên hạ này không một người nào dám vì hắn nói chuyện, chỉ có đệ là có thể. Hơn nữa, đệ cũng chỉ có thể cầu tình!”
“Không, ta hận hắn, ta tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho hắn, bảo ta vì hắn cầu tình, tuyệt đối không thể.” – Ninh nhi nói chuyện, hai mắt trợn tròn, trên trán nổi cả gân xanh.
“Ninh nhi, bình tĩnh một chút nghe ta nói. Hiên ca ca bảo đệ thượng tấu cầu tình cũng không phải bắt đệ phải tha thứ cho hắn. Bản tấu cầu tình này là viết cho Phụ hoàng đệ xem, Đại ca cũng là nhi tử của phụ hoàng đệ, trong lòng hắn cũng sẽ không đành lòng. Lại cấp cho cả triều thần cùng với thiên hạ dân chúng xem, cho bọn họ thấy của đệ khoan thứ chi tâm.”
“Không, ta không muốn. Cái gì là nhẫn tâm lựa chọn, cái gì là thi ân thu mua lòng người… Ninh nhi không cần, Ninh nhi làm không được. Nếu làm Thái tử mà luôn phải hư tình giả ý, đối với người của mình chịu uỷ khuất phải làm ngơ trong khi đối với kẻ thù phải biểu hiện nhân từ khoan thứ, như vậy Ninh nhi tình nguyện không làm cái này Thái tử, càng không muốn làm cái này Hoàng đế.”
“Vì sao? Vì sao ngươi luôn mang theo một thân thương nằm trên giường cùng ta giảng cái gọi là “thượng vị giả chi đạo”. Quyền lợi của ta, hình tượng của ta không cần lấy của ngươi hy sinh đại giới đánh đổi.”
“Đông Phương Ninh, ngươi đang nói sằng bậy cái gì thế hả? Chẳng lẽ ngươi không biết Phụ hoàng ngươi vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Liền đều bị ngươi như vậy một lời phủ định? Ngươi sinh ra ở nhà Đế vương, là nhi tử của Hoàng Hậu, đây là số mệnh của ngươi. Thiên hạ này là trách nhiệm ngươi phải gánh vác.”
“Ta muốn ngươi hiện tại phải rút ra được một bài học lớn, cố gắng bù đắp lại những thiếu xót, bồi dưỡng thế lực của chính mình, làm cho ngươi nếu lại gặp phải tình thế tương tự sẽ không đến mức thân cô thế cô mà bất lực. Ngày đó ở trong cung, nếu ngươi có thế lực, có thể khiến cho Đại hoàng tử sợ ném chuột vỡ bình không dám khinh động đến ngươi, Hiên ca ca của người cần gì phải mặc cho người khác khống chế. Gặp chuyện chỉ biết hận người khác ác tâm, ngươi sao không ngẫm lại sự việc đi đến bước này còn có một phần trách nhiệm của chính ngươi.”
“Ngươi nói ngươi cùng Đại ca không hề có thân tình, như vậy ngươi đã từng vì một phần thân tình này mà cố gắng hay chưa? Tình cảm đều nhờ bồi đắp mà nên. Hiện giờ Đại ca ngươi đã như thế, ngươi còn có rất nhiều huynh đệ khác nữa. Ngươi hao phí tinh lực đi hận Đại ca ngươi không bằng dùng phần sức đó mà bồi dưỡng thân tình của ngươi cùng các huynh đệ khác. Nếu có thể để bốn chữ “cốt nhục thân tình” này xâm nhập vào tâm khảm của bọn họ, ngươi xem như thành công. Sẽ không còn là đám người lúc nào cũng lấy hư danh huynh đệ vô tình đối với ngươi mà sẽ là những huynh đệ vì ngươi, vì thiên hạ của ngươi mà cúc cung tận tụy.”
“Ninh nhi, ngươi nhớ kỹ muốn làm một Thượng vị giả, chỉ có thể từ trong hư tình giả ý mà từ từ bồi đắp nên thật tâm thật ý chân tình.” – Nghe Hiên ca ca hết lòng răn dạy, Đông Phương Ninh dần dần bình tĩnh. Dật Hiên nói xong lại dùng ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc cùng lạnh lùng nhìn hắn, Đông Phương Ninh liền ở trước giường Hiên ca ca chậm rãi quỳ xuống.
“Sư phụ, Ninh nhi biết sai rồi, Ninh nhi nghe theo lời của sư phụ. Ninh nhi từ nay về sau sẽ cố gắng làm một cái Thái tử thật tốt, tương lai sẽ trở thành nhất đại Hoàng đế được thiên hạ dân chúng kính yêu. Ninh nhi sẽ thật sự bồi dưỡng thực lực cùng thế lực của chính mình, về sau bất luận xảy ra chuyện gì, sư phụ vĩnh viễn cũng sẽ không là người để Ninh nhi phải lựa chọn hy sinh.”
Đông Phương Nghĩa, không tuân hiếu đạo, ý đồ mưu phản, tội đáng phải chết nhưng Thái tử điện hạ niệm tình huynh đệ dâng tấu cầu tình, Đông Phương Nghĩa tội chết có thể miễn, trách đánh 50 đình trượng, hạ làm thứ dân, canh giữ Hoàng lăng cả đời, sám hối lỗi lầm. Tiêu Hán Thần không sợ hiểm nguy, một lòng trung thành, nay ban thưởng miễn tử kim bài, một vạn lượng hoàng kim.
Tiêu Dật Vân tiết lộ quân cơ theo luật phải trảm nhưng niệm tình vẫn chưa gây thành đại họa, phiến loạn vừa qua chịu nhiều khổ hình nên tử tội có thể miễn, giao cho Tiêu gia quân tự mình xử trí. Tiêu Dật Hiên trung quân ái quốc, hộ giá có công, nay ban Thượng phương bảo kiếm, sắc phong Nhất phẩm đới đao thị vệ. Tiêu gia nhất thời vinh quang hiển hách.