*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Tiểu thuyết là do Cao Văn Lượng gửi, Triển Dực Phi thay hết tên nhân vật sau đó in ra, sau khi lên máy bay đã bắt đầu đọc, lúc này đã đọc đến đoạn hai nhân vật chính bắt đầu cởi đồ, lập tức sẽ đọc đến đoạn then chốt.
Lâm Ngọc Đồng chặn ngang lại đoạt lấy, "Đừng đọc!"
Vì để có thể đạt đến độ kích thích cực đại, khi cậu viết cái này thì tiết tháo đều đều đánh mất rồi, viết cái này phải gọi là vô cùng nóng bỏng, vô cùng kịch liệt! Truyện này mà để Triển Dực Phi đọc được thì cậu còn biết giấu mặt vào đâu?!
Triển Dực Phi cũng không lấy lại, dù sao trong di động của anh vẫn còn bản điện tử. Nhưng anh vẫn thể hiện chút bất mãn nho nhỏ, "Tại sao lão Hạng và Tiểu Cao đều có thể đọc, mà anh lại không được đọc?"
Lâm Ngọc Đồng cũng cảm thấy kỳ quái. Cũng chẳng biết vì sao, rõ ràng Triển Dực Phi mới là người gần gũi với cậu hơn, nhưng cứ tưởng tượng đến việc Triển Dực Phi đọc cảnh giường chiếu mà cậu viết, cậu liền đặc biệt không được tự nhiên!
"Cao Văn Lượng với Hạng ca xác định là đổi thành tên của chính mình để đọc, chẳng phải anh cũng đổi thành tên của chúng ta à? Chung quy là em vẫn cảm thấy rất kỳ quặc." Xem truyện mà chính mình trong đó bị người ta làm đến phát khóc, đấy không phải một phút gọi là bị điên sao!
"Truyện này có là gì chứ, không phải nói em tưởng tượng đến lúc anh tiến vào trong em mà viết ra sao? Anh muốn đọc xem rốt cuộc là như thế nào. Dù sao thì lúc ấy anh cũng đang đạt khoái cảm, cũng không biết biểu tình của bản thân thế nào, rất hiếu kì."
Lâm Ngọc Đồng gắt gao giữ chặt lấy, "Có cái gì mà tò mò chứ, ai làm chuyện đó mà chả giống nhau. Anh đừng có đọc đừng có đọc, đi đường rất vất vả mà? Anh mau đi tắm rồi đi ngủ đi!"
Triển Dực Phi trong lòng nghĩ em càng nói thế anh càng muốn đọc!
Lâm Ngọc Đồng kẹp đống tiểu thuyết mới được in lại rồi kẹp ở nách, lật lật đống hành lý của Triển Dực Phi. Hành lý này là cậu chuẩn bị, quần áo để thay đổi cũng là do cậu sắp xếp, mới được khoảng ba ngày, chắc vẫn còn quần áo sạch chưa mặc lần nào.
Triển Dực Phi nhận lấy quần lót cùng đồ ngủ sạch, "Anh cũng đâu nói mình sẽ ngủ ở đây, xem ra bảo bối thực sự rất nhớ anh nhỉ."
Lâm Ngọc Đồng vội vàng cướp lại đống quần áo rồi thả vào vali, đường hoàng nói: "Vậy anh phải về sao? Cũng đúng, về thì sẽ có thể ngủ ngon hơn."
Nhưng Triển Dực Phi lại quyết định phải ngủ cùng với Lâm Ngọc Đồng, không có chuyện là cứ về như vậy được. Anh ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, cúi đầu cười nhẹ bên tai cậu.
"Không phải em nói ngày mai sẽ thưởng cho anh sao?" Lâm Ngọc Đồng bị ôm từ phía sau, vành tai bị cắn lấy, cả người khẽ run rẩy, cảm giác máu ở toàn thân bắt đầu đẩy nhanh tốc độ lưu chuyển.
"Anh không chờ được." Bàn tay của Triển Dực Phi luồn vào trong quần áo của Lâm Ngọc Đồng, tùy ý vuốt ve cái eo săn chắc của Lâm Ngọc Đồng, "Đi ra ngoài cùng anh một lát được không? Tặng cho em một kinh hỉ."
"Đi đâu cơ?"
"Đi rồi sẽ biết." Dứt lời Triển Dực Phi liền gõ cửa phòng của Lâm Ngọc Phi, "Tiểu Phi, anh đưa anh trai em ra ngoài một chút, có thể sẽ về muộn. Nếu có chuyện gì em cứ gọi mấy người Lý Quân, hoặc là gọi điện thoại cho bọn anh."
"Đã rõ, hai người không cần trở lại cũng được." Giữa lời nói của Lâm Ngọc Phi còn mang theo ý cười, "Anh Dực Phi, trở lại sớm là cẩn thận bị em xem thường đó nha."
"Em nghe thấy gì chưa?" Triển Dực Phi nói xong, liền dứt khoát kéo Lâm Ngọc Đồng ra ngoài, đi tới cửa lại quay vào, lấy quyển "Tiểu Hoàng thư" (*) kia đi cùng!
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy rất kỳ cục, tuy rằng đó là em trai ruột của mình, không cần phải giấu diếm, nhưng mà quang minh chính đại mà chạy đi "Tiểu biệt thắng tân hôn" như vậy thì đúng là quá xấu hổ!
Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng ra cửa chính rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe. Lâm Ngọc Đồng vừa thấy đây không phải đường ra ngoài thì có chút nghi hoặc. Cậu đã nghĩ rằng Triển Dực Phi muốn dẫn cậu đi tìm khách sạn hay gì đó quanh đây, nhưng hiện tại thì hiển nhiên là không phải vậy.
"Về nhà sao anh?" Bên này cách căn nhà của họ khá gần.
"Không phải." Triển Dực Phi nói xong vẫn tiếp tục đi về hướng bãi đỗ xe, cuối cùng dẫn Lâm Ngọc Đồng tới... một chiếc xe RV lớn màu trắng. (1)
"Đây là cái gì?"
"Mua cho em đó, vào xem thôi." Triển Dực Phi mở khóa rồi dẫn Lâm Ngọc Đồng vào trong xe.
(*) Tên viết tắt của Lâm Ngọc Đồng – Lin YuTong
Xem ra hẳn là đã đặt từ rất lâu rồi.
"Sau này khi không có việc gì thì em có thể lái nó ra ngoài, tìm một nơi nào đó dừng chân, viết tiểu thuyết, hoặc là chụp ảnh, đi câu cá, việc gì cũng có thể được. Bình thường em chỉ ở trong nhà không ra ngoài, như thế không tốt, rảnh rỗi thì em đi ra ngoài nhiều một chút, như vậy thì cả thể chất và tinh thần mới khỏe mạnh được."
Tại sao lúc trước cậu không nghĩ ra điều này nhỉ?
Từ lúc dọn từ căn hộ kia về nhà chính thì tất cả mọi việc đều cả kẻ hầu người hạ, khiến cậu như bắt đầu "lười biếng trở lại" vậy". Mỗi ngày ăn cơm xong thì ngoại trừ viết tiểu thuyết thì chính là đọc sách hoặc là ngồi nghe nhạc một chút, đưa Đại Khoản tản bộ trong sân là loại vận động duy nhất, thời gian tản bộ cũng không dài. Mấy ngày nay cậu thậm chí còn phá vỡ cả cả thói quen sinh hoạt sau khi sống lại, thức suốt cả đêm!
Triển Dực Phi cũng đã thấy bọng mắt đen xì của Lâm Ngọc Đồng, lúc trước là do ánh đèn nên không thấy rõ, không nghĩ là nghiêm trọng như vậy, bây giờ thấy rõ rồi thì nhất thời nhíu mày, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa trên khuôn mặt Lâm Ngọc Đồng, "Mấy ngày nay có phải em không ngủ đủ đúng không?"
"À, cũng hai ba ngày nay rồi, không phải vì phải viết truyện ngắn cho Cao Văn Lượng đấy sao." Lâm Ngọc Đồng chột dạ thu tay về, sờ sờ mí mắt của mình, "Hai ngày tới... À không phải, hai ngày này mà ngủ tốt là được rồi."
"Bây giờ em đang nhắc nhở anh lát nữa không được ra sức đấy à? Nhưng hôm nay anh đặc biệt đến thu lãi của em."
"Lãi?"
"Ừm, buổi tối ngày hôm đó anh hỏi có phải nhớ anh hay không, là ai đáp "nhớ" rồi sau đó cúp máy vậy?" Triển Dực Phi hơi cong người xuống, đặt cánh tay thon dài rắn chắc lên phần lưng ghế của Lâm Ngọc Đồng đang ngồi, vây cậu vào trong lòng mình, ánh rướn người hôn xuống môi Lâm Ngọc Đồng. Hôn một chút, anh dừng lại, mút lấy vành tai Lâm Ngọc Đồng, mút đến khi nó ẩm ướt, anh thấp giọng nói bên tai Lâm Ngọc Đồng: "Anh đọc truyện ngắn em viết thì vị kia của Vinh Vương Chỉ chính là anh, vậy không biết khi nào thì em cho hắn kết hôn với Vương phi đây?"
"Anh, anh muốn đọc sao?" Trống ngực của Lâm Ngọc Đồng đập đến là lợi hại, rõ ràng mới chỉ tách ra vài ngày, rõ ràng là đã sớm bị Triển Dực Phi nhìn qua vô số lần, nhưng khi bị nhìn chăm chú như vậy, tim cậu vẫn cứ đập gia tốc như thế, bên tai dường như có thể nghe được cả những tiếng "thình thịch".
"Muốn đọc, hơn nữa anh còn đang nghĩ mình phải làm chuyện gì tiếp theo." Triển Dực Phi nói xong, một tay áp đảo Lâm Ngọc Đồng trên sofa, tay kia thì lần vào trong quần của Lâm Ngọc Đồng. Bàn tay ấm áp của anh không nặng không nhẹ màvuốt ve qua lại giữa phần thắt lưng và mông của Lâm Ngọc Đồng, trong lòng bàn tay ấy như mang theo lửa, châm lên sự nhiệt tình trong cậu.
Lâm Ngọc Đồng có thể cảm thấy cái chỗ đang kẹp ở giữa kia cọ vào người mình bắt đầu cương lên, hiển nhiên là tràn đầy tinh lực. Cậu kìm lòng không được mà vươn tay tới chỗ ấy, Triển Dực Phi nhận ra ý của cậu, liền nhẹ nhàng nâng hông lên một chút tỏ ý như cổ vũ. Cậu cách một lớp quần vuốt ve trong chốc lát, thẳng đến khi Triển Dực Phi nhìn mình, dường như thật sự đã không thể chịu nổi cái cảm giác ngứa ngáy này nữa, lúc đó cậu mới giúp anh mở khóa quần...
Khi nắm lấy vật đó trong tay, Lâm Ngọc Đồng cảm thấy nó nóng đến lỗi giác. Cậu theo bản năng muốn rụt tay về, Triển Dực Phi lại nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay cậu, "Em mau xoa nó nữa đi."
Lâm Ngọc Đồng hơi dùng lực một chút, "Sinh lực tràn trề vậy rồi, xoa nữa sẽ nổ mất."
Triển Dực Phi hít một ngụm khí, rồi cắn răng dứt khoát đứng dậy kéo quần của Lâm Ngọc Đồng xuống.
Vốn dĩ là chuẩn bị nghỉ ngơi, nên quần Lâm Ngọc Đồng mặc là loại quần dệt kim màu đen, vô cùng rộng, Triển Dực Phi kéo một cái liền tuột thẳng xuống đầu gối, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Có lẽ đại đa số thời gian Lâm Ngọc Đồng đều ở trong nhà, cho nên dù là con trai nhưng da vẫn rất trắng. Triển Dực Phi cúi đầu cắn lấy phần đùi trong trắng nõn của Lâm Ngọc Đồng, khiến Lâm Ngọc Đồng phải rên "A!" lên một tiếng. Cậu thấy có chút đau, nhưng cũng mang lại một cảm giác kích tình không nói nên lời. Cậu theo bản năng nắm lấy tóc Triển Dực Phi, muốn hồi phục chút cảm giác, ai ngờ Triển Dực Phi lại thuận thế ngậm lấy tiểu đồng đồng của cậu! Bàn tay anh cũng không thành thật mà vuốt ve giữa mông của Lâm Ngọc Đồng. Cậu phải chịu hai tầng kích thích, rất nhanh cả người đã trở nên mềm nhũn.
Không khí trong xe càng ngày càng ám muội, chỉ một lát sau liền vang lên những tiếng rên rỉ đứt quãng. Nhưng vì cách âm của xe quá tuyệt hảo cho nên những người bên ngoài không thể nghe được động tĩnh gì, chỉ có cẩn thận quan sát mới cảm thấy được thân xe hơi lắc lư một cách vi diệu.
Sau một hồi, Triển Dực Phi nằm lên trên lưng Lâm Ngọc Đồng rên lên một tiếng, từ từ ngừng luận động. Triển Dực Phi hôn mồ hôi hai bên má Lâm Ngọc Đồng, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát rồi sau đó mới trở về chỗ của mình.
Lâm Ngọc Đồng vẫn duy trì tư thế như lúc đầu, tựa hồ như ngay cả động đậy ngón tay cũng thấy lười. Cậu cảm thấy tất cả năng lượng trong cơ thể mình đều đã bị rút cạn, cậu phải cố gắng làm dịu cơ thể lại mới nói chuyện được.
"Tiểu Đồng, em ổn chứ?" Triển Dực Phi vuốt lại tóc cho Lâm Ngọc Đồng, thản nhiên cười hỏi.