Chương 39: Liên tục chiến đấu tại Vinh Thành.
Thật ra, Lâm Ngọc Đồng chính là không muốn Triển Dực Phi nhìn thấy bộ dáng đeo vòng của mình mới không đi lấy nước rửa tay, chung quy vẫn là cảm thấy có chút mất mặt, nếu không thì cậu hoàn toàn có thể đi lấy nước rửa tay để tháo nó ra. Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đều là muộn rồi, từ lúc cậu và Triển Dực Phi sống cùng nhau cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh làm cậu đến mức bị thương. Cậu nằm sấp trên giường, chỉ cảm thấy cái nơi khó nói kia vừa động một chút liền nóng rát lại đau.
Triển Dực Phi thực sự thấy là cậu không cần đi học, nên khi làm thì một chút cũng không khách khí.
Quả thật, sau khi làm xong thì có chút hối hận.
Triển Dực Phi đang bôi thuốc vào vết thương cho Lâm Ngọc Đồng, nhìn thấy nơi đó vừa đỏ còn vừa sưng, còn có chút không thể khép chặt, anh cũng đau lòng. Nhưng nghĩ tới nguyên nhân thành ra thế này, thì anh lại tức giận không có chỗ trút.
"Em nói xem đến bộ dạng thế này em cũng từng để anh thấy qua rồi, thế thì đeo vòng tay cho anh xem thì em ngượng cái gì?!"
"Vậy anh cũng không thể không tiết chế như vậy được? Em đã nói là đau mà."
"Lúc em kêu đau thì làm xong anh cũng không làm lần nữa còn gì?" Con mắt anh đều muốn mọc xương (*) rồi còn ở đó mà có thể nói ngừng lại là ngừng lại à?
(*) Mắt mọc xương: ý nói là ai đó làm việc gì đến mức khó có thể hình tưởng
Hôm nay Triển Dực Phi trở về có hơi muộn, thấy Lâm Ngọc Đồng đã nằm ở trên giường, có hơi tò mò một chút. Phần lớn thời điểm khi anh trở về nhà, Lâm Ngọc Đồng đều là đang gõ chữ hoặc là nấu cái gì đó cho anh ăn, rất ít khi giống như hôm nay, nằm ở trên giường chờ.
"Có phải em không thoải mái không?" Triển Dực Phi ngồi xuống bên giường khom người xuống hôn Lâm Ngọc Đồng một cái, giọng nói mang theo lo lắng.
"Không sao, anh có đói không? Nếu anh đói em làm chút gì đó cho anh ăn."
"Không cần đâu, anh ở bên ngoài có ăn qua rồi. Anh đi tắm rửa trước một cái, nếu thực sự em muốn cho anh ăn..." Triển Dực Phi thực háo sắc mà cách lớp chăn vẫn sờ soạng mông Lâm Ngọc Đồng một phen.
Lâm Ngọc Đồng ho nhẹ một tiếng giả ngốc, nhưng nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt đã thay đổi, đặc biệt những nơi bị Triển Dực Phi sờ qua có cảm giác như sắp bị đốt cháy.
Trong lòng Triển Dực Phi nghĩ hôm nay sao lại là lạ? Chẳng lẽ là anh nghĩ quá nhiều rồi?
Nhưng khi đi từ trong phòng tắm ra anh liền phát hiện, cái cảm giác này càng ngày càng lớn, hôm nay quả thật là Lâm Ngọc Đồng có chút khác bình thường. Anh cởi khăn tắm tùy tiện vứt một bên, khỏa thân mà nằm trên giường ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, "Hôm nay em làm sao vậy?" Nói xong anh đột nhiên sửng sốt, bởi vì cảm nhận được ở trong chăn Lâm Ngọc Đồng có phần khác lạ!
Lâm Ngọc Đồng còn đang hưởng thụ dư vị sau cao trào, giọng khàn khàn nói: "Anh bớt chiếm tiện nghi được còn khoe mẽ đi."
Triển Dực Phi ôm càng chặt hơn.
Sáng sớm hôm sau Lâm Ngọc Đồng không thể đứng lên, nhưng trong tủ lạnh luôn có một số nguyên liệu nấu ăn dành cho lúc khẩn cấp, chưa kể mới qua lễ mừng năm mới, thức ăn trong nhà so với bình thường còn nhiều hơn, cho nên Triển Dực Phi cũng không bị đói. Ăn cơm xong, anh thay quần áo chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn nói với Lâm Ngọc Đồng: "Hôm nay nếu không có việc gì thì em nghỉ ngơi tốt nhé? Nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."
Lâm Ngọc Đồng gian nan mà mở mắt ra, nhìn thấy thân hình cao lớn của Triển Dực Phi, có hơi do dự một chút nói: "Việc.... Thực ra thì cũng không có việc gì. Nhưng cũng là năm mới, chúng ta không cần đi tảo mộ mẹ hay các việc khác sao...."
Vấn đề này cậu đã muốn hỏi từ lâu, nhưng lại có chút băn khoăn, chủ yếu là không muốn vừa mới sang năm mới đã làm cho Triển Dực Phi không vui, dù sao anh cũng rất ít khi nhắc đến mẹ của mình.
"Đến Thanh Minh đi là được, còn lúc năm mới... sẽ có người tới thăm bà ấy." Triển Dực Phi trả lời xong không đợi Lâm Ngọc Đồng nói tiếp đã cầm cặp làm việc ra ngoài, tuy bộ dạng không giống như là tức giận, nhưng hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Lúc Triển Dực Phi nghe thấy Lâm Ngọc Đồng nói vậy, ở trong lòng nho nhỏ reo một câu "Diệp Chân đáng đời ngươi!", sau đó hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Chuyện thực tập em đã lo tốt chưa?"
"Em lo ổn thỏa rồi, chờ lúc trở lại anh xử lý cho em cái giấy chứng nhận thực tập, sau đó khi nào khai giảng em cũng sẽ thăm hỏi trường học bên kia."
"Vậy thì tốt rồi, thế thì em có thể đi Vinh Thành cùng anh không?" Điều anh lo lắng nhất chính là phải tách ra với Lâm Ngọc Đồng, chuyện đó thực sự là không thể tốt được.
"Anh muốn đi Vinh Thành?" Lâm Ngọc Đồng biết là sẽ đi, nhưng không nghĩ là nhanh như vậy.
"Ừm. Diệp Hàn Anh ở bên kia đã không chống đỡ được nữa rồi, qua năm mới sự bất mãn của tập đoàn Triển Dương bên này đối với Diệp Hàn Anh càng ngày càng cao." Triển Hoành Đồ đối mặt với những áp lực đó, chỉ có thể một lần nữa để anh tiếp nhận công ty vận tải đường thủy Vinh Thành.
"Được, em sẽ đi cùng anh, nhưng trước khi đi em phải qua chỗ ba mẹ, nói với họ một tiếng, để họ đến lúc ấy đỡ phải lo lắng."
Triển Dực Phi đương nhiên cũng không có ý kiến gì. Anh tìm ước chừng hai ngày bàn giao một số công việc với Tả Tư Khải. Chức vụ của anh và Tả Tư Khải không thay đổi, nhưng trong khoảng thời gian anh không có mặt tại tập đoàn Triển Dương, Tả Tư Khải có thể thực hiện một số quyền lợi của phó tổng giám đốc.
Kỳ thực Tả Tư Khải ước có thể cùng được đi Vinh Thành, bởi vì Trình Thích và Hạng Quân cũng cùng đi với Triển Dực Phi. Hiện giờ Cao Văn Lượng không có ở đây, đến lúc đó ở thành phố B chỉ còn lại anh ta cùng Sở Thiên Dật. Cái tên Sở Thiên Dật kia là một con quỷ phong lưu, nếu chỉ còn lại hai người bọn họ, thì căn bản là sẽ không đi cùng một nơi.
Chiếc xe mà Hạng Quân lái là một chiếc xe việt dã lớn đã được tân trang lại, trước sau đều có hai xe nữa đi theo. Đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc Đồng thấy Triển Dực Phi cẩn thận như vậy. Nhưng có lẽ cũng có thể lý giải được, dù sao Triển gia có thể sẽ đổi chủ, tất cả mọi chuyện đều có thể phát sinh.
Có điều chuyện làm Lâm Ngọc Đồng không nói nên lời chính là, khi tới ngôi nhà ở Vinh Thành rồi, Triển Dực Phi nói với cậu, sau này người bảo vệ cho cậu là Hạng Quân.
"Kỹ năng ẩn náu của lão Hạng hơi kém so với tiểu Cao, nhưng thân thủ lại tốt hơn tiểu Cao, hơn nữa muốn bảo vệ em, anh thế nào cũng phải tìm một người mình tin tưởng mới được."
"Nhưng mà cái khuôn mặt như tủ lạnh của Hạng ca cũng đủ ngây ngất rồi. Quên đi quên đi, dù sao việc này em cũng lười quan tâm, anh xem thế nào rồi lo liệu. Nếu không phải sợ sẽ kéo chân anh, em còn thực sự không biết mình có cái gì cần để bảo vệ nữa."
"Tóm lại là chuyện này lão Hạng sẽ sắp xếp, còn nữa, nơi này lớn hơn so với căn hộ chúng ta đang thuê, cho nên việc quét dọn cứ để người giúp việc làm là được, chuyện mà em có thể tự mình an tâm làm, nếu không bận rộn thì em có thể làm đồ ăn ngon cho ông xã em ăn. Còn lúc nào muốn vận động, em có thể ra sân chơi bóng rổ, hoặc là tản bộ gì đó đều được. Nếu ban ngày em không vận động, cũng không cần lo, buổi tối anh sẽ gia tăng thêm thời lượng vận động của em."
"........"
"Đúng rồi, không phải em thích chó sao? Lúc đi tiểu Cao không mang Đại Khoản theo, nếu em thích thì có thể nhờ lão Hạng mang nó qua đây. Đại Khoản từ lúc nhỏ đã được dạy dỗ, rất có cảnh giác với người lạ, bình thường còn có thể giúp chúng ta trông nhà."
Anh vẫn nhớ khi còn học trung học, Hạng Quân có một sở thích hình như chính là đọc các tiểu thuyết thể loại võ hiệp.
Hạng Quân nói: "Đọc hay."
"Khụ, Hạng ca nếu anh thích thì ở chỗ em vẫn còn bản thảo điện tử, lúc nào không còn việc gì anh có thể lấy nó riết thời gian." Lâm Ngọc Đồng vẫn là lần đầu tiên được người quen ủng hộ như vậy, có chút ngượng ngùng.
Hạng Quân dường như lo lắng cái gì đó, sau đó rốt cuộc là không nhịn được sự ham muốn có thể biết được kết cục, hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Tôi có thể xem số bản thảo còn lại sao?"
Lâm Ngọc Đồng: "........"
Buổi tối, đứa cháu trai cả của bà Lục Mai – Lý Bân là phó giám đốc của công ty vận tải đường thủy Vinh Thành tới, đang báo cáo lại tình hình gần đây cho Triển Dực Phi, bên này Hạng Quân đang mượn máy in để xoạt xoạt xoạt mà in tiểu thuyết của Lâm Ngọc Đồng ra, cứ in được 20 trang lại đóng thành một quyển.
Có bản thảo trên máy, nhưng hắn cảm thấy đôi mắt vẫn luôn không thoải mái với đồ điện tử, hơn nữa hắn càng thích chữ viết trên giấy hơn.
Trình Thích bên này sửa sang lại một ít tài liệu, cũng đang chờ để dùng máy in, thấy thế liền nhịn không được, nói: "Cậu đúng thật là hội lôi kéo làm quen mà, nhiều người như vậy hàng ngày đều dài cổ chờ update chương mới, cậu ở bên này lại đem kết cục xem trước. Cậu nói xem nếu tôi nói ra việc này, thì sẽ có bao nhiêu người muốn cào chết cậu hả?"
Sắc mặt của Hạng Quân không hề thay đổi mà nói: "Không biết. Nhưng nếu thực sự có ngày đó, tôi chỉ phải làm thịt mình cậu là đủ."
Trình Thích: "........."
Mặc dù Hạng Quân có bản thảo điện tử, nhưng sau khi xem xong vẫn đi mua bản chính, hơn nữa còn trả lại cho Lâm Ngọc Đồng một bình luận thật dài với khí thế cực soái, kéo đến không ít độc giả mới cho "U Linh Độ ".
Lâm Ngọc Đồng sau khi xem xong thì lòng thầm nghĩ quả nhiên là nhân bất khả mạo tướng (*), nhìn thấy Hạng Quân ăn nói vụng về, nhưng hành văn thật tâm lại đầy đủ, một bình luận rất dài, hắn không chỉ tập trung vào những phần quan trọng trong nội dung truyện mà còn nói về những phần hấp dẫn, còn mạnh dạn đưa ra một số suy đoán, làm cho những người đọc được gợi lên trí tò mò muốn tìm hiểu về bộ tiểu thuyết, khiến cho những người vốn dĩ không muốn xem lại không nhịn được mà đọc nó.
(*) Nhân bất khả mạo tướng "人不可貌相": Không thể chỉ nhìn người qua tướng mạo.
"Đến lúc em xuất bản sách có thể tặng cho cậu ấy một bản có chữ kí, không chừng cậu ấy sẽ rất thích đó. Tất nhiên, bộ đầu tiên là phải tặng cho anh." Triển Dực Phi nói.
"Việc này chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mà làm sao anh có thể khẳng định là em sẽ xuất bản?" Nhà xuất bản bên kia còn đang bàn bạc về giá cả, nhưng việc này còn chưa hề tiết lộ bên ngoài cơ mà?