Chẳng qua bọn họ vẫn còn trẻ, cho nên có rất nhiều thứ cần liều mạng để đạt được.
Người phụ trách công ty khoa học công nghệ Dịch Du – Nghiêm Thụ đã trở về nước, Lâm Ngọc Đồng hẹn thời gian gặp mặt anh ta. Vốn ban đầu phía bên kia nói có thể đến trực tiếp để gặp, nhưng Lâm Ngọc Đồng muốn tận mắt xem đội ngũ và trình độ kỹ thuật cho nên quyết định đến công ty của đối phương để nói chuyện.
Chiều thứ 6 chỉ có hai tiết phải lên lớp, hoàn toàn có thể đi, Lâm Ngọc Đồng đặt vé bay vào 8:10 phút ngày hôm sau, hẹn người ta đưa vé đến nhà vào khoảng 5,6 giờ chiều, rồi liền thu dọn một ít đồ cho vào balo rời đi. Trước khi rời đi, còn chở Hoa Ngọc Bách vào trong nội thành, Hoa Ngọc Bách muốn đi dạy bù.
Hoa Ngọc Bách xuống xe liên đeo khẩu trang, vẫy vẫy với Lâm Ngọc Đồng. Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy cậu chàng bịt kín mít, đột nhiên phát hiện gần đây khói bụi ô nhiễm rất nghiêm trọng, liền đi vào hiệu thuốc mua vài cái khẩu trang.
"Cũng không phải ngày gì đặc biệt cả, vì hôm nay là cuối tuần nên làm thêm chút đồ ăn thôi. Ngoài ra ngày mai tôi sẽ phải bay qua thành phố S gặp một công ty đang khai phá trò chơi, có thể buổi tối ngày mốt mới về."
Tâm tình vui vẻ của Triển Dực Phi lập tức bị giảm mất một nửa, nhưng cũng không biểu lộ ra mặt. Anh đi rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn, lại thấy trên mặt bàn có bốn lọ kẹo trái cây hình gấu rất quen mắt.
Lâm Ngọc Đồng nói xong thì đi rửa bát, Triển Dực Phi nhìn sủi cảo được bọc cẩn thận, anh chỉ cảm thấy có lẽ anh sẽ chẳng vui nổi cho dù được ăn sủi cảo trong hai ngày tới.
Thấy Lâm Ngọc Đồng rửa bát xong liền đi tắm, Triển Dực Phi đi về phòng của mình, anh mở chiếc tủ ở đầu giường, cầm lấy một chiếc hộp nhỏ hơn hộp đựng giày một chút, sau đó lấy ra cái gì đó cẩn trọng thưởng thức, một bộ dạng nghiễm nhiên coi vật đó như báu vật, nhưng đó chẳng phải hai chiếc ly Lâm Ngọc Đồng vẫn đi tìm hay sao?
Đôi ly uống rượu giao bôi với Lâm Ngọc Đồng, vạn nhất để bên ngoài không cẩn thận đánh vỡ, không phải rất đáng tiếc sao? Cho nên anh liền cất nó vào đây.
Hôm sau, Lâm Ngọc Đồng phải ra sân bay nên dậy rất sớm, nhưng không nghĩ tới Triển Dực Phi còn dậy sớm hơn cậu, hơn nữa ý tứ của Triển Dực Phi rất rõ ràng, muốn đích thân đưa ra sân bay.
"Sau khi em xuống máy bay còn phải đi gặp phía bên kia, trông có tinh thần một chút vẫn là tốt nhất. Trong lúc anh lái xe, em có thể ngủ một giấc."
"Vậy thì làm phiền anh." Lâm Ngọc Đồng lấy đồ lên ngồi trên xe Triển Dực Phi.
"Lúc nào tới nơi thì gọi điện thoại cho anh." Lúc tiễn Lâm Ngọc Đồng đến cửa an ninh thì Triển Dực Phi nói.
Triển Dực Phi đứng ở đó nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy hai ngày cũng thật dài, đủ để trong đầu anh phát đi phát lại hình ảnh của Lâm Ngọc Đồng mười vạn tám ngàn lần. Lúc này có một người đến bên cạnh, dùng một bộ ngữ khí tức chết không đền mạng: "Này, nhớ thương vậy sao anh không đi cùng cậu ta?"
Không là Cao Văn Lượng thì có thể là ai?
Triển Dực Phi đen mặt nói: "Cậu nghĩ tôi vui vẻ cho cậu đi cùng em ấy lắm à? Mau đi đi."
Nếu không phải vì anh không thể phân thân, cũng nếu không phải bởi vì ghen mà điều Cao Văn Lượng đi hại Lâm Ngọc Đồng đánh nhau cùng Trầm Quân bị thương, thì làm sao anh có thể đem cái tên bộ dạng giống hệt như hoa khổng tước kia mà thả lại về bên Lâm Ngọc Đồng chứ?!