Chỉ là một nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng lại có thể làm cho Triển Dực Phi rung động hồi lâu, cho đến đến tận nửa đêm anh mới miễn cưỡng ngủ được. Thế nhưng cũng vì điều này, mà Lâm Ngọc Đồng lần đầu tiên trong cả hai đời mới hiểu được cảm giác tỉnh dậy trong lòng người khác là thế nào. Ở đời trước, không phải cậu và Trầm Quân không cùng ngủ chung, nhưng bình thường vào ngày hôm sau tỉnh lại cậu đã lăn đi tận đâu rồi, mà Trầm Quân sau khi ngủ say thì cũng dần dần buông lỏng, tự mình tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Không giống như Triển Dực Phi lúc này, rõ ràng là đang ngủ say nhưng vẫn duy trì một tư thế, mà tư thế này lại làm người ta tương đối khó hiểu —- cánh tay trái gập lại giốn như là đang ôm cậu, cánh tay phải đặt lên trên eo cậu và tựa xuống phía đệm đằng sau, giống như là nhà giam, nhưng lại không mang đến cảm giác khó chịu.
Lâm Ngọc Đồng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ ban đêm sợ bị cậu đè nên mới làm ra cái tư thế này? Nhưng ngủ kiểu này không thấy phiền sao?
Lâm Ngọc Đồng cố gắng đảm bảo rằng Triển Dực Phi sẽ không bị mình đánh thức khi cậu rời khỏi, nếu như mà Triển Dực Phi tỉnh lại thì cả hai đều sẽ rất xấu hổ. Ngay vào lúc cậu nghĩ mình sắp thành công, thì Triển Dực Phi lại khẽ cử động làm cậu cấp bách phải quay lại. Thật sự Triển Dực Phi cứ như đang sống trong quân đội vậy, mới chỉ qua một đêm, động tác lại giống như đã khắc sâu vào trí nhớ, đem cậu ôm lại rồi quay trở về nguyên bộ dạng cũ của mình.
Đây là có ý gì?
Hơi thở của Triển Dực Phi phả lên mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc, lông mày của anh đen lại rầm, mũi cao lại thẳng, lông mi dài hạ xuống cùng đôi mắt khép kín. Lâm Ngọc Đồng nhớ rõ, phía sau bức màn này là một đôi mắt luôn trầm tĩnh không một gợn sóng, làm người khác bất giác mà bị thu hút.
Không đúng, cậu đang suy nghĩ cái gì thế này?
Lâm Ngọc Đồng sau đó mới biết được, cậu là suy nghĩ quá đơn giản.
Tòa nhà cũ của Triển gia tọa lạc ở phía Nam thành phố, nhưng cũng không tính là vùng ngoại thành, từ thời ông nội của Triển Dực Phi thì nơi này đã là của Triển gia, hơn nữa trải qua nhiều năm quá trình xây dựng lặp đi lặp lại, nơi này đã gần rộng bằng mấy công viên lớn trong nội thành. Có thể nói đây không chỉ là một loại phương thức biểu đạt thân phận, mà nó còn thể hiện rằng dù Triển gia tại thương hải chìm nổi nhiều năm như vậy nhưng địa vị vẫn luôn vững như núi.
Triển Dực Phi đi xe thẳng về phía Nam, cả đường đều nói về chuyện gia đình anh: "Ông nội và bà nội của tôi đều đã mất, trong nhà người cha tôi và Uông Băng Yến thì còn có Triển Dực Ninh. Tôi còn có một người cô ruột, nhưng sau khi kết hôn thì đã dọn ra ngoài ở, rất ít khi trở về. Còn lại cơ bản đều là người giúp việc và đầu bếp. À đúng rồi, còn có bác quản gia Vương, từ khi ông nội tôi còn sống bác ấy đã làm việc tại đó, là một người rất tốt bụng, khi tôi còn nhỏ, ngoại trừ cô ruột thì chỉ còn bác ấy là chăm sóc cho tôi."
Vốn những điều này nên nói từ hôm qua, nhưng Lâm Ngọc Đồng đi ngủ thật sự quá sớm, hại anh còn chưa kịp nói. Lâm Ngọc Đồng không chắc lắm nói: "Tôi nghe mọi người nói hình như anh còn có một người chú?"
Sắc mặt của Triển Dực Phi đột nhiên có chút cứng ngắc, anh im lặng trong chốc lát, nói: "Có, nhưng đã mất rồi."
Lâm Ngọc Đồng khô khốc lên tiếng "Xin lỗi", cả đoạn đường sau chìm vào yên lặng.
Rất nhanh ngôi nhà Triển gia đã hiện ra, cửa sắt trạm chổ hoa văn chậm rãi mở ra, dọc con đường mà chiếc xe tiến vào là khu vườn xanh mướt được cắt tỉa tỉ mỉ. Quản gia Vương đã đứng chờ sẵn ở hoa viên lớn trước cổng biệt thự, nhìn thấy họ tới, ông nhanh chóng tiến tới mở cửa xe, mang theo một nụ cười hiền từ, hỏi: "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, mọi người đã tới rồi."
Lúc này Uông Băng Yến từ trên lầu đi xuống, cũng nhìn đến vợ chồng Lâm gia, lập tức nói với Triển Dực Phi: "Dực Phi à, con thật đúng là lâu lắm rồi mới về nhà. Cái đứa nhỏ này cũng thật là, tại sao đi đăng ký kết hôn cũng không báo với cả nhà một tiếng? Không biết mọi người trong nhà đều quan tâm con sao?"
Triển Dực Phi thản nói: "Làm phiền dì Uông lo lắng, chẳng qua tôi thầm thích tiểu Đồng đã nhiều năm, cho nên khi em ấy đồng ý tôi liền quyết định làm luôn mọi thứ, miễn cho em ấy đổi ý. Về phần nói cha mẹ quan tâm đến đứa con trai này... Sự "quan tâm" như vậy của dì thật là hiếm thấy."
Uông Băng Yến bỗng chốc bị nghẹn, Triền Hoành Đồ nói: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Dứt lời liền nhìn về phía vợ chồng Lâm Chi Tùng, "Lâm tổng, vợ chồng ông đồng ý cho hai đứa con trai sống chung với nhau?"
Uông Băng Yến lẩm bẩm: "Có thể không đồng ý sao? Trèo cao thế này cũng không phải loại trèo cao bình thường."
Triền Hoành Đồ quát lớn, "Được rồi! Đều bớt tranh cãi đi! Dực Phi, tao hỏi mày, mày muốn ở cùng với tiểu từ này, hay muốn quyền thừa kế?"
Triển Dực Phi không nói gì.
Triển Dực Ninh hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói này anh trai, anh nghĩ cho kĩ đi rồi hãy quyết định, nếu anh thực sự tay trắng, đối với kẻ chỉ nhìn đến tiền của anh, hắn thực sự sẽ ở bên cạnh anh sao?"
Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ liền đứng dậy đi về phía Triển Dực Phi, "Dực Phi, anh đừng nghe cô ta nói, quyền thừa kế là của anh. Lâm Ngọc Đồng em đây thật con mẹ nó không tin, nếu em muốn kết hôn với anh, ai có thể ngăn em lại?!"
Triển Dực Phi nhìn thật sau vào mắt Lâm Ngọc Đồng, sau đó anh nói: "Anh sẽ không từ bỏ..."
Lời nói còn chưa dứt, cửa liền bị một người bên ngoài đá văng kêu "Rầm!" một tiếng, bước vào là một người nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, tóc ngắn hoạt bát, một nữ quân nhân trong bộ quân phục ngụy trang.