Triển Dực Phi nán lại nhìn trong chốc lát, rồi mới đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Ngọc Đồng vớt Hoành thánh đã chín vào trong bát. Đầu tiên vớt vào bát bên trái năm cái, rồi vớt vào bát bên phải năm cái, rồi lại bát trái năm cái, cứ như vậy lần lượt cho đến khi cả hai bát đều có ba mươi cái, trong nồi chỉ còn lại ba cái. Cậu cứ như kẻ trộm, nhìn lén lút về hướng phòng vệ sinh, sau đó dùng tốc độ "sét đánh không kịp bịt tai" mà đem ba cái cuối cùng ấy cho vào bát mình.
Triển Dực Phi ra đến nơi cũng không thấy có gì khác thường, anh chỉ cảm thấy Hoành thánh cực kì thơm, đến nỗi nước miếng cũng không nhịn được muốn trào ra. Đúng lúc này, chuông di động ở trong phòng ngủ của Lâm Ngọc Đồng vang lên, cậu phủi phủi tay đi vào phòng. Triển Dực Phi thấy thế, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào đi vào phòng bếp, nhịn không được mà bốc một miếng Hoành thánh nhanh chóng bỏ vào miệng!
Vừa lúc Lâm Ngọc Đồng quay lại! Vẻ mặt hoài nghi hỏi: "Dực Phi, anh đang làm gì vậy?"
Trong miệng Triển Dực Phi vẫn đang ngậm hoành thánh, bàn tay đặt trước miệng cũng run rẩy. Mà hoành thánh vừa mới luộc xong, vẫn còn rất nóng, anh nuốt xuống không được nhai cũng không xong, xấu hổ muốn chết, lại không biết có một góc nhỏ của vỏ hoành thánh bị lộ ra ngoài.
Hai lỗ tai Triển Dực Phi vèo cái liền đỏ bừng, khuôn mặt cũng nóng muốn cháy, nhưng ăn thì vẫn ăn, nói cho cùng thì anh cũng không nhổ nó ra được, cho nên chỉ có thể liều mạng bưng hai bát hoành thánh đi ra bàn ăn, sau đó buồn bực vùi đầu ăn.
Cũng phải trách do Lâm Ngọc Đồng nấu ăn quá ngon. Vỏ bánh mỏng bao bên ngoài thịt băm và rau xanh trộn lẫn, hơn nữa canh xương hầm nồng đậm, bên trên còn bày một ít rau thơm cùng tảo tía được nấu chín. Một bát hoành thánh được nấu chín đến trong suốt, nhẹ nhàng cắn một miếng, vừa mềm vừa ngon!
Triển Dực Phi trong thời gian ngắn đã ăn hết cả bát hoành thánh, có vẻ vẫn chưa đủ. Nhưng anh nhớ rõ trong nồi cũng đã hết, nên không lên tiếng gì cả.
Lúc này Lâm Ngọc Đồng có bao nhiêu thống khổ cũng không thể nói ra, ngay từ đầu cậu nghĩ bản thân cũng ít không ít, kết quả tham lam cho vào trong bát rồi mới phát hiện, cậu căn bản là không thể ăn hết nhiều như vậy! Nhưng như thế này cũng đặc biệt không đúng rồi ah! Vừa nhìn Triển Dực Phi là biết không đủ ăn, mình lại còn bỏ thừa, như thế không phải là phá hư cuộc sống đại đoàn kết hay sao?!
Triển Dực Phi nhìn thấy bộ dạng của Lâm Ngọc Đồng là cũng biết Lâm Ngọc Đồng ăn không nổi nữa, vì vậy nếu chọn giữa hai việc đứng dậy rời khỏi bàn ăn và hướng về phía Lâm Ngọc Đồng, anh sẽ chọn điều sau. Anh im lặng không lên tiếng mà lấy cái thìa gõ lên bát của Lâm Ngọc Đồng: "Em ăn được nữa không?"
Khoảng thời gian này có lẽ lựa chọn đồ ăn nóng là tốt nhất, Hướng Thừa Thiên nói: "Nếu không thì đi ăn lẩu đi?"
Hoa Ngọc Bách cảm thấy như thế không tồi, lúc ăn vừa náo nhiệt, lại không quá xa xỉ.
Long Nhạc lập tức phản đối, "Đi ăn lẩu không phải là có lợi cho anh ta quá à? Người anh ta gắn bó chính là Lâm tử của chúng ta đó. Hơn nữa, chúng ta thật vất vả mới được người giàu có mời đi ăn đó!" Nói xong đột nhiên mắt cậu ta sáng ngời, "À đúng rồi, nếu không chúng ta đi ăn lẩu cá cay đi? Tất cả đều thích ăn cay, có thể thêm mấy con cá cũng tốt, như vậy vừa không quá đắt, mà cũng không để anh ta được lợi."
Hướng Thừa Thiên cùng Hoa Ngọc Bách cảm thấy như vậy cũng ổn, thế là Long Nhạc đi tìm địa điểm, chỉ còn chờ người nhà giàu đến thôi.
Triển Dực Phi người này có quan niệm về thời gian vô cùng chuẩn xác, Lâm Ngọc Đồng nói với anh giờ tan học, anh liền đến đó trước mười phút. Tổng cộng có năm người, chưa đến hai mươi phút đã đến quán lẩu cá, ngồi trong phòng không bị chật chội, cũng không làm người ta cảm thấy quá vắng vẻ. Thái độ của Triển Dực Phi hết sức khách khí, chính là thái độ đối với người ngoài có chút giống bề trên, nhưng cũng may là mọi người đều biết anh chẳng nhắm vào ai cả, vậy nên người ăn tiệc cũng thực thoải mái.
Trong lúc Lâm Ngọc Đồng đi vào WC, Hướng Thừa Thiên liền hỏi: "Triển tiên sinh, anh làm sao lại nhìn trúng Lâm tử nhà chúng tôi vậy?"
Long Nhạc "A?" một tiếng, "Không phải là tình yêu trên mạng đó chứ? Chính là kiểu trên mạng nói chuyện rất hợp ý, sau đó vừa thấy mặt liền phát hiện đối phương ở mọi phương diện đều hợp tâm ý của mình, nếu không nói thật ra thì, tôi cũng không tin cái chuyện nhất kiến chung tình."
Hoa Ngọc Bách nói, "Nhưng Lâm tử cũng không lên mạng nhiều đi? Lại nói, gần đây cậu ấy đi học chăm chỉ hơn, tan học cũng không đi ra ngoài, tôi nghĩ có vẻ cậu ấy luôn viết truyện cười và tiểu thuyết, vân vân, đúng là không thấy cậu ấy lên mạng."
Sau đó Hoa Ngọc Bách có một đáp án mới, cậu ta nói: "Lâm tử, Triển tiên sinh nói đạt được hạng mục, không phải hạng mục ấy là cậu sao?"
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy như thế thì lại càng không phải.
Long Nhạc thì lại cho rằng Hoa Ngọc Bách đã đoán đúng rồi, còn hỏi Lâm Ngọc Đồng: "Lâm tử, cậu và Triển tiên sinh bao giờ thì tổ chức hôn lễ? Cũng không thể chỉ đi đăng ký kết hôn cho xong chuyện được?"