Phó Hoài vội vàng chạy đến nhìn xem thương tích của nữ nhi, vết thương tuy chảy rất nhiều máu nhưng không quá sâu, may mắn là không trúng vào chỗ hiểm. Hắn mau mau điểm huyệt giúp nữ nhi cầm máu, lại phát hiện tay quân thượng ôm nàng cũng bị thương đến lợi hại, thì ra vừa rồi quân thượng thay nữ nhi của hắn cản ám khí, bằng không vết thương liền không chỉ như vậy. Chính là vừa trải qua một phen hãi hùng khiếp vía, Phó Hoài lại nghe nữ nhi của mình bỗng nhiên cười nói một câu, hắn lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Phó Hoài trong lòng phức tạp muôn phần, một bên xé vạt áo thay Triệu Tử Nghiễn băng bó miệng vết thương, một bên tranh thủ thời gian cho gọi đại phu đến.
Triệu Tử Nghiễn cũng có chút ngẩn người, nhưng giờ phút này lại không tâm tư để ý chuyện khác, đầu óc vẫn còn chưa hết chấn kinh run rẩy. Nàng thật chủ quan, đến cuối cùng còn để Phó Ngôn Khanh bị thương, còn suýt nữa bỏ mạng. Mắt thấy sau lưng nàng ấy y phục đều nhuộm đỏ, nàng trong lòng đau đến kịch liệt, gấp giọng hỏi: "Khanh nhi, nàng sao rồi?"
Phó Ngôn Khanh tuy rằng mất máu không ít, nhưng thần trí còn rất thanh tỉnh, nàng đối thân thể mình hiểu rất rõ ràng, tất nhiên là vết thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa trong lòng nàng đang vui sướng, nơi nào còn thấy đau đớn. Nàng lắc đầu nhưng lại thoáng nhíu mày, tựa hồ nhớ vừa rồi Triệu Tử Nghiễn rất nhanh vươn tay bảo hộ nàng, vì vậy có chút giãy giụa muốn xoay người: "Tay của nàng?"
Triệu Tử Nghiễn ôm nàng lại: "Nàng đừng lộn xộn, tay chân của ta đều rất tốt, trước tiên xử lý vết thương của nàng, những chuyện khác lúc sau lại nói."
Triệu Tử Nghiễn vừa rồi sở dĩ đứng lên được, chính là hoàn toàn bị dọa đến, lúc ấy cái gì cũng không quản, chỉ muốn thật nhanh đi ngăn cản Triệu Mặc Tiên, hiện tại hai chân nhưng lại giống như cũ, không có một chút khí lực đứng lên.
Phó Hoài nhìn xem hai người đại nạn không chết, liền không coi ai ra gì săn sóc ân ái, lập tức có chút nóng mặt, ho khan vài tiếng: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau mau đưa quân thượng cùng quận chúa đi nghỉ ngơi."
Hôm nay hắn cũng không cần che giấu thân phận của nữ nhi mình, những binh lính kia tuy rằng không rõ quận chúa vì sao là vị cô nương này, thế nhưng không dám do dự, lập tức đỡ hai người về phòng.
Lúc này Dược Tam Thông đã vội vội vàng vàng chạy tới, sau một phen kiểm tra bôi thuốc, hắn liên miên cằn nhằn nói: "Đều được một đám binh lính vây quanh bảo hộ, vậy mà hai người vẫn để bị thương, thật hết hiểu nổi...."
"Khanh nhi ra sao?" Triệu Tử Nghiễn cắt ngang lời hắn, ánh mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào Phó Ngôn Khanh đang nằm mê man trên giường, Tuy biết không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Phó Ngôn Khanh vừa rồi chảy rất nhiều máu, nàng vẫn là lo lắng.
Thay Triệu Tử Nghiễn quấn tốt miệng vết thương, Dược Tam Thông đúng sự thật nói: "Chính là mất máu quá nhiều, để quận chúa ngủ một giấc liền sẽ tốt hơn. Về sau đúng hạn bôi thuốc, không có gì đáng ngại. Chính là vết thương trên tay lâu chủ, ám khí kia thiếu chút nữa xuyên đứt kinh mạch, người xem chân người còn chưa có tốt, vạn nhất tay cũng bị phế đi, vậy nên làm thế nào cho phải?"
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, chỉ cần hộ tốt Phó Ngôn Khanh, phải trả giá như thế nào nàng cũng nguyện ý. Phó Ngôn Khanh nằm mê man ở trên giường, vết thương sau lưng tựa hồ vô cùng đau đớn, nàng cau mày, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Triệu Tử Nghiễn ngồi ở bên giường thay mang lau mồ hôi, trong mắt đau lòng khó có thể che giấu.
Dược Tam Thông thấy dáng vẻ Triệu Tử Nghiễn quấn quýt si mê, cũng không nói thêm gì, đang chuẩn bị rời khỏi lại nghe lâu chủ nhà mình nói một câu: "Vừa rồi ta giống như đã đứng lên được."
Dược Tam Thông lập tức dừng bước, vẻ mặt kích động, cao giọng nói: "Thật sự?"
Triệu Tử Nghiễn nhướng mày: "Xuỵt, đừng ầm ĩ đến nàng, đi ra ngoài rồi nói."
Dược Tam Thông vội đẩy nàng đi ra gian ngoài, có chút gấp hỏi: "Lâu chủ thật sự đứng lên? Tình huống lúc đó như thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn đem sự tình miêu tả một lần, nàng sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng chờ mong muôn phần. Vô luận nàng như thế nào làm ra vẻ không thèm để ý, này một đôi chân vô dụng khiến cho nàng ảo não không thôi, nhất là hôm nay, nếu chân nàng có thể đi, Phó Ngôn Khanh làm sao sẽ vì hộ nàng mà rơi vào hiểm cảnh.
Dược Tam Thông dáng vẻ chờ mong, tỏ ý Triệu Tử Nghiễn thử lại một lần. Triệu Tử Nghiễn cắn môi, hay tay nắm chặt tay vịn xe lăn, cố gắng đem thân thể chính mình khởi động, Dược Tam Thông ở một bên muốn đỡ lại bị nàng ngăn cản. Chờ qua một hồi lâu, nàng rốt cuộc có chút đứng lên, chẳng qua là hơn phân nửa lực đạo vẫn rơi vào trên tay. Hồi lâu chưa từng bước trên mặt đất, hai chân căn bản không nghe sai khiến, run rẩy đến lợi hại, nhưng rất hiển nhiên, nó đã có thể chịu được chút ít sức nặng. Triệu Tử Nghiễn cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh tư thế, từng chút giảm bớt lực chống đỡ ở tay, cuối cùng gần như buông lỏng hai tay. Dược Tam Thông còn chưa kịp kêu lên mừng rỡ, đã thấy nàng hai chân mềm nhũn ngã trở lại xe lăn.
Triệu Tử Nghiễn xuất mồ hôi trán, trong mắt vẻ cô đơn khó nén, nàng cười khổ một tiếng: "Vừa rồi ta có thể đứng lên quả thực giống như nằm mơ."
Dược Tam Thông lắc đầu liên tục: "Lâu chủ đừng vội, người vừa rồi đã thử thành công, mặc dù ngắn ngủi mấy hơi thở, nhưng đủ để cho thấy người có thể đứng lên, so với lúc trước nửa điểm tri giác đều không có, hiển nhiên là phi thường tiến bộ. Hiện tại chân của người đang dần dần khôi phục, chẳng qua là đã lâu không vận động, bắp thịt vô lực, kinh mạch lại chưa triệt để đả thông. Cần kiên trì ngâm thuốc, chịu khó rèn luyện, việc trở lại như xưa ở trong tầm tay."
"Thật chứ?"
"Ta không dám lừa gạt lâu chủ, ta....lập tức đi điều chỉnh lại phương thuốc, ha ha, còn phải báo cho Nhạc lão đầu biết, thuốc của ta có tác dụng rồi!" Dược Tam Thông nói xong liền vui mừng hớn hở chạy ra ngoài.
Triệu Tử Nghiễn nhìn chân của mình, trong mắt cũng ngăn không được vui vẻ, bất quá lúc này không biết tình huống bên ngoài như thế nào, trong lòng trăm mối suy tư. Trước đó vì thực hiện kế hoạch, nàng cho người rải lời đồn bức phần lớn dân chúng chạy nạn, đồng thời âm thầm cho đệ tử Quỷ Lâu tập kết hỏa dược về chôn trong nội thành, chờ đại quân Tiêu Thác đến hạ trại liền sẽ châm lửa. Tây Nam quân cũng không hoàn toàn rút lui, chờ tàn binh còn sót lại của Tiêu Thác nhốn nháo hoảng loạn chạy đến cổng thành, liền sẽ nhanh chóng bao vây, kết quả là gần mười vạn binh lính của Tiêu Thác hầu như toàn bộ chôn thây tại Lãng Châu thành. Tuy nói việc quân cơ không nề dối trá, nhưng đối sách này cũng có chút tàn độc, một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ lưu lại tiếng xấu cho đời sau. Chẳng qua là Triệu Tử Nghiễn trong lòng hiểu được, nếu không tốc chiến tốc thắng, chiến sự này còn kéo dài rất nhiều năm, lúc đó hao người tốn của so với bây giờ, sẽ là gấp bội phần.
Đang lúc nàng trầm lắng thở dài, chợt nghe tiếng Nghiêm Văn đang đứng hộ ngoài cửa nói: "Vương gia."
"Ân." Phó Hoài đáp một tiếng, lập tức bước nhanh vào trong, áo giáp trên người còn nhuộm đầy vết máu, dĩ nhiên là từ chiến tuyến ở thành Nam trở về, thấy Triệu Tử Nghiễn, hắn ôm quyền thi lễ một cái: "Quân thượng, mười vạn quân Tiêu Thác toàn bộ bị diệt, còn lại tám vạn binh sĩ hắn đóng ngoài cửa thành đều đã xin hàng, một phần nhỏ chạy thục mạng, toàn quân tan rã. Chẳng qua là thần sơ sẩy, đã để Tiêu Thác chạy thoát."
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Không sao, Tiêu Thác cực kỳ xảo quyệt, vương gia đừng nên tự trách. Hắn tuy rằng chạy thoát, nhưng Triệu Mặc Tiên đã đền tội rồi, vả lại Tiêu Thác binh lực cũng không còn bao nhiêu. Hiện tại chúng ta liền công chiếm Quỳ Châu, đồng thời lấy lại Giang Đô, còn có...." Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, thoáng nhíu mày nói: "Lần này chiến sự tại Lãng Châu chắc hẳn rất nhanh truyền ra ngoài, trong triều đình đám người bảo thủ kia, còn có một số nho sĩ sợ là lại đại tố văn chương, quấy nhiễu người vô cùng."
Phó Hoài nhưng lại là nở nụ cười: "Quân thượng túc trí đa mưu, cũng không cần sợ đám người cổ hủ kia. Tuy nói thủ đoạn có chút tàn nhẫn, nhưng lợi nhiều hơn hại, thần cùng quân thượng không thẹn với lương tâm." Nói xong ánh mắt Phó Hoài rơi vào trên tay Triệu Tử Nghiễn: "Không biết tay của người như thế nào? Khanh nhi kia..."
"Vương gia đừng lo lắng, Khanh nhi không ngại, chẳng qua là mất máu quá nhiều, Dược Tam Thông đã xử lý tốt vết thương cho nàng, để nàng trước tiên ngủ một giấc rồi. Tay của Tử Nghiễn không sao, chỉ là bị thương ngoài da." Triệu Tử Nghiễn lập tức đáp lời, để Phó Hoài yên tâm.
Phó Hoài nhìn trước mắt nữ tử trẻ tuổi gầy yếu, trong lòng khẽ thở dài, hắn đối với nàng thật sự chọn lựa không sai. Với tư cách thần tử, nàng không thể nghi ngờ là một bậc quân chủ tốt, nhân phẩm tài hoa đều không người có thể so sánh được. Với tư cách phụ thân, nữ nhi của hắn dĩ nhiên là yêu nàng đến cực điểm, mà nàng đối Khanh nhi cũng là móc tim móc phổi, vừa rồi không hề để ý an nguy, lao về phía trước bảo hộ Khanh nhi, cũng đủ chứng minh hắn có thể mang nữ nhi gửi gắm cho nàng. Điều hắn lo lắng nhất chính là hai nàng ở cùng một chỗ, không nói đến khiến người chỉ trích, con đường gian nan, liền con nối dõi cũng không thể có.
Nghĩ đến đây, Phó Hoài thở dài chắp tay nói: "Thần xin đi trước xử lý quân vụ, khi nào Khanh nhi tỉnh, thần vào xem nàng một chút, liền đi Quỳ Châu tụ họp cùng tướng sĩ."
Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu, trở về buồng trong chiếu cố Phó Ngôn Khanh. Ánh mắt nàng rơi vào vẻ mặt người đang say ngủ, thoáng cúi đầu hôn Phó Ngôn Khanh một cái, trầm giọng nói: "Khanh nhi, nàng nói xem, phụ vương chịu tiếp nhận ta sao?"
Trong mắt có chút sầu lo, Triệu Tử Nghiễn khẽ thở dài, căn dặn Võng Lượng mang giấy bút tới đây, đám người nhiều chuyện trong triều đình cần phải xử lý, trước tiên để Lý Phú thay nàng làm một chút sự tình.
Phó Ngôn Khanh ngủ cũng không an ổn, miệng vết thương có chút quấy nhiễu người, đợi đến lúc nàng hỗn loạn mở mắt ra, liền bị ánh nến mờ nhạt choáng đến con mắt, để nàng thoáng nhíu mày lại. Liền sau đó nghe được tiếng nói vui vẻ của người bên giường truyền đến: "Khanh nhi, nàng đã tỉnh?"
"An nhi." Phó Ngôn Khanh trầm thấp gọi, thanh âm có chút mất tiếng, đang muốn giãy giụa ngồi dậy, thân thể đã được người nhẹ nhàng ôm lên, tựa vào bên trong cái ôm mềm mại ấm áp. Người kia cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên lưng nàng, lại đưa đến bên môi nàng một ly nước ấm: "Nàng ngủ từ trưa rồi, tất nhiên khát, trước tiên uống nước.'
Phó Ngôn Khanh ánh mắt nhìn vào bàn tay trái của nàng, lông mày nhíu chặt: "Nàng tay trái tổn thương, không được lộn xộn."
Triệu Tử Nghiễn đem cốc thả xuống: "Không việc gì, chẳng qua là bị thương ngoài da, cầm cốc nước cũng không ngại." Nói xong nàng dừng một chút, hướng ra bên ngoài: "Báo cho vương gia, quận chúa tỉnh."
"Vâng!"
Triệu Tử Nghiễn cúi thấp đầu nhìn Phó Ngôn Khanh, ánh mắt đặc biệt triền miên lưu luyến, Phó Ngôn Khanh mặt hơi đỏ lên, lập tức nghĩ đến cái gì, đưa tay sờ sờ mặt: "Nàng đem dịch dung của ta bỏ rồi?"
Triệu Tử Nghiễn nghiêng tới hôn lên ánh mắt của nàng: "Ta nói rồi, sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, từ nay về sau ta liền không cần cấm kỵ gọi nàng Khanh nhi."
Phó Ngôn Khanh hé miệng nở nụ cười: "Chính ta đều không nhớ rõ gương mặt thật của mình."
"Nhìn rất đẹp." Triệu Tử Nghiễn nói thầm vào bên tai Phó Ngôn Khanh, để Phó Ngôn Khanh sắc mặt huân hồng, tựa hồ không có ngụy trang, da mặt cũng mỏng rất nhiều.
Đang lúc hai người vùi vào nhau thân mật, ngoài nhà có người bẩm báo: "Quân thượng, vương gia đến rồi."
Triệu Tử Nghiễn lập tức ngồi ngay ngắn, vươn tay nhẹ nhàng nâng Phó Ngôn Khanh dậy: "Đau không, hay để ta đến ôm nàng."
"Hồ đồ, phụ vương ta đến rồi, ta không sao, nàng đừng khẩn trương."
Lúc Phó Hoài đi vào, liền trông thấy nữ nhi nhà mình vẻ mặt đỏ bừng, hai nàng dựa vào rất sát, tựa hồ đang nói nhỏ chuyện gì.
"Quân thượng." Phó Hoài thi lễ một cái, mắt nhìn Phó Ngôn Khanh.
Triệu Tử Nghiễn nói khẽ: "Ta đi trước phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối cho Khanh nhi, vương gia trước thay ta chăm sóc nàng."
Phó Ngôn Khanh nhìn Triệu Tử Nghiễn rời khỏi, trên mặt thoải mái vui vẻ dần dần thu lại: "Phụ vương."
Phó Hoài thở dài: "Khanh nhi, con thật lòng không thể quay đầu sao?"
Phó Ngôn Khanh ngước mắt nhìn phụ vương mình kính yêu, chân thành nói: "Có thể, nhưng con không muốn quay đầu. Phụ vương, con rất yêu thích nàng, đời này cũng chỉ thích nàng. Hoang đường cũng được, vi phạm luân thường cũng được, con đều không có khả năng thả xuống nàng."
Phó Hoài trên mặt tâm tình phức tạp: "Nhưng Khanh nhi, các con đều là cô nương, dù cho Đại Hạ dân phong cởi mở, nữ tử không bị nhiều trói buộc, thế nhưng con đường này cũng không dễ đi. Nàng là nhiếp chính vương, ngày sau sẽ trở thành hoàng đế, nàng có thể không quản triều thần cản trở, cho con một danh phận sao? Nàng có thể cho con một hài tử sao? Những điều này con đã từng nghĩ tới chưa? Vạn nhất nàng chịu không nổi liền muốn lập vương phu, con sẽ như thế nào?"
Phó Ngôn Khanh khóe mắt có chút đỏ: "Phụ vương, con biết người đau lòng con, thế nhưng, người nói chúng con đều là cô nương, nàng trừ đi cái danh nhiếp chính vương, bất quá là một nữ hài mười chín tuổi. Những lời hôm nay phụ vương chất vấn, nếu mẫu phi của An nhi còn sống, cũng sẽ chất vấn con như vậy. Con cùng nàng ở bên nhau, thực sự không chỉ nàng đơn phương chờ mong, con cũng là như thế. Phụ vương sợ nàng cấp không được danh phận cho con, con cũng sợ cấp không được cho nàng danh phận, người nói nàng không thể cho con một hài tử, con cũng sợ mình không thể cho nàng một hài tử. Phần tình cảm này chúng con hai bên tương hỗ, cho đến giờ không phải một trong hai người đơn phương đánh đổi. Phụ vương, nàng cho con nhiều lắm, chân của nàng, mạng của nàng, đều đưa cho con. Phụ vương nếu thật đau lòng con, có thể hay không đừng hướng nàng yêu cầu nhiều như vậy. Con cũng muốn....con cũng muốn hảo hảo đau lòng nàng, nàng còn nhỏ tuổi hơn con đấy."
Phó Ngôn Khanh thanh âm mất tiếng, nói xong lời cuối cùng hầu như nghẹn ngào mà nói không ra lời, Phó Hoài nghe đến trong lòng phát run, sau một hồi, hắn mới cười khổ nói: "Phụ vương... Là phụ vương ích kỷ, nàng là cái hài tử ngoan, mà thôi, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi."
Phó Ngôn Khanh vẻ mặt ngẩn ra, lập tức vui mừng không thôi: "Không phải, Phụ vương chẳng qua là thương con, con đều biết, con đều biết đấy."
Triệu Tử Nghiễn vốn quay về định hỏi xem Phó Ngôn Khanh thích ăn gì, đang muốn gõ cửa, lại nghe đến rõ ràng toàn bộ lời nói của Phó Ngôn Khanh. Nàng cho tới bây giờ không cảm thấy ấm ức qua, nhưng Phó Ngôn Khanh lời kia lại làm cho lòng nàng đau nhức khó nhịn, tất cả phòng tuyến đều bị lời nói tràn đầy thương tiếc của người kia đánh tan, ngồi ở trên xe lăng mà lệ rơi đầy mặt. Trong lòng tư vị vừa ngọt vừa đau, để tâm tình Triệu Tử Nghiễn trong nhất thời đều loạn, thất thố phi thường. Không thể nghi ngờ, đây cơ hồ là lời tâm tình ngọt ngào nhất nàng từng nghe qua, để nàng kích động đến mức hận không thể lập tức xông vào, cuồng nhiệt mà ôm hôn lấy người trên giường.
Nhưng vừa vặn Phó Hoài buông xuống tâm tư, Triệu Tử Nghiễn nào dám hủy đi ấn tượng tốt, mau mau xoa xoa con mắt bình phục tốt tâm tình, gõ gõ cửa.
Trong phòng Phó Ngôn Khanh lập tức quay đầu: "Phụ vương, nàng trở về rồi, người..."
Phó Hoài ở đâu không biết tiểu tâm tư của nữ nhi mình, trong lòng chua đến không được, một tiểu nha đầu lại làm nữ nhi nhà hắn mê đến thần hồn điên đảo, chua như giấm nói: "Người trong lòng của mình, còn muốn nhờ vả phụ vương đi dỗ dành nàng, có tiền đồ lắm."
Phó Ngôn Khanh hé miệng khẽ nở nụ cười, có chút ngượng ngùng, chẳng qua là biết rõ phụ vương chấp nhận rồi, đứa trẻ kia hẳn là rất vui vẻ.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Các nàng đừng gấp, điện hạ liền sẽ tại thượng, ta xem không quá chương 100, các nàng lại nhìn Các chủ đến tận chương 141 đi. Đường truy thê rất gian nan nha.