Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [82] Phiên Ngoại 1
*****
Trì Dĩ Hoành nhận được tin Hạ Trạch gặp chuyện sau khi vừa kết thúc một ngày hội nghị.
Lần này anh qua nước ngoài đàm phán một vụ kinh doanh, bước đầu tiên Trì gia tiến quân ra thị trường quốc tế, vô luận là anh hay phụ thân đều thực coi trọng. Từ sáng sớm tới tận chạng vạng, suốt mười tiếng, anh thậm chí còn không ăn một ngụm cơm. Sau khi hai bên cuối cùng đạt thành hiệp nghị, Trì Dĩ Hoành thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể về nước. Anh cùng Hạ Trạch đã xa nhau gần nửa tháng, không có anh quản, phỏng chừng Tiểu Trạch ở nhà đã nháo loạn ngất trời.
Nghĩ tới bộ dáng ầm ĩ của Hạ Trạch, khóe miệng Trì Dĩ Hoành vô thức cong lên, lấy di động muốn gọi điện về cho Hạ Trạch. Cùng lúc di động vừa mở lên là vô số cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn nhảy lên màn hình, toàn bộ đến từ Hạ Trạch. Trái tim Trì Dĩ Hoành đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng gọi về. Trong ống nghe truyền ra âm thanh điện tử lạnh lẽo, Hạ Trạch đã tắt máy.
Không rõ là chuyện gì, trái tim cứ hoảng hốt nhảy dựng lên, Trì Dĩ Hoành nhanh chóng mở tin nhắn thoại cuối cùng, tiếng Hạ Trạch vang lên bên tai.
‘Anh họ, anh ở nơi nào? Em không biết sao lại thế này, bọn họ đều nói em giết người. Em sợ lắm, anh đang ở nơi nào?’
Tâm Trì Dĩ Hoành trầm xuống, lập tức gọi điện cho phụ thân. Thật lâu vẫn không có ai nghe máy, nỗi sợ hãi vô hình không ngừng bành trướng. Trì Dĩ Hoành nôn nóng phân phó trợ lý lập tức đặt vé máy bay bay về Hải thành. Trợ lý muốn hỏi cuộc hẹn ngày mai thì sao bây giờ? Nhưng nhìn thấy biểu tình Trì Dĩ Hoành thì cái gì cũng không dám nói.
Thời gian từng chút trôi qua, khoảng thời gian chờ đợi phụ thân nghe máy, Trì Dĩ Hoành sinh ra rất nhiều dự cảm bất an, thẳng đến khi cuộc gọi chuyển tiếp.
“Phụ thân, Tiểu…”
“Tiểu Trạch đã xảy ra chuyện.” Sáu chữ ngắn ngủn nhưng Trì Thủ Chính giống như phải dùng hết sức lực toàn thân. Bên kia đầu dây thực ồn ào, có tiếng người huyên náo cùng tiếng mưa rơi tầm tã. Trì Thủ Chính nắm di động, giống như bi thống lại như thở dài nói: “Dĩ Hoành, mau chóng trở về đi.
Trì Dĩ Hoành ước chừng hơn một phút đồng hồ mới ý thức được phụ thân đang nói gì, di động từ lòng bàn tay rốt xuống, thoáng chốc anh cảm thấy mình đang đứng giữa một vùng hoang vu rộng lớn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng gió, anh giống như cái gì cũng không nghe thấy nhưng tựa hồ lại nghe thấy. Tiểu Trạch đã xảy ra chuyện, sao có thể? Hôm qua anh vừa nói chuyện điện thoại với Tiểu Trạch, em ấy còn nháo đòi anh phải nhanh nhanh về nước, bằng không sẽ không thèm để ý tới anh nữa, chỉ mới một ngày ngắn ngủn, Tiểu trạch có thể xảy ra chuyện gì? Phụ thân đang gạt anh đúng không?
Mười giờ sau, Trì Dĩ Hoành hai mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt Trì Thủ Chính. Dừng lại tất cả công việc suốt đêm mờ mịt chạy về, chín giờ bay anh không hế chợp mắt. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại anh lại nhớ tới Hạ Trạch, nghĩ Hạ Trạch một mình trong đêm mưa vô cùng sợ hãi không tìm thấy anh.
Thi thể Hạ Trạch được cất giữ ở bệnh viện, Trì Thủ Chính ở đó thủ một ngày một đêm. Mười bảy năm trước, cũng ở bệnh viện này ông đưa tiễn đứa em gái yêu thương, mười bảy năm sau, cũng ở nơi này ông lại đưa tiễn đứa con duy nhất của em gái mình. Nhìn thấy Trì Dĩ Hoành, Trì Thủ Chính cái gì cũng không nói, chỉ ý bảo Trì Dĩ Hoành vào tiễn Hạ Trạch đoạn đường cuối cùng.
Trì Dĩ Hoành không biết mình làm thế nào đi tới trước mặt Hạ Trạch. Có lẽ đã qua khâu chỉnh lý, trên người Hạ Trạch không còn vết thương rõ rệt, thoạt nhìn như đang ngủ, im lặng mà ngoan ngoãn. Anh cẩn thận đưa tay áp lên mặt Hạ Trạch, cảm giác thực lạnh lẽo. Cơ hồ theo bản năng kéo cao tấm vải trắng phủ trên người Hạ Trạch, tựa như vô số lần anh làm vậy vì sợ cậu cảm lạnh. Làm xong động tác này, Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thực thân thiết vuốt tóc Hạ Trạch, thấp giọng nói: “Tiểu Trạch, anh về rồi. Đừng sợ, anh không bao giờ bỏ em lại nữa.”
Trì Dĩ Hoành cứ vậy ở bên người Hạ Trạch thủ ba ngày ba đêm, không ăn không uống cũng không nói năng gì, ai cũng không biết anh đang suy nghĩ gì. Ba ngày này, Mặc Ngự cùng Lý Minh Hiên từ Trung kinh đều tới khuyên nhủ, nên để Hạ Trạch an lòng ra đi. Trì Dĩ Hoành không nói gì, giống như không nghe thấy bọn họ nói gì. Mặc Chính lo lắng Trì Dĩ Hoành xảy ra chuyện, dứt khoát đóng đô ở bệnh viện. Trì Dĩ Hoành ở cùng Hạ Trạch, Mặc Chính thì ở bên ngoài với Trì Thủ Chính. Hai người thủ cùng nhau, chỉ sợ Trì Dĩ Hoành ở một mình sẽ suy nghĩ luẩn quẩn.
Sau ba ngày, hai mắt sưng đỏ, thân hình suy sụp, Trì Dĩ Hoành rốt cuộc đồng ý hạ táng Hạ Trạch. Lúc chọn lựa mộ địa, Trì Dĩ Hoành cố ý chọn một ngôi mộ đôi, một nửa để tro cốt Hạ Trạch, một nửa lưu lại cho chính mình.
Sau khi Hạ Trạch hạ táng, tất cả mọi người đều nghĩ Trì Dĩ Hoành sẽ sa sút tinh thần một đoạn thời gian dài, nhưng không ngờ ngay hôm sau anh đã xuất hiện ở công ty. Càng làm người ta không thể ngờ là ngay lúc này nổi lên tin đồn thị trưởng Vương Tu Võ được điều đi, là thời khắc mấu chốt tranh đoạt vị trí thị trưởng của Tôn Đức Nguyên cùng Hạ Chí Thành, Trì gia đột nhiên quyết định đứng về phía Tôn Đức Nguyên, không chỉ hung hăng đạp đổ mặt mũi Hạ gia mà còn thẳng thừng xé rách mặt.
Hạ Trạch hạ táng tuần đầu tiên, thân phận Hàn Linh bị lộ ra. Tựa hồ có người âm thầm thao túng, chỉ sau một đêm, tin tức Hàn Linh là tình nhân Hạ Chí Thành, hơn nữa đứa con của hai người vẫn được dưỡng dục ở Hạ gia truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Hải thành.
Ngay lúc nhân dân Hải thành sat sưa bàn tán chuyện bát quái của Hạ Chí Thành thì lại có một vụ bê bối của Hạ gia bùng nổ. Cụ hạ lúc chết đã để lại một số di sản lớn cho Hạ Trạch, nhưng suốt hai mươi năm Hạ Trạch còn sống, không những không nhận được bất cứ món đồ nào, hơn nữa còn hoàn toàn không hay biết tới phần di chúc này. Theo người đưa tin, phần di sản này có giá trị khổng lồ, người Hạ gia vì gạt Hạ Trạch chuyện này mà không ít lần nảy sinh xung đột.
Lúc hai tin sốt dẻo này đang oanh tác các mặt báo, Tôn Đức Nguyên đích thân xóa bỏ tội danh của Hạ Trạch, tìm được nhân chứng chứng minh Hạ Trạch không phải hung thủ giết chết Chu Hàm Thanh. Hải thành nhất thời nổi lên sóng gió, ngày càng nhiều căn cứ chỉ về phía Chu Hàm Thanh, mà Hạ Chí Thành trong chuyện này cũng không tránh khỏi bị kéo xuống nước.
Vì cái gì giết người là Chu Hàm Thanh mà người gánh tội lại là Hạ Trạch? Là chủ ý của ai? Hiện trường còn có ‘dấu vân tay của Hạ Trạch’ làm chứng cớ, rốt cuộc nó từ đâu mà có? Liên hệ tới những tin tức trước đó suy ra Chu Hàm Thanh cùng Hàn Linh vì tranh giành tình nhân mà giết người, Hạ Chí Thành ham muốn phần di sản khổng lồ của Hạ Trạch nhận được vì thế đẩy Hạ Trạch ra gánh tội, thậm chí còn giả tạo hiện trường cùng chứng cớ để cảnh sát nhanh chóng kết án cùng tòa án chấp nhận.
Rất nhanh, Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành đều bị bắt giữ. Trong quá trình này, sự thật cái chết của Trì Hân Vân mười bảy năm trước cũng bị lôi ra. Hạ Nguyên ra mặt làm chứng, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Hạ Chí Thành, Hạ nãi nãi cũng bị định tội danh bao che. Cơ hồ chỉ qua một đêm, cả Hạ gia lao đao, một gia tộc vững mạnh suốt mấy trăm năm qua ở Hải thành chỉ trong vòng nửa thàng đã sụp đổ.
Hạ Trạch hạ táng tuần thứ hai, Trì Dĩ Hoành ở trước mộ Hạ Trạch gặp được Hạ Nguyên.
Lúc Hạ Trạch còn sống, Hạ Nguyên vẫn luôn thầm mến Hạ Trạch. Nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, nhưng không có bất cứ tư cách nào ngăn cản. Không cam lòng, ghen tị, hối hận, đủ loại cảm xúc gặm cắn Hạ Nguyên, anh muốn rời xa Hạ Trạch nhưng lại luyến tiếc, anh là anh trai Hạ Trạch, mà cũng chỉ có thể là vậy. Ở nơi Hạ Trạch không nhìn tới, Hạ Nguyên cùng Trì Dĩ Hoành không biết đã xung đột bao nhiêu lần, Hạ Nguyên biết Trì Dĩ Hoành chán ghét mình, mà anh cũng thực chán ghét Trì Dĩ Hoành. Đơn giản vì trong mắt Hạ Trạch, tất cả đều là Trì Dĩ Hoành.
Hạ Nguyên nghĩ mình sẽ yên lặng bảo hộ Hạ Trạch cả đời, nhưng không ngờ lại là chính mình đẩy em ấy vào đường cùng. Nếu không phải anh… nếu không phải anh không tin Hạ Trạch thì em ấy cũng không xảy ra chuyện. Chỉ cần thêm một ngày thôi, Trì Dĩ Hoành sẽ trở lại.
Sau khi Hạ Trạch gặp tai nạn, Hạ Nguyên chỉ cảm thấy trái tim mình bị đào rỗng. Hàn Linh đã chết, Hạ Trạch đã chết, vì cái gì anh vẫn còn sống. Anh ngày ngày thống hận chính mình, muốn bồi thường Hạ Trạch, muốn vì Hạ Trạch làm gì đó, nhưng không biết mình có thể làm gì, thẳng đến khi Trì Dĩ Hoành tìm tới.
Hạ Nguyên cẩn thận đặt bó hoa cúc trước mộ Hạ Trạch, không nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trì Dĩ Hoành, nhẹ giọng nói: “Những chuyện anh muốn tôi đều đã làm, Hạ gia đã sụp đổ, về phần Tôn Đức Nguyên anh định làm thế nào?”
Trì Dĩ Hoành xoay người cầm lấy bó hoa của Hạ Nguyên, tùy tay để qua một bên, lạnh lùng nói: “Chuyện sau này không cần cậu quan tâm.”
Hạ Nguyên kiên trì: “Tôi cũng muốn vì Tiểu Trạch làm chút gì đó.”
Trì Dĩ Hoành ôn nhu nhìn bức ảnh Hạ Trạch trên mộ bia, lời nói ra lại thực ác liệt.
“Cậu cho rằng làm vậy thì có thể chuộc tội? Cậu cùng Hạ Chí Thành đều ích kỷ như nhau, thứ cậu gọi là góp phần chẳng qua muốn cầu chút an tâm mà thôi, Tiểu Trạch không cần.”
“…”
Hạ Nguyên hồn bay phách lạc rời khỏi mộ địa, chỉ còn lại một mình Trì Dĩ Hoành. Anh lẳng lặng nhìn ảnh chụp Hạ Trạch, bên khóe mắt ẩn ẩn có hơi nước tích tụ.
“Tiểu Trạch, hết thảy rất nhanh sẽ kết thúc.”
Hạ Trạch hạ táng tuần thứ ba, công ty vận tải dưới tên Trần Huy bị phát hiện có liên quan tới mấy vụ án mạng, một trong số đó là vụ Hạ Trạch. Chuyện Trần Huy vừa lộ, Tôn Đức Nguyên còn chưa kịp phản ứng thì nhóm ủy viên kỷ luật từ Trung kinh phái tới đã chiếm giữ Hải thành, sau khi cạy miệng Trần Huy thì hoàn toàn hất ngã Tôn Đức Nguyên.
Hạ Trạch hạ táng tuần tứ tư, hết thảy yên ổn.
Thẳng đến lúc này, ảnh hưởng từ cái chết của Hạ Trạch đối với Trì Dĩ Hoành mới bắt đầu biểu hiện. Có lẽ trước đó muốn rửa oan báo thù cho Hạ Trạch chống đỡ, Trì Dĩ Hoành sau khi cùng Tôn Đức Nguyên thủ lại đâm sau lưng đối phương một dao, cả quá trình đều tỏ ra thực bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường. Nhưng sau khi Tôn Đức Nguyên bị bắt, Mặc Chính ẩn ẩn phát hiện Trì Dĩ Hoành không thích hợp, trong một lần tình cờ, Mặc Chính nghe Trì Dĩ Hoành đối với không khí gọi tên Hạ Trạch.
Ban đầu, Mặc Chính chỉ nghĩ Trì Dĩ Hoành quá tưởng niệm Hạ Trạch mà thôi, vì thế cũng không ngăn cản. Nhưng rất nhanh Mặc Chính liền ý thức được Trì Dĩ Hoành không phải nhất thời xúc động mà là thực sự đang sống cùng một Hạ Trạch hư cấu.
Sáng sớm, trước lúc đi làm Trì Dĩ Hoành sẽ cùng Hạ Trạch tạm biệt. Buổi tối, Trì Dĩ Hoành hối hả chạy về nhà nấu cơm cho Hạ Trạch, sẽ cùng Hạ Trạch nói chuyện, cùng Hạ Trạch xem TV, sẽ đốc thúc Hạ Trạch đọc sách, cuối tuần liền dẫn Hạ Trạch về Trì gia chơi với Trì phụ. Anh thậm chí vẫn không chịu gạch bỏ tên Hạ Trạch trong hộ khẩu, tính toán mang chứng minh của Hạ Trạch ra nước ngoài đăng kí kết hôn.
Mặc Ngự, Mặc Chính, Lý Minh Hiên, Trì phụ đều thay nhau xuất mã, nghĩ hết biện pháp khuyên bảo Trì Dĩ Hoành đối mặt với sự thật Hạ Trạch đã mất. Trì Dĩ Hoành cái gì cũng hiểu, nhưng vẫn cố chấp vạch ra một giới hạn cho chính mình.
Hạ Trạch mất được một năm, Trì Thủ Chính bệnh nặng. Đoạn thời gian này Trì Dĩ Hoành luôn bồi bên cạnh Trì Thủ Chính, thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều.
Mỗi buổi tối, Trì Dĩ Hoành ngồi trước mặt Trì Thủ Chính, nghiêm túc đề nghị phụ thân nhân lúc còn trẻ, tìm người sinh thêm đứa nhỏ. Vô luận là trai hay gái, về sau cũng có thể chống đỡ Trì gia. (tìm người đẻ mướn á, k phải cưới vk đâu)
“Vậy còn con?” Trì phụ khổ sở hỏi.
Trì Dĩ Hoành trầm mặc một lát, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, thấp giọng nói: “Bạn đời của con chỉ có mình Tiểu Trạch.”
Hạ Trạch mất được hai năm, Trì Dĩ Hoành có một cặp em trai song sinh. Cũng vì hai nhóc con này chào đời, Trì Thủ Chính vốn thân thể không tốt rốt cục cũng khôi phục tinh thần, mà trong biệt thự Trì gia cũng xuất hiện tiếng cười đã lâu không thấy. Lúc cặp song sinh một tuổi, Trì Dĩ Hoành chuẩn bị hai phần quà, một là của mình, một là của Hạ Trạch.
Buổi tối lúc trở lại căn nhà ở tiểu khu Phượng Hoàng, Trì Dĩ Hoành làm ra tư thế ôm với không khí.
“Tiểu Trạch, thực xin lỗi, hôm nay để em ở nhà một mình.”
Trì Dĩ Hoành nhắm mắt lại, giống như cảm giác được Hạ Trạch đang dựa vào lòng mình.
Hạ Trạch mất được ba năm, Hạ Trạch mất được bốn năm, Hạ Trạch mất được năm năm… Mỗi năm vào ngày sinh nhật cặp song sinh lại nhận từ tay Trì Dĩ Hoành hai phần quà, một là anh trai Trì Dĩ Hoành, phần kia là của anh họ Hạ Trạch.
Đối với Hạ Trạch, hai nhóc con này thực sự tò mò. Bọn nó biết Hạ Trạch là người anh trai thích, cũng biết Hạ Trạch ở cùng một chỗ với anh trai, nhưng bọn nó chưa bao giờ gặp Hạ Trạch. Bởi vì anh trai nói Hạ Trạch sức khỏe không tốt, phải ở nhà dưỡng bệnh, không thể tùy tiện gặp người khác.
Hạ Trạch mất mười năm, cặp song sinh gọi là Tiểu Tả, Tiểu Hữu đã được chín tuổi, năm này sự tò mò của chúng về Hạ Trạch đã đạt tới đỉnh điểm. Một lần thừa dịp Trì Dĩ Hoành xuất ngoại công tác, hai nhóc con gạt Trì Thủ Chính lén lút chạy tới tiểu khu Phượng Hoàng, còn mang theo quà thăm bệnh Hạ Trạch. Cầm chìa khóa Trì Dĩ Hoành để ở Trì gia mở cửa, hai nhóc con chui vào phòng tìm kiếm. Chính là bọn họ không tìm được Hạ Trạch, chỉ thấy khắp nhà treo đầy ảnh chụp, toàn bộ là hình một thanh niên xinh đẹp.
Lúc Trì Thủ Chính tìm tới, hai nhóc đang đứng trên sô pha cố với tới khung hình treo trên tường.
“Hai đứa làm gì đó?” Trì Thủ Chính lên tiếng hỏi.
Tiểu Tả Tiểu Hữu chột dạ nhìn ông, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tụi con muốn nhìn anh Hạ Trạch một chút.”
Trì Thủ Chính im lặng thở dài, dẫn hai nhóc đi mộ viên, tới trước mộ Hạ Trạch.
Có lẽ vì hoàn cảnh chào đời nên hai nhóc con này đều trưởng thành sớm. Cứ việc Trì Thủ Chính cái gì cũng chưa nói nhưng bọn nó hiển nhiên hiểu được ý ông. Sau khi Trì Dĩ Hoành trở lại, hai nhóc không còn ồn ào đòi gặp Hạ Trạch nữa, thậm chí còn phối hợp với Trì Dĩ Hoành tạo ra một Hạ Trạch hư cấu, giống như Hạ Trạch đang thật sự dưỡng bệnh ở nhà. Mỗi lần sinh nhật, sau khi Trì Dĩ Hoành thay Hạ Trạch tặng quà, bọn nó sẽ cố ý dành riêng một miếng bánh ngọt để Trì Dĩ Hoành mang về cho Hạ Trạch.
Một năm lại một năm trôi qua, Hạ Trạch đã mất mười lăm năm, Trì Thủ Chính cũng qua đời. Trước lúc hấp hối, ông kéo tay Trì Dĩ Hoành muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ngày hạ táng Trì Thủ Chính, Trì Dĩ Hoành tiện đường qua thăm mộ Hạ Trạch. Mấy năm nay Trì Dĩ Hoành bảo dưỡng bia mộ Hạ Trạch rất tỉ mỉ, cứ việc đã qua mười lăm năm nhưng ảnh chụp vẫn còn mới cóng như lúc ban đầu.
Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hạ Trạch trong hình, nhỏ giọng nói: “Tiểu Trạch, chờ anh thêm một chút, chờ Tiểu Tả Tiểu Hữu trưởng thành thì anh có thể tới với em.”
Phía sau cách đó không xa, cặp song sinh mười bốn tuổi lẳng lặng nhìn, độ tuổi này bọn nó thực khó lý giải tình cảm của Trì Dĩ Hoành đối với Hạ Trạch, nhưng vô luận mất đi phụ thân hay bạn đời thì đều rất thống khổ.
Hạ Trạch đã mất hai mươi hai năm, Tiểu Tả Tiểu Hữu tốt nghiệp đại học, chính thức tiếp quản Trì gi. Trì Dĩ Hoành yên tâm giao công ty lại cho hai đứa em, quyết định về hưu sớm, anh tính toán dẫn theo Hạ Trạch đi dạo chơi các nơi.
Mấy năm nay Tiểu Tả Tiểu Hữu nhìn Trì Dĩ Hoành tự nhốt mình trong tiểu khu Phượng Hoàng, vừa nghe anh nguyện ý ra ngoài thì thực cao hứng. Lần này đi, Trì Dĩ Hoành cái gì cũng không mang, chỉ mang theo bức hình của Hạ Trạch.
Một ngày sau, tin tức Trì Dĩ Hoành gặp tai nạn truyền về Hải thành. Chiếc máy bay của anh lúc bay trên biển thì gặp phải dòng khí lớn, máy bay rơi xuống, toàn bộ phi hành đoàn cùng hành khách đều gặp nạn. Nhân viên cứu hộ tìm vớt ở khu vực tai nạn nửa tháng, rốt cuộc cũng tìm được thi thể Trì Dĩ Hoành, thẳng đến cuối cùng anh vẫn nắm chặt bức hình Hạ Trạch. Tiểu Tả Tiểu Hữu hạ táng Trì Dĩ Hoành cùng một chỗ với Hạ Trạch. Hai đứa đứng trước mộ, nhìn ảnh chụp chung của Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch, cùng trầm mặc.
Có lẽ ở thế giới bên kia, Trì Dĩ Hoành rốt cuộc có thể cùng Hạ Trạch ở cùng một chỗ!
Trì Dĩ Hoành nghĩ mình đã chết.
Máy bay từ độ cao bốn ngàn mét Anh rơi xuống làm trái tim có cảm giác như bị bóp chặt, mũi thở không ra hơi. Anh nhớ rõ máy bay gặp nạn khi đang bay trên biển, như vậy tràn vào mũi chính là nước biển? Trì Dĩ Hoành nghĩ tới đây thì đột nhiên bừng tỉnh, anh không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn có thể cảm nhận được trái tim bị thít chặt cùng mũi bị nghẹt? Anh kinh hoảng cảm ứng xung quanh, dưới thân không phải nước biển lạnh như băng mà là chăn nệm mềm mại, còn trên người? Trên người anh tựa hồ có một người đang đè nặng.
Trì Dĩ Hoành đột ngột mở bừng mắt, ánh vào mi mắt chính là gương mặt đã khắc sâu trong trái tim.
“Anh họ!” Hạ Trạch chột dạ mở to mắt, lúc này cậu đang nằm trên người Trì Dĩ Hoành, một tay bóp mũi anh. Trì Dĩ Hoành sở dĩ cảm thấy khó thở cùng đè ép như vậy toàn bộ là do Hạ Trạch.
“Tiểu Trạch.” Trì Dĩ Hoành không dám tin run rẩy gọi.
Hạ Trạch nhất thời không cảm nhận được dị thường, lén lút thu hồi tay, lấy lòng sáp tới hôn lên môi Trì Dĩ Hoành. Khoảnh khắc hai đôi môi tiếp xúc, vô số kí ức dũng mãnh tràn vào đầu óc Trì Dĩ Hoành. Anh đau nhức nhắm mắt lại, nhìn thấy kí ức mình dần dần trưởng thành. Tiểu học, trung học, xuất ngoại du học, về nước gặp được Hạ Trạch, cơ thể Trì Dĩ Hoành đột nhiên cứng đờ, bắt đầu từ lúc về nước gặp gỡ Hạ Trạch, những hình ảnh trong đầu không giống như trong kí ức, bắt đầu phát sinh lệch lạc.
“Anh họ làm sao vậy?” Hạ Trạch ý thức được Trì Dĩ Hoành khác thường, khẩn trương nhìn anh.
Suy nghĩ Trì Dĩ Hoành thực hỗn loạn nhưng chiếu cố Hạ Trạch tựa hồ đã trở thành bản năng. Anh trấn an vỗ vỗ Hạ Trạch: “Không có việc gì, tối qua cùng Minh Hiên uống hơi nhiều nên có chút đau đầu.”
Theo những lời này, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu giống như có được chỉ dẫn, không còn đấu đá lung tung nữa mà bắt đầu chồng điệp lên kí ức vốn có. Trì Dĩ Hoành chậm rãi mở mắt, anh không biết nên hình dung cảm giác kỳ diệu này thế nào, anh là Trì Dĩ Hoành nhưng lại hình như là một Trì Dĩ Hoành khác. Anh rõ ràng cảm giác được cả hai Trì Dĩ Hoành đều là mình, chỉ là không thể phân rõ mộng và thật, nhưng tựa hồ tất cả đều là thực.
“Anh họ.” Hạ Trạch lo lắng nhìn anh: “Anh muốn uống nước không?”
Trì Dĩ Hoành lắc đầu, đột nhiên ôm chặt Hạ Trạch vào lòng. Vô luận người nào là thật người nào là ảo, chỉ cần Hạ Trạch vẫn còn bên cạnh anh là tốt rồi.
Trì Dĩ Hoành ôm thật chặt, Hạ Trạch không thoải mái cọ cọ, không cẩn thận đụng phải phân thân phấn chấn của anh. Hành vi của Hạ Trạch giống như một tín hiệu, Trì Dĩ Hoành kiềm không được xoay người đè Hạ Trạch dưới thân. Chỉ ôm thôi thì không đủ, anh muốn càng nhiều, càng nhiều tiếp xúc hơn nữa để chứng minh Hạ Trạch thật sự, thật sự nằm trong lòng mình.
Nụ hôn của Trì Dĩ Hoành bức thiết dừng lại trên mặt Hạ Trạch, phân thân trướng lên như sắp nổ tung. Anh gấp rút muốn vùi mình vào sâu trong thân thể Hạ Trạch, cố sức giữ lấy cậu, nhìn cậu ở dưới thân mình kêu khóc, chứng minh bọn họ thật sự ở cùng một chỗ.
Hạ Trạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được tình cảm nồng đậm của đối phương. Hạ Trạch thuận theo mở ra thân thể, tiếp nhận phân thân Trì Dĩ Hoành tiến vào.
Thân thể hai người kết hợp chặt chẽ, Trì Dĩ Hoành từ tận đáy lòng dâng trào cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Linh hồn phiêu đãng hơn hai mươi năm nháy mắt tìm được nơi an thân, lỗ hổng thật lớn trong trái tim từng chút từng chút được lấp đầy.
“Tiểu Trạch, anh yêu em!” Trì Dĩ Hoành ôm Hạ Trạch một lần lại một lần lặp lại.
Kí ức cả hai đời nhất nhất hiện lên, Trì Dĩ Hoành chăm chú nhìn gương mặt Hạ Trạch, từng chút một miêu tả từng đường nét trên gương mặt cậu, những điều không hiểu lúc ban đầu ẩn ẩn có đáp án.
“Tiểu Trạch, em là Tiểu Trạch của anh.”
Giọt nước ấm áp tích trên mặt, Hạ Trạch mở mắt, chống lại ánh mắt thâm tình của Trì Dĩ Hoành. Cậu không rõ cảm giác trong lòng lúc này, gần như bị mê hoặc hôn lên môi anh.
“Em là Hạ Trạch của anh, luôn như vậy!”
Hoàn