Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [8] Cường Thế
*****
Thời gian thoáng chốc trôi qua, từ lúc Hạ Trạch sống lại tới nay đã được năm tuần.
Mấy này nay Hạ Trạch vẫn trốn tránh không về nhà, không biết Trì Dĩ Hoành có nói gì với phụ thân, sau khi gọi mắng một trận thì Hạ Chí Thành không quản chuyện này nữa. Khoảng thời gian này Chu Hàm Thanh cũng thường gọi tới, bóng gió dò hỏi Hạ Trạch dạo này có phải ở bên Trì gia hay không. Hạ Trạch cố ý lảng tráng vấn đề này, cũng căn dặn Mã Thiên Lỗi không nói cho mọi người biết chuyện mình đang ở nhà trọ. Nghĩ tới Chu Hàm Thanh rối rắm lo sợ mình mượn sức Trì gia, trong lòng Hạ Trạch có một loại khoái cảm vi diệu vì trả được thù.
Trừ bỏ trốn tránh không về nhà, Hạ Trạch thế nhưng không còn cúp học, mỗi ngày đều an phận tới trường, thái độ học hành cũng nghiêm túc. Điều làm cậu rối rắm chính là Trì Dĩ Hoành sau lần đó không hề xuất hiện nữa. Hạ Trạch cảm thấy như vậy rất tốt, khoảng cách hai người càng xa thì mới tránh được quỹ tích yêu nhau ở đời trước. Nhưng mặc khác cậu lại nhớ Trì Dĩ Hoành vô cùng, nhiều lần không thể khống chế muốn lén lút chạy tới Trì gia nhìn anh. Thậm chí mỗi đêm đều run rẩy, phải ôm chặt áo khoác của anh mới ngủ được. Vì thế mới qua vài đêm chiếc áo khoác đã bị vò nhăn, nhưng cậu không nỡ mang đi giặt, sợ trôi mất hương vị quen thuộc của anh.
Rối rắm này Hạ Trạch không để ai biết, cho dù Mã Thiên Lỗi mỗi ngày ở chung cũng chỉ cảm thấy tính tình Hạ Trạch so với trước kia thu liễm rất nhiều, nhưng mặc khác cũng không có gì biến hóa.
Tiếng chuông vang lên, Hạ Trạch đang định thu dọn đồ đạc thì Từ Dương ngồi cùng bàn cẩn thận đẩy quyển ghi chép của mình tới: “Cho cậu mượn này.”
Hạ Trạch thuận tay nhét vào cặp, hướng về phía Từ Dương lộ ra nụ cười tươi rói: “Cám ơn.”
Từ Dương bị nụ cười của Hạ Trạch dọa hoảng, đỏ mặt cúi đầu: “Không, không khách khí.”
“Hạ Trạch, nhanh lên a.” Mã Thiên Lỗi chờ bên ngoài từ sớm thấy Hạ Trạch cùng Từ Dương có xu thế tán gẫu thì vội lớn tiếng gọi. Buổi tối hai người còn có việc, Từ Dương có gì hay mà nói chuyện chứ.
Có Mã Thiên Lỗi ngắt lời, Hạ Trạch không để Từ Dương kịp phản ứng, vội vàng xách cặp chạy ra khỏi phòng học. Hôm nay là ngày hẹn gặp lão A, Mã Thiên Lỗi đang rãnh rỗi chẳng có gì làm, lại sợ Hạ Trạch đi một mình chịu thiệt, vì thế từ sớm đã nói sẽ đi cùng Hạ Trạch, thuận tiện thỏa mãn lòng hiếu kỳ, xem thử rốt cuộc có chuyện gì mà cần tới thám tử tư.
Hai người theo dòng người đi về phía cổng trường, Mã Thiên Lỗi khoác túi trên vai, giống như tùy ý nói: “Thế nào? Có đủ tiền không? Không đủ thì tôi đưa thêm cho, mới lấy được một ít từ chỗ anh hai.”
Sở trinh thám lão A thu phí không thấp, hơn nữa còn có quy định giao trước một nửa tiền đặt cọc, Mã Thiên Lỗi không biết Hạ Trạch rốt cuộc muốn tra ai, bất quá nhìn bộ dáng lén lén lút lút thì khẳng định không muốn để trong nhà biết. Tình huống này, tiền Hạ Trạch có thể xoay sở phỏng chừng không nhiều, vì thế hôm qua Mã Thiên Lỗi cố ý viện cớ xin anh hai chút tiền, muốn giúp Hạ Trạch một phen.
“Không cần, tiền còn đủ.”
Hạ Trạch cảm kích cự tuyệt ý tốt của Mã Thiên Lỗi, cậu cũng không thiếu tiền, bình thường tiền tiêu vặt đều do nhà cấp, nhưng đám Mã Thiên Lỗi không biết Hạ Trạch có một tài khoản riêng, là mẫu thân đã qua đời lập cho cậu ngay sau khi sinh. Những năm gần đây, tiền lời có được cũng khá khả quan, chút tiền này Hạ Trạch vẫn để nguyên đó, không có cơ hội dùng tới.
“Nga.”
Hạ Trạch nói không cần, Mã Thiên Lỗi cũng không lắm miệng, hai người đã đi ra sân trường, Hạ Trạch đột nhiên khựng lại, phản ứng cực nhanh tránh ra sau lưng Mã Thiên Lỗi.
“Hạ Trạch, sao thế?” Mã Thiên Lỗi kinh ngạc xoay người nhưng đối phương giữ chặt.
“Chúng ta đi cửa sau.”
“?”
Mã Thiên Lỗi nghi hoặc nhìn ra cổng trường, thấy Trì Dĩ Hoành thì có được đáp án. Áo khoác đen, quần tây đen, Trì Dĩ Hoành một thân cao lớn, vẻ mặt nhàn nhã đứng dựa bên cửa xe, rõ ràng đang chờ Hạ Trạch tan học. Khí chất đối phương thật sự quá nổi bật, giữa đám nhóc loi choi rất dễ nhìn thấy, hơn nữa còn có một đám con gái líu ríu vây quanh, muốn không chú ý cũng khó.
Mã Thiên Lỗi thực không hiểu Hạ Trạch cùng Trì gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá xem bộ dáng chột dạ tránh né của Hạ Trạch, tám phần là vấn đề từ tên nhóc này. Mã Thiên Lỗi hiểu rõ tính cách Hạ Trạch, nếu không phải đuối lý, tên này khẳng định sẽ không trốn tránh. Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng Mã Thiên Lỗi vẫn nhận mệnh che chắn Hạ Trạch đi ngược về cổng sau.
“Có phải lần trước cậu đắc tội anh họ không, làm chi mà sợ đến vậy?”
Hạ Trạch không muốn nói đề tài này, cái cậu sợ không phải Trì Dĩ Hoành mà là sợ bản thân mình không thể khống chế bổ nhào vào lòng anh. Hai người cẩn thận từ cổng sau quẹo ra ngoài, Hạ Trạch đang định ngoắc taxi thì một chiếc xe gia đình đa dụng MPV chạy tới. Cửa xe mở ra, vài người mặc vest đen nhanh nhẹn nhảy xuống túm Hạ Trạch lôi lên xe.
“Buông tay, các người là…” Giãy được một nửa, Hạ Trạch tựa hồ ý thức được cái gì, người áo vets đen đang túm lấy cậu thả lỏng lực đạo, tiếp lời: “Trì tiên sinh hi vọng đêm nay cậu có thể về Trì gia dùng cơm.”
Tiếng ‘FUCK’ của Hạ Trạch nghẹn lại trong cổ họng, không tình nguyện ngừng giãy dụa.
Biến cố diễn ra quá đột ngột, Mã Thiên Lỗi phản ứng xảy ra chuyện thì lập tức nhào tới, một người nhanh nhẹn cản lại: “Chúng tôi là người nhà Hạ Trạch.”
“Người nhà?”
Mã Thiên Lỗi sửng sốt một chút, liên hệ tới Trì Dĩ Hoành xuất hiện ở cổng trước, hiểu ra. Đồng tình nhìn về phía Hạ Trạch, thực trái ngược với anh hai nhà mình, sau này cậu nhất định không bao giờ mắng hành vi của anh là phát xít nữa, bởi vì phát xít thật sự mới là đây. Khó trách Hạ Trạch vừa thấy Trì Dĩ Hoành thì hệt như gà con nhìn thấy diều hâu, sợ muốn chết.
Tuy trong lòng thực đồng tình, nhưng lúc này không phải thời điểm có thể xông lên, Mã Thiên Lỗi áy náy liếc mắt nhìn Hạ Trạch: “Kia tôi đi trước, lúc nào cậu có thời gian thì gọi cho tôi.”
Anh em, không phải tôi không muốn giúp mà là anh họ nhà cậu quá hung tàn, người bình thường không HOLD nổi a!
Hạ Trạch bị nhốt trên xe hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Mã Thiên Lỗi rời đi, ý bảo đối phương nói với lão A một tiếng, hẹn lại ngày khác.
Mã Thiên Lỗi đi không bao lâu thì Trì Dĩ Hoành nhận được tin từ vệ sĩ, lái xe vòng ra cổng sau. Hạ Trạch bị bắt đổi qua xe Trì Dĩ Hoành, trầm mặc cúi đầu không nhìn tới anh một cái.
Trì Dĩ Hoành không để ý tới biểu tình cáu kỉnh của Hạ Trạch, đóng cửa xe sau đó buồn cười nhìn cậu: “Hạ Trạch, em không có gì muốn nói với anh sao?”
Hạ Trạch phụng phịu, cố gắng làm ra bộ
dáng mất kiên nhẫn. Trì Dĩ Hoành nhướng mi, tầm mắt từ mặt Hạ Trạch rơi xuống bàn tay. Ngón tay Hạ Trạch trắng nõn thon dài, cắt tỉa tỉ mỉ, thoạt nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Lúc này ngón tay Hạ Trạch đang siết chặt quai cặp, theo tâm lý học mà nói thì lúc này tâm trạng cậu rất khẩn trương, căn bản không phải cáu kỉnh buồn bực như biểu hiện bên ngoài.
Trì Dĩ Hoàng khẽ mỉm cười, chậm rì rì nói: “Nói đi, vì cái gì thấy anh lại bỏ chạy?”
Hạ Trạch vẫn không chịu nói, Trì Dĩ Hoành thực kiên nhẫn nhìn cậu: “Em có biết mấy ngày nay dượng luôn nghĩ em ở nhà anh không? Anh cũng đã nói với dượng, khoảng thời gian này em sẽ ở nhà anh luôn, tới lúc thi đại học xong mới thôi, dượng đồng ý rồi.”
“Cái gì?” Hạ Trạch quay mạnh đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Dĩ Hoành.
Trì Dĩ Hoành hài lòng đánh giá vẻ kinh ngạc trên mặt Hạ Trạch, nhướng mi hạ thấp người nói: “Anh vốn định thương lượng với em, nhưng em vừa thấy anh liền bỏ chạy, điện thoại cũng không nghe, anh chỉ đành tự quyết định. Thế nào? Anh làm em chán ghét vậy sao?”
Trì Dĩ Hoành tới gần hơn, Hạ Trạch chỉ cảm thấy cổ mình giống như bị một bàn tay siết chặt, gần như không thể hít thở khẩn trương nhìn anh, trong lòng giãy dụa có nên đẩy đối phương ra hay không. Hai người dựa ngày càng gần, Hạ Trạch làm thế nào cũng không hạ quyết tâm được, chỉ ngơ ngác nhìn Trì Dĩ Hoành. Bộ dáng ngây ngốc này dừng trong mắt Trì Dĩ Hoành, anh buồn cười búng trán cậu: “Sao lại ngốc như vậy!”
Hạ Trạch ôm trán không nói nên lời, Trì Dĩ Hoành cười cười giúp cậu thắt dây an toàn: “Hạ Trạch, lần trước trốn đi có vẻ rất lanh trí đi? Vừa nãy còn trốn sau lưng bạn học, hiện giờ sao ngay cả nói cũng không nói nên lời?”
Hạ Trạch mím môi, xấu hổ phát hiện một sự thực. Cậu cùng Trì Dĩ Hoành cách quá gần, thân thể tựa hồ có phản ứng. Hạ Trạch hiện giờ cảm thấy may mắn vì hôm nay mình mặc đồng phục rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện thân thể có gì khác thường. Hiện giờ cậu chỉ hi vọng Trì Dĩ Hoành có thể cách xa một chút để mình bình tĩnh lại, cậu thật sự không dám tưởng tượng nếu anh phát hiện thì mình phải làm gì bây giờ?
“Anh họ, em sai rồi!” Hạ Trạch nhanh chóng giải thích.
“Cái gì?” Trì Dĩ Hoành hiển nhiên không dự đoán được phản ứng của Hạ Trạch, hiện giờ đến phiên anh kinh ngạc: “Em thật sự cảm thấy mình đã sai?”
Hạ Trạch dùng sức gật đầu, cũng nương theo động tác mà xê dịch vị trí cặp sách, khó khăn chèn lên đùi. Sau khi xác định Trì Dĩ Hoành không nhìn ra cái gì, Hạ Trạch rốt cuộc thở phào một hơi. Chút khác thường này dừng trong mắt Trì Dĩ Hoành, anh hồ nghi nhìn Hạ Trạch từ trên xuống dưới, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ Hạ Trạch thế nhưng lại nổi lên phản ứng với mình. Trì Dĩ Hoành chỉ có thể xem hành vi của Hạ Trạch là thời kì phản nghịch của thiếu niên, tính tình vui giận bất thường, nhưng khó có dịp thấy Hạ Trạch yếu thế, nếu Trì Dĩ Hoành từ bỏ thì anh không phải thương nhân.
“Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Ưm!”
“Hai ngày này dành ra thời gian rãnh, anh dạy kèm cho em.”
“Ưm!”
“Tối ngày mốt anh đưa em về nhà.”
“Ưm!”
Hạ Trạch lúc này không hề nghi hoặc không phải nói trước lúc thi đại học sẽ ở Trì gia sao, vì sao còn phải về nhà? Chỉ là cậu ngoan ngoãn đáp ứng tất cả yêu cầu của Trì Dĩ Hoành, sau đó chỉ thầm mong phản ứng cơ thể mau chóng khôi phục bình thường. Nhưng cậu càng nóng ruột thì người anh em kia lại càng phấn chấn, hơn nữa trong thùng xe nhỏ hẹp, chui vào mũi toàn là hơi thở sạch sẽ trên người Trì Dĩ Hoành, bên tai là âm thanh trầm thấp mang theo chút từ tính của anh, Hạ Trạch vô thức hồi tưởng tới tình cảnh cả hai ở cùng một chỗ ở đời trước. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy độ ấm trong người ngày càng tăng cao, còn có hình ảnh người anh em ngẩng đầu đứng thẳng.
“Hạ Trạch?”
Hạ Trạch cẩn thận ngẩng đầu, mím môi chột dạ nhìn Trì Dĩ Hoành: “Anh họ?”
Không biết có phải Trì Dĩ Hoành ảo giác hay không, anh cảm thấy Hạ Trạch tựa hồ không giống lúc trước, mặt vẫn là gương mặt xinh đẹp kia, nhưng ánh mắt lại lóng lánh ánh nước lộ ra mị ý không cách nào hình dung.
_________
Hoàn