Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [78] Gánh Tội
*****
Hạ Chí Thành cảm thấy vận mệnh giống như cái mồm to của quái vật, rất nhiều năm trước đùa cợt ông một lần, cách mười lăm năm sau lại một lần nữa xuất hiện.
Hàn Linh đã chết, là bị Chu Hàm Thanh giết. Nghe Chu Hàm Thanh bình tĩnh nói ra chuyện này, tin tức đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải Hàn Linh bị giết mà là đoạn ghi âm Chu Hàm Thanh mở trước đó. Chu Hàm Thanh đang nhắc nhở, trong tay mình có nhược điểm của ông. Hạ Chí Thành vội vàng cúp máy, xoay người phân phó Tưởng Đào một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Phía sau, Hạ Trạch đồng dạng cũng cúp điện thoại, ánh mắt u ám nhìn theo bóng dáng Hạ Chí Thành.
“Làm sao vậy?” Trì Dĩ Hoành cảm thấy không đúng, chặn lại tầm mắt mọi người bên ngoài, thấp giọng hỏi.
Hạ Trạch lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng nói: “Hàn Linh bị Chu Hàm Thanh lỡ tay giết chết, vừa này là Chu Hàm Thanh gọi tới báo tin cho Hạ Chí Thành.”
Tin tức này quá kinh người, cho dù là Trì Dĩ Hoành cũng bị dọa tới nhảy dựng. Anh nhanh chóng hồi phục tinh thần: “Chu Hàm Thanh sao lại ở cùng một chỗ với Hàn Linh?”
“Hình như vì Chu Hàm Thanh biết chuyện đoạn ghi âm kia.” Trong điện thoại lão A chỉ nói đại khái, cụ thể thì chưa kịp gửi qua cho Hạ Trạch.
Tâm tư Trì Dĩ Hoành đảo nhanh, Chu Hàm Thanh giết Hàn Linh thì sẽ không ngồi im chờ chết, thông tri Hạ Chí Thành hiển nhiên là muốn kéo ông ta xuống nước. Chỉ cần Hạ Chí Thành dính vào, bọn họ có thể nương theo chuyện này lật lại cái chết của cô cô.
“Di động Hàn Linh em để đâu?” Trì Dĩ Hoành vừa kéo Hạ Trạch rời khỏi phòng họp, vừa hỏi.
Hạ Trạch sửng sốt, nháy mắt hiểu ra tính toán của Trì Dĩ Hoành: “Có thể chứ?”
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Cứ giao cho lão A là tốt rồi.” Hiện giờ vấn đề là phải xem Hạ Chí Thành định làm gì tiếp theo?
Là diễn viên chính trong cuộc đối thoại, Hạ Chí Thành lúc này đang lái xe tới bến tàu Lam Sắc mà Hàn Linh ở. Trong điện thoại Chu Hàm Thanh không nói rõ, Hạ Chí Thành biết đối phương muốn dẫn dụ mình tới hiện trường. Chuyện tới lúc này, Chu Hàm Thanh làm gì cũng không còn quan trọng, chủ yếu là phải nhanh chóng giải quyết. Hạ Chí Thành nghĩ tới Chu Chấn bị ủy ban kỷ luật mang đi, ông không thể làm giờ phút mấu chốt này càng phức tạp hơn.
Tránh đi cameras, Hạ Chí Thành đậu xe bên ngoài tiểu khu. Sau khi quan sát xung quanh, Hạ Chí Thành vội vàng cúi đầu đi lên lầu. Xuất phát từ cẩn thận, ông đi cầu thang bộ, hai phút sau, ông mở cửa phòng đứng trước mặt Chu Hàm Thanh.
Khoảng thời gian chờ đợi Hạ Chí Thành tới, Chu Hàm Thanh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Bà không chỉ cẩn thận xóa đi tất cả dấu vân tay mình đã lưu lại, thậm chí còn lấy hai đôi giày, một cho mình, một cho Hạ Chí Thành vừa tới.
Thi thể Hàn Linh nằm trên mặt đất, Chu Hàm Thanh không hề di chuyển. Hạ Chí Thành vừa xoay người liền chống lại ánh mắt trợn ngược của Hàn Linh, cả người liền sững sờ. Ông dường như thấy được cảnh tượng Trì Hân Vân nằm trên mặt đất năm đó, tư thế tương tự đến kinh người, làm trong đáy lòng ông dâng trào cảm giác giá lạnh khủng hoảng.
Chu Hàm Thanh hiểu lầm phản ứng Hạ Chí Thành, thấy ông thật lâu vẫn không cử động, liền cười lạnh: “Thế nào? Tình sâu ý nặng, muốn thay chị ta báo thù?”
Hạ Chí Thành hoàn hồn, không phản ứng Chu Hàm Thanh, chỉ trầm mặc nhìn thi thể Hàn Linh. Hai người quen biết lại dây dưa nhiều năm như vậy, Hàn Linh trong lòng ông không chỉ đơn giản là một tình nhân. Trước lúc Trì Hân Vân chưa chết, Hàn Linh đại biểu cho tuổi trẻ, đại biểu cho giấc mơ của ông. Mà sau khi Trì Hân Vân chết, Hàn Linh lại trở thành nơi ký thác sự điên cuồng của mình. Giống như áp lực hay phẫn uất, tất cả đều có thể thông qua cơn điên của Hàn Linh mà phát tiết, theo một mức độ tâm lý nào đó có thể nói ông đang ỷ lại Hàn Linh.
Hàn Linh đã chết, Hạ Chí Thành thực không rõ được cảm giác trong lòng, khiếp sợ ban đầu qua đi, có lẽ có chút u buồn, nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ vì một loạt hậu quả mà chuyện này mang tới. Trải qua một đường lắng đọng, lưu lại đến giờ chỉ còn nôn nóng phải cấp bách giải quyết, còn có chút giải thoát khó nói thành lời.
Hạ Chí Thành thấp giọng nói: “Hàm Thanh, rốt cuộc sao lại thế này?”
Chu Hàm Thanh vẫn luôn quan sát sắc mặt Hạ Chí Thành, bà thực lo lắng Hạ Chí Thành đột nhiên nổi điên, không nghĩ ngợi gì, chỉ một lòng muốn vì Hàn Linh báo thù. Đợi đến khi Hạ Chí Thành mở miệng, tâm tình Chu Hàm Thanh mới bình ổn. Cho dù tình thâm ý nặng cỡ nào, từ tận xương tủy Hạ Chí Thành vẫn là một người đàn ông ích kỷ lại yếu đuối.
“Thì giống như em đã nói.” Chu Hàm Thanh thản nhiên nói: “Hàn Linh tới bệnh viện gặp mẫu thân, từ miệng bà ghi âm lại những lời đó để uy hiếp Chí Thành, kết quả lại bị em nghe máy. Chờ đến lúc em chạy tới đây, trong lúc nói chuyện đã xảy ra tranh chấp rồi lỡ tay giết chị ta.”
Hạ Chí Thành không hỏi Chu Hàm Thanh vì cái gì lại nghe điện thoại của mình, cũng không hỏi vì sao không nói tiếng nào với mình đã trực tiếp tìm tới đây. Này không quan trọng, chẳng qua chỉ là chút tâm tư cẩn thận của Chu Hàm Thanh mà thôi, ông quan tâm tới vấn đề khác.
“Ghi âm đâu?”
“Hẳn là trong máy tính.” Chu Hàm Thanh giải thích: “Đoạn ghi âm trong email gửi cho anh trước đó đã bị em xóa, bất quá mật khẩu mail của chị ta em không biết, phải xem Chí Thành rồi.”
Hạ Chí Thành không nhiều lời, trực tiếp mở máy tính, mật khẩu mail của Hàn Linh đối với ông mà nói không phải bí mật gì, rất nhanh đã tìm được thư gửi gốc, lựa chọn xóa bỏ. Sau khi làm xong, Hạ Chí Thành khựng một chút, không thể tin tưởng chuyện Chu Hàm Thanh nói mình đã xóa mail, theo tính tình Chu Hàm Thanh thì khẳng định sẽ giữ lại một bản, bất quá này chỉ là việc nhỏ, giải quyết xong chuyện trước mắt rồi tính.
“Bản ghi âm gốc đâu?”
Chu Hàm Thanh sửng sốt, này thì bà cũng không biết.
Hạ Chí Thành nhăn mặt nhíu mày: “Em có thấy di động Hàn Linh không?” Theo sự hiểu biết của ông, Hàn Linh không biết tới những món đồ điện tử hiện đại. Hơn nữa trước nay Hàn Linh vẫn luôn ở cùng Hạ Nguyên, không có cơ hội tìm mua những thứ đó, chỉ có thể dùng di động để ghi âm.
Phản ứng của Chu Hàm Thanh rõ ràng là không biết, Hạ Chí Thành vội vàng đọc ra một dãy số, ý bảo Chu Hàm Thanh gọi thử.
Không có âm thanh, cái gì cũng không có, mặc cho Chu Hàm Thanh gọi hết lần này tới lần khác, cả căn phòng vẫn thực im ắng. Hạ Chí Thành nói một số khác, lần này bọn họ rất nhanh tìm được di động ở phòng ngủ trên lầu, nhưng trong điện thoại cái gì cũng không có, chỉ có mấy đoạn tin nhắn tâm thần mà Hàn Linh gửi. Mấu chốt nhất là này không phải di động Hàn Linh thường dùng, nó chỉ là cái dự phòng.
“Có phải đã làm mất rồi không?” Chu Hàm Thanh thử nói.
Hạ Chí Thành nhăn mặt nhíu mày, Chu Hàm Thanh rõ ràng không xem trọng chuyện này, liếc nhìn Hàn Linh nằm dưới đất, hỏi: “Giờ làm sao?”
Trước lúc Hạ Chí Thành tới, Chu Hàm Thnah vẫn một mực lo lắng vấn đề này. Vết dao trước ngực Hàn Linh quá rõ ràng, có muốn giả tạo thành tai nạn ngoài ý muốn khẳng định không được, bà phải tìm ra một ‘hung thủ’, hơn nữa còn phải tìm ra một động cơ giết người hoàn mỹ.
Hạ Chí Thành nhìn ra ý đồ Chu Hàm Thanh, nghĩ nghĩ: “Có trộm đột nhập?”
“Giờ đang là ban ngày.” Chu Hàm Thanh nhắc nhở, tiểu khu sa hoa thế này, căn bản không có trộm, càng miễn bàn lúc này đang là ban ngày ban mặt. Huống chi, một khi hung thủ chưa bị bắt, vụ án sẽ bị xếp vào diện đang điều tra, rất có thể cảnh sát sẽ tra ra manh mối. Loại khả năng này khá cao, cái bà muốn là phải nhanh chóng kết án, bắt được hung thủ, hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với bà.
“Vậy em muốn thế nào?”
Chu Hàm Thanh nhẹ giọng nói: “Hạ Nguyên.”
“Không được!” Hạ Chí Thành quả quyết cự tuyệt.
“Vì cái gì không được?” Chu Hàm Thanh bình tĩnh phân tích: “Anh chị cả đều ở bệnh viên, không ai có thể làm nhân chứng ngoại phạm cho Hạ Nguyên. Nó lại thường xuyên ra vào nơi này, bảo vệ đã thấy mặt, cũng biết quan hệ của nó cùng Hàn Linh. Mấy hôm trước không phải nó còn cãi nhau với chị ta sao? Hàng xóm xung quanh khẳng định nghe thấy động tĩnh. Đến khi đó chỉ cần dẫn dắt dư luận một chút, thả ra tiếng gió ám chỉ Hàn Linh không muốn Hạ Nguyên thân thiết với cha mẹ nuôi, Hạ Nguyên bị kẹp vào thế khó xử, một lúc không thể kiềm chế đã nảy sinh xung đột, kết quả lỡ tay giết người, lý do này chẳng lẽ còn không đủ?”
“Hạ Nguyên…”
Chu Hàm Thanh tiếp lời: “Hạ Nguyên hiện giờ đang ở chỗ Tư Tử Xương, không ai có thể liên lạc, này hoàn toàn phù hợp với hành vi giết người bỏ trốn, cảnh sát cũng sớm phá án, không kéo dài quá lâu.”
Hạ Chí Thành trầm mặc không nói.
Chu Hàm Thanh lại tiến thêm một bước mê hoặc: “Chí Thành, em biết Hạ Nguyên là con anh, nhưng anh đừng quên, anh vẫn còn hai đứa con khác. Tiểu Khải vẫn chưa trưởng thành, anh nỡ để nó mất đi mẫu thân sao? Huống chi, Hàn Linh còn sống thì chúng ta vĩnh viễn bị chị ta đe dọa, giờ chị ta chết rồi, chỉ cần chuyện này xử lý ổn thỏa thì không còn ai lấy chuyện Trì Hân Vân ra uy hiếp anh được nữa. Nếu anh luyến tiếc Hạ Nguyên, có thể lén lút động tay giúp nó làm bệnh án tâm thần. Hàn Linh là người điên, Hạ Nguyên rất có khả năng di truyền. Qua vài năm tin này lắng xuống thì đưa Hạ Nguyên xuất ngoại, không phải mọi chuyện đều giải quyết xong rồi sao?”
Những lời Chu Hàm Thanh nói làm Hạ Chí Thành có chút dao động. Giết người là án lớn, chỉ cần một ngày chưa bắt được hung thủ thì sẽ chưa kết án. Hiện giờ ông cùng Chu Hàm Thanh cùng chung một thuyền, đều cần thoát khỏi quan hệ với cái chết của Hàn Linh, tìm người gánh tội thay là biện pháp tốt nhất. Chính là lựa chọn này… Hạ Chí Thành không thể nhẫn tâm như vậy.
Chu Hàm Thanh nhìn thời gian, nhắc nhở: “Chí Thành, sắp trưa rồi, chúng ta còn cần tới bệnh viện.” Bà cùng Chí Thành phải nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người để thoát khỏi hiềm nghi.
Đoạn đối thoại này dừng trong tai lão A ở căn nhà đối diện, ông vừa khiếp sợ lại không khỏi đồng tình với Hạ Trạch cùng Hạ Nguyên khi có một phụ thân như vậy.
Tuy không biết Hạ Trạch tính toán gì, lão A vẫn gọi điện qua, báo kết quả thương lượng của Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành.
“Hạ Nguyên là người gánh tội thay?”
Đáp án này làm Hạ Trạch trầm mặc. Trong quá trình cùng Trì Dĩ Hoành quay về nhà tìm di động, Hạ Trạch từng nghĩ, đời này nếu không phải cậu, Hạ Chí Thành sẽ đẩy ai ra? Có lẽ Hạ Chí Thành sẽ giả tạo hiện trường thành Hàn Linh ngoài ý muốn bỏ mình, tựa như mẫu thân năm đó?
Hạ Trạch luôn cảm thấy đời trước Hạ Chí Thành đẩy mình ra gánh tội không phải vì mình là người thích hợp nhất, mà là trong tiềm thức Hạ Chí Thành luôn không muốn nhìn tới mình. Hiện giờ phát sinh sự tình tương tự, người bị đẩy ra không phải cậu, mà là Hạ Nguyên. Hạ Trạch không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại càng bi thương hơn. Này thuyết minh Hạ Chí Thành kì thực không để tâm người gánh tội là ai, Hạ Trạch cũng được, mà Hạ Nguyên cũng tốt, ông chỉ nghĩ tới mình.
Trì Dĩ Hoành đang lái xe vươn qua nắm tay Hạ Trạch. Bàn tay anh mạnh mẽ lại ấm áp, Hạ Trạch dùng sức nắm ngược lại, rất nhanh xốc lại tinh thần.
“Đừng quản bọn họ, tôi cùng anh họ rất nhanh sẽ tới.”
Lão A đáp lời, đột nhiên kêu lên: “Từ từ, người của Tôn Đức Nguyên cũng ở đây.”
“Tôn Đức Nguyên?”
Lão A không trả lời, ông nhìn thấy ở phía đối diện Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành một trước một sau lặng lẽ rời khỏi nhà Hàn Linh. Người của Tôn Đức Nguyên tựa hồ luôn nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng kì quái bọn họ không hề ngăn cản vợ chồng Hạ Chí Thành rời đi.
“Kỳ quái, Tôn Đức Nguyên định làm gì vậy?” Lão A lẩm bẩm.
Trong đầu Hạ Trạch hiện lên tai nạn ở đời trước, thoáng chốc hiểu ra.
_________
Hoàn