Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [59] Làm Nền
******
Camera mini mà Hạ Khải mang tới thoạt nhìn giống một cái thẻ nhỏ hình chữ U, không hề bắt mắt. Cắm vào máy tính thì bên trong có một đoạn phim. Diễn viên chính là Trần Huy, đồng thời còn có âm thanh của một người khác, là Thẩm Gia Thạch. Hình ảnh trong đoạn phim đại khái là bãi đỗ xe Thiên Hải hội quán, tuy là buổi tối nhưng vì có tầm nhìn đêm nên hình ảnh rất rõ, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng thực rõ ràng, không hề có một tia tạp âm.
Hạ Trạch xem xong đoạn phim, có chút do dự nhìn về phía Trì Dĩ Hoành: “Thẩm Gia Thạch rốt cuộc có ý gì?”
Tuy Hạ Khải nói lúc ký nhận hàng thì trên đó không hề ghi tên hay thông tin gì của người gửi, nhưng góc độ quay đã chứng minh người quay đoạn phim này chính là Thẩm Gia Thạch, mà người gửi camera tới cũng chính là cậu ta.
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, lời ít ý nhiều nói: “Bất an hảo tâm.”
Xem cuộc thương lượng giữa Thẩm Gia Thạch cùng Trần Huy trong đoạn phim, Thẩm Gia Thạch hiển nhiên muốn dựa vào Trần Huy để xuất ngoại, này thuyết minh cậu ta không nghĩ tới khả năng Trần Huy sẽ giết người diệt khẩu, vì thế đã không tính toán tới biện pháp dự phòng. Này cũng là nguyên do Thẩm Gia Thạch lén quay lại đoạn nói chuyện của hai người, trước lúc gặp chuyện còn gửi nó cho Hạ Trạch, muốn trả đũa Trầm Huy một phen. Chính là Thẩm Gia Thạch không hiểu được con người Trần Huy, ngược lại cuối cùng tự đưa mạng mình lên cửa.
Trì Dĩ Hoành nghĩ mãi vẫn không hiểu Trần Huy rốt cuộc vì sao lại nhắm tới Hạ Trạch, muốn từ tay Hạ Trạch lấy được thứ gì, hiện giờ đoạn phim này chính là đáp án. Mặc kệ là Thẩm Gia Thạch trước khi chết đã nói ra tên Hạ Trạch hay Trần Huy tự tra, tóm lại Hạ Trạch là bị Thẩm Gia Thạch liên lụy. Đối phương lựa chọn Hạ Trạch làm người nhận hàng, căn bản là không có ý tốt.
Bản thân Hạ Trạch cũng hiểu được điểm này, thở dài, Thẩm Gia Thạch đã chết, cậu không thể so đo với một người đã chết, vấn đề hiện giờ là làm sao xử lý đoạn phim kia?
“Chúng ta tìm phóng viên tung đoạn phim này ra sao?” Hạ Trạch hỏi. Trần Huy tìm cậu gây phiền toái cũng vì nó, cậu mới không tốt bụng đến mức không làm gì cả. Về phần giao dịch với Trần Huy, Hạ Trạch cười nhạt. Cho dù cậu mang đoạn phim này đổi lấy sáu bức họa, liệu Trần Huy tin tưởng cậu không giữ lại bản copy sao? Không chừng phía sau đã lập sẵn thủ đoạn chờ cậu.
Hiện giờ trên mạng có đủ suy đoán về cái chết của Thẩm Gia Thạch. Hạ Chí Kiệt cùng Hạ Tân tuy đã bị cảnh sát mới tới phối hợp điều tra vài lần, nhưng trước mắt không có chứng cớ nào chứng minh cái chết của Thẩm Gia Thạch có liên quan tới bọn họ, vì thế vụ án của Thẩm Gia Thạch vẫn còn đang điều tra, chưa được phá. Trong đoạn phim này, Thẩm Gia Thạch rõ ràng nói muốn trả thù Hạ gia, nhưng thực tế cũng ngầm ám chỉ Trần Huy có lục đục với Hạ gia. Càng làm Trần Huy khó ăn nói là ngày trước Thẩm Gia Thạch vừa tới tìm thì hôm sau đã chết ngoài vùng ngoại ô Hải thành. Trần Huy có thể nói Thẩm Gia Thạch chết vì Hạ gia trả thù thì Hạ gia đồng dạng cũng có thể nói Trần Huy giết người diệt khẩu vu oan Hạ gia. Bởi vậy, điều Hạ Trạch nghĩ tới trước hết là tung ra đoạn phim này, gây chút phiền toái cho Trần Huy.
Trì Dĩ Hoành có chút trầm ngâm: “Tung thì khẳng định phải tung, nhưng chúng ta không phải lựa chọn tốt nhất.”
“Sao cơ?”
Trì Dĩ Hoành ngồi xuống bên cạnh Hạ Trạch, xoa mặt cậu nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ nên giao đoạn phim này cho… dượng, để ông xử lý.” Lúc nhắc tới Hạ Chí Thành, Trì Dĩ Hoành ngừng một chút, quan sát phản ứng của Hạ Trạch.
Hạ Trạch không khỏi sửng sốt, tiện đà trầm mặc. Từ lúc nghe thấy đoạn ghi âm kia, Hạ Trạch bắt đầu nảy sinh cảm giác bài xích mãnh liệt với phụ thân. Cậu muốn tung đoạn phim này lên mạng chủ yếu vì trả thù Trần Huy, không phải muốn giải vây cho phụ thân.
“Vì cái gì?” Hạ Trạch khó hiểu.
Trì Dĩ Hoành kiên nhẫn nói: “Việc gì ra việc đó. Chuyện cô cô chúng ta nhất định phải tra ra sự thật. Đến khi đó mặc kệ kẻ đó là ai, chúng ta sẽ vì cô cô mà đòi lại công đạo. Nhưng trước khi sự việc điều tra rõ, chúng ta có thể xem dượng là một đồng minh, đoạn phim này nếu để ông ấy tung ra thì hiệu quả rất tốt. Hơn nữa nếu cộng thêm một vài thứ thì lần này đủ để dìm chết Trần Huy.”
“Hơn nữa em quên chuyện Hạ Khải nói mình tìm được camera ở đâu sao?” Trì Dĩ Hoành nói tiếp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong tay Chu gia hiện giờ khẳng định cũng có một bản. Bất luận là Tiểu Trạch hay Chu ra tung đoạn phim này ra, dượng đều có thể nương theo nó mà đảo nghịch tình thế, chỉ khác ở chỗ ông có nắm quyền chủ động hay không mà thôi. Nếu hiệu quả cuối cùng đều giống nhau, không bằng chúng ta chủ động bán một nhân tình cho dượng.”
Khác với Hạ Trạch hành động theo cảm tính, Trì Dĩ Hoành suy nghĩ thấu triệt hơn. Hạ gia tuy thực làm anh chán ghét, nhưng hiện giờ so ra sự uy hiếp của Trần Huy với Hạ Trạch lớn hơn Hạ gia rất nhiều. Tục ngữ nói chỉ có ngày ngày làm trộm khó bề ngàn ngày phòng trộm. Bắt đầu từ ngày đầu tiên Trần Huy tới tìm Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành đã nảy sinh cảnh giác. Trì gia tuy đứng ở trung lập, không muốn tham gia màn tranh đoạt giữa Hạ Chí Thành cùng Tôn Đức Nguyên, nhưng Trần Huy dám đụng tới Hạ Trạch tức là chạm vào vảy ngược Trì gia. Trì Dĩ Hoành nhiều ngày nay vội vàng hợp tác với Lý Minh Hiên, nhưng cũng không quên dành thời gian gặp Mặc Ngự vài lần.
Mặc Ngự trước đó đã cùng Trần Huy hợp tác mấy năm, trong tay có không ít tài liệu về Trần Huy. Lần này manh mối Hạ Chí Thành cùng Tôn Đức Nguyên tranh nhau vừa lộ ra, Mặc Ngự liền dứt khoát chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Di Nhiên cư trong tay cho Trần Huy, hoàn toàn vạch rõ giới hạn. Trì Dĩ Hoành tìm tới Mặc Ngự, tuy Mặc Ngự cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng không cự tuyệt ý tứ Trì Dĩ Hoành, chính là hai người vẫn muốn tìm một cơ hội thích hợp ra tay. Nhưng hành động hôm nay của Trần Huy đã triệt để chọc giận Trì Dĩ Hoành, làm anh không chút do dự muốn giúp Hạ Chí Thành một phen, sau đó nhờ thế lực của Hạ Chí Thành dìm chết Trần Huy. Về phần Tôn Đức Nguyên đứng sau Trần Huy thì phải xem bản lĩnh của Hạ Chí Thành.
Ý tứ của Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch nghe hiểu. Nói đến nói đi thì hành động tìm người tới gây chuyện của Trần Huy hôm nay đã kích động Trì Dĩ Hoành, cảm thấy sự an toàn của cậu quan trọng hơn những thứ khác. Sau khi hiểu rõ, Hạ Trạch đưa tay kéo Trì Dĩ Hoành, sáp tới hôn lên mặt anh một cái, gật đầu nói: “Tốt!”
Trì Dĩ Hoành nhất thời mỉm cười, thực thân thiết xoa tóc Hạ Trạch, cam đoan nói: “Yên tâm, sẽ không cho không, phải cho dượng trả một cái giá thích đáng.”
Nhân tình của Hạ Trạch không dễ kiếm như vậy!
“Cái giá gì?” Hạ Trạch tò mò.
Trì Dĩ Hoành cười cười: “Qua vài ngày nữa Tiểu Trạch sẽ biết.”
Hai người thống nhất ý kiến, Trì Dĩ Hoành tính toán sáng sớm mai sẽ tới tìm Hạ Chí Thành.
“Nhanh như vậy?”
Trì Dĩ Hoành gật đầu: “Nếu trong tay Chu gia cũng có một phần, chúng ta nên giành trước Chu gia một bước, bằng không không phải lỗ vốn rồi sao?”
Trì Dĩ Hoành tuy trêu chọc nhưng cũng là sự thật. Hạ Trạch ngẫm tới hành động lấy được đoạn phim nhưng không hề nói cho phụ thân biết của Chu Hàm Thanh, trong lòng cảm thấy thực châm chọc.
Nói xong chuyện đoạn phim, Hạ Trạch liền muốn đi xem Hạ Khải. Sau khi đưa camera cho Hạ Trạch, Hạ Khải liền một mình ở trong phòng Hạ Trạch làm bài, không tiếp tục dính bên cạnh Hạ Trạch. Mặc kệ Hạ Khải xuất phát từ nguyên nhân gì mà tìm tới, bắt đầu từ lúc Hạ Khải đem camera tới, Hạ Trạch liền sinh ra cảm giác có trách nhiệm với đứa em này. Trước kia cậu vẫn biết Hạ Khải là em trai, mà mình cũng chính là anh trai Hạ Khải, nhưng căn bản không hề có ý thức của người làm anh, bất quá hiện giờ hình như cậu đã bắt đầu hiểu được ý nghĩa của anh trai là gì.
Hạ Trạch đẩy cử phòng liền thấy Hạ Khải ngoan ngoãn ngồi trên bàn nghiêm túc làm bài.
Nghe thấy động tĩnh, Hạ Khải nhanh chóng quay đầu lại, do dự gọi một tiếng: “Anh hai.”
Hạ Trạch giống như đã quen với cách gọi của Hạ Khải, đáp một tiếng rồi đi tới bên cạnh, hỏi thử: “Có biết làm bài không đó?”
Hạ Khải buộc miệng: “Đương nhiên rồi, tôi là học sinh đứng đầu đó, tưởng tôi ngốc giống anh chắc?”
Hạ Trạch: “…”
Thằng nhóc này!
Hạ Khải nói xong mới ý thức được mình nói gì, lén nhìn Hạ Trạch, bộ dáng lo sợ Hạ Trạch sẽ tức giận. Hạ Trạch chỉ đành giả vờ không để ý lộ ra một nụ cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạ Khải, rất nhanh đổi chủ đề: “Đói bụng không? Cũng sắp tới giờ cơm rồi.”
Hạ Khải lắc đầu, do dự nhìn Hạ Trạch, tựa hồ có chuyện muốn hỏi.
“Làm sao vậy?” Hạ Trạch đặc biệt kiên nhẫn nói.
Hạ Khải cố dồn dũng khí, hỏi: “Anh hai, có phải mẹ tôi vẫn luôn đối xử không tốt với anh?”
Hạ Trạch sửng sốt một chút, che dấu mỉm cười: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Hạ Khải cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Món đồ kia có phải rất quan trọng không? Tôi tìm khắp nơi trong nhà cũng không thấy, rõ ràng là mẫu thân đã lấy nó đi, thế nhưng lại gạt tôi nói không biết. Tôi nghe bà nói chuyện với cậu, nói anh hai…”
Hạ Khải không nói thêm gì nữa. Giờ nó chỉ mới mười bốn tuổi, thực khó lý giải mẹ mình rõ ràng biểu hiện thực thiên vị Hạ Trạch, nhưng vì cái gì Hạ Trạch lại dùng giọng điệu như vậy, cứ như mẹ căn bản không hề thích anh ta. Kia mấy năm qua nó nghĩ mẹ mình bất công đều là giả sao?
Hạ Trạch không biết nên làm thế nào trả lời vấn đề này. Lúc cậu cùng Hạ Khải cãi nhau thì thực tự nhiên, không hề khách khí chút nào. Nhưng Hạ Khải hiện giờ lại là cái dạng này, mà cậu cũng chỉ vừa ý thức được trách nhiệm của kẻ làm anh, không thể nào nói ra mấy câu nặng lời.
Hạ Trạch buồn bực nghĩ, Hạ Khải trước kia cùng Hạ Khải bây giờ đều thực phiền toái, nhưng cậu lại không thể không quản. Hạ Trạch cân nhắc mở miệng nói: “Cậu cũng biết, mẹ tôi cùng mẹ cậu không phải một người, mà người làm mẹ sẽ luôn thiên vị con mình. Bà ta thích cậu, không thích tôi cũng thực bình thường, tất cả mọi người đều như vậy.”
Hạ Khải lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải, không phải vì mẹ thích tôi, mà là…” Mà là bà rõ ràng không thích anh hai nhưng lại làm bộ như rất thích, thậm chí còn làm cho những người khác đều nghĩ mẹ thích anh hai, đây chính là điều thật sự làm Hạ Khải không thể tiếp nhận.
Hạ Trạch thở dài một hơi, đại khái hiểu được ý tứ Hạ Khải. Mặc kệ Chu Hàm Thanh thế nào, trong lòng Hạ Khải đó vẫn là mẹ mình, là tượng trưng cho điều tốt đẹp nhất. Nhưng đột nhiên có một ngày, Hạ Khải phát hiện Chu Hàm Thanh căn bản không giống mình nghĩ, khó trách có cảm giác tín ngưỡng sụp đổ.
Hạ Trạch nghĩ, cậu đối với Hạ Chí Thành tựa hồ cũng là vậy, chẳng qua Hạ Chí Thành so với Chu Hàm Thanh còn thái quá hơn gấp trăm lần, mà cậu có tấm đệm tâm lý từ đời trước nên mới ít rối rắm hơn. Càng may mắn hơn chính là cậu có Trì Dĩ Hoành bên cạnh, có thể tùy ý phát tiết bất mãn đối với phụ thân, mà anh sẽ luôn bao dung cậu, không để ý tới mặt khác. Từ Trì Dĩ Hoành đổi thành cậu, cậu lại không có biện pháp nói thẳng với Hạ Khải những chuyện xấu của Chu Hàm Thanh, nhưng bảo cậu nói tốt về bà ta thì lại nói không nên lời.
Hạ Trạch lén thay đổi quan niệm, học theo bộ dáng Trì Dĩ Hoành lúc an ủi mình, đưa tay xoa tóc Hạ Khải, khẳng định nói: “Mặc kệ thế nào, tôi vẫn là anh của cậu.”
“Thật sự?”
Hạ Trạch gật gật đầu.
Hạ Khải cẩn thận liếc nhìn Hạ Trạch, lập tức nói: “Vậy tối nay tôi có thể ngủ cùng anh không?”
“Không được!” Người cự tuyệt không phải Hạ Trạch mà là Trì Dĩ Hoành vừa đẩy cửa bước vào.
Thái độ Trì Dĩ Hoành thực ôn hòa nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết: “Tiểu Trạch bị thương, buổi tối ngủ cần người chiếu cố. Tiểu Khải ngày mai còn phải tới trường, không thể bị ảnh hưởng.”
Lý do quá chính đáng, Hạ Khải chỉ đành ngoan ngoãn đáp ứng. Trì Dĩ Hoành mỉm cười, trong lòng thầm quyết tâm ngày mai phải đuổi Hạ Khải về nhà.
_________
Hoàn