Nhìn thấy đoạn phim này không chỉ có mình Hạ Trạch, cùng lúc đó, Trì Dĩ Hoành nghiêng đầu giữ điện thoại, tay lick mở đường Link Mặc Chính vừa gửi qua.
“Thấy không? Thực là bác hai Hạ gia đi? Tôi không nhìn nhầm đi?” Bên đầu kia điện thoại, Mặc Chính không thể tin nổi không ngừng truy hỏi.
Buổi sáng Trì Dĩ Hoành từ miệng Mặc Ngự đã biết Hạ Chí Kiệt cùng Thẩm Gia Thạch có quan hệ không bình thường, vì thế phản ứng hiện giờ cũng có thể xem là trấn định. Anh vội vàng xem xong đoạn phim, phát hiện đoạn hành lang đó không giống phong cách Di Nhiên cư, càng giống một nơi ăn chơi phổ biến.
Cứ việc Trì Dĩ Hoành đoán chắc đoạn phim này không thoát khỏi liên quan với Trần Huy, thậm chí nó rất có thể là do Trần Huy tính kế, nhưng địa điểm rõ ràng không phải Di Nhiên cư, cho dù Hạ gia biết rõ này là Trần Huy đứng sau giở trò quỷ thì cũng không có cách nào.
“Dĩ Hoành?” Mặc Chính vẫn bám riết không tha.
Trì Dĩ Hoành cũng không có biện pháp đối phó với bộ dáng hăng hái của Mặc Chính, chỉ đành khẳng định nói: “Là bác hai Hạ gia.”
“Chậc chậc.” Mặc Chính cảm thán nói: “Ông bác này đúng là….” Đúng là cái gì thì Mặc Chính không nói, lúc này anh nghĩ tới một vấn đề khác: “Hạ gia chuyến này phỏng chừng nhức đầu rồi đi?”
Chuyện Hạ Chí Kiệt cùng Thẩm Gia Thạch tung ra có thể xem là một vụ bê bối. Tuy ngoài mặt không tạo thành tổn hại thực chất nào với Hạ gia, nhưng sự thực, chuyện này có thể xem là đả kích hủy diệt thanh danh trăm năm của Hạ gia. Càng miễn bàn Hạ Chí Kiệt cùng Hạ Chí Thành là anh em ruột thịt, người ta nói tới Hạ Chí Kiệt đều thêm một câu là anh trai phó thị trưởng Hạ. Chuyện này vừa lan truyền, cộng thêm tin đồn khoảng thời gian trước. Việc thay đổi thị trưởng Hải thành đã tiến vào thời điểm mấu chốt, quả thực đủ làm Hạ Chí Thành đau đầu vài ngày.
Đối với vấn đề của Mặc Chính, Trì Dĩ Hoành từ chối cho ý kiến, Hạ gia phản ứng ứng nào không nằm trong phạm vi quan tâm của anh, anh chỉ lo cho Hạ Trạch, không biết cậu có bị đoạn phim này ảnh hưởng hay không.
Nghĩ tới Hạ Trạch, vẻ mặt Trì Dĩ Hoành trở nên u ám, nhất thời cũng không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Từ từ!” Mặc Chính lập tức cản lại: “Tôi còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
Mặc Chính đè thấp âm thanh: “Anh cả thực sự biết chuyện tôi đang theo đuổi Lạc Duy à?”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Vấn đề ngu xuẩn gì thế này! Nhưng anh rất nhanh ý thức được vấn đề: “Anh cả vẫn chưa tới tìm cậu à?”
Mặc Chính ừ một tiếng, trong lòng không khỏi bất an. Mấy năm trước lúc anh come out, cả Mặc gia không long trời lở đất thì cũng gà bay chó sủa. Hiện giờ anh gặp người mình thích, lại còn thẳng thắn theo đuổi, sao trong nhà không có chút phản ứng nào? Nếu là chuyện khác Mặc Chính cũng không để ý, nhưng chuyện này có dính tới Phương Lạc Duy. Trong nhà không hành động theo lẽ thường làm Mặc Chính bất an, sợ trong nhà chuyển hết phẫn nộ lên người Phương Lạc Duy.
Trì Dĩ Hoành đại khái lý giải được tâm tình của Mặc Chính lúc này, nhếch khóe môi, trêu chọc: “Cậu hi vọng anh cả cùng cụ Mặc phản ứng thế nào?”
Mặc Chính thật sự suy nghĩ: “Chạy tới chỗ Lạc Duy đập tôi một trận?”
Trì Dĩ Hoành trực tiếp bỏ qua câu trả lời của Mặc Chính, quơ lấy trọng điểm: “Cậu vẫn còn ở chỗ Lạc Duy?”
Mặc Chính mặt dày nói: “Di chứng say rượu a, cậu biết tôi không thể uống được rượu mà, ít nhất cũng phải hai ngày mới khôi phục được.”
Trì Dĩ Hoành: “…Trầm Hi không đuổi cậu đi à?”
“Không, tôi đại khái khá quan trọng a.” Không đợi Trì Dĩ Hoành hỏi, Mặc Chính liền tự động giải thích: “Liệt Quốc Truyền Kỳ vẫn chưa khởi quay, đám Lạc Duy ở khách sạn không có việc gì làm, Lý Minh Hiên lại đi công ty, ba thiếu một, vừa lúc có thêm tôi thì đủ một bàn mạt chược a.”
Trì Dĩ Hoành vô ngữ một lúc lâu, Mặc Chính cười ha hả.
Cúp điện thoại, Trì Dĩ Hoành nghĩ tới Mặc Chính cùng Phương Lạc Duy, kỳ thực cảm thấy hai người này khá xứng đôi. Sau vài lần tiếp xúc với Phương Lạc Duy, Trì Dĩ Hoành có ấn tượng về người này không tồi, tính tình của người này cùng Mặc Chính có thể tạo thành một góc bù, ở cùng một chỗ kỳ thực rất tốt. Quen biết Mặc Chính nhiều năm như vậy, Trì Dĩ Hoành có thể cảm nhận lần này Mặc Chính không giống trước kia, rất nghiêm túc. Phỏng chừng anh cả cùng cụ Mặc đều tính sai, sau này phải hối hận không sớm dập tắt tâm tư của Mặc Chính dành cho Phương Lạc Duy.
Từ Phương Lạc Duy nghĩ tới Hạ Trạch, khóe miệng Trì Dĩ Hoành lộ ra một mạt chua xót thản nhiên. Anh nghĩ, mình có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội thẳng thắn biểu đạt tình cảm của mình như Mặc Chính.
Không phải vì người làm anh động tâm là người cùng giới tính, mà vì người đó là Hạ Trạch.
Từ sáng sớm đánh một trận với Hạ Nguyên rồi nhận rõ tâm tư mình, Trì Dĩ Hoành liền một mực trốn tránh. Anh không thể đối mặt với nội tâm bản thân, đối mặt với sự thực mình động tâm với Hạ Trạch. Hạ Trạch vài lần gọi điện cho anh, di động luôn ở trên người, nhưng nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ Hạ Trạch thì anh chỉ có thể để mặc nó không ngừng sáng lên rồi ụp tối. Anh không biết làm thế nào đối mặt với Hạ Trạch, mỗi lần nhớ tới ánh mắt trong vắt của cậu, anh lại không ngừng tự trách tâm tư xấu xa của mình.
Hạ Trạch là em anh, năm nay chỉ mới mười tám tuổi, anh sao có thể ôm ý niệm không thể chịu nổi như vậy trong đầu?
Theo lý trí, Trì Dĩ Hoành tự phỉ nhổ chính mình, phải diệt phần tâm tư này từ trong trứng nước. Nhưng tình cảm đâu phải cái vòi nước, muốn mở là mở đóng là đóng. Cho dù anh cố gắng không nghĩ tới Hạ Trạch thì bóng dáng cậu vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu.
Hạ Trạch không được tự nhiên, Hạ Trạch ngoan ngoãn, Hạ Trạch nhu thuận, Hạ trạch mất mác, Hạ Trạch hoàn toàn bất đồng với những gì phụ thân kể.
Tầm mắt Trì Dĩ Hoành dừng ở màn hình máy tính, trên đó là mail Hạ Trạch vừa gửi tới. Tuy thông qua biện pháp khác anh đã biết trước kết quả này, nhưng phần tâm ý này của Hạ Trạch vẫn làm anh xúc động vô cùng. Khoảnh khắc nhận được mail, phản ứng đầu tiên của anh không phải cảm thấy cao hứng mà là tức giận, muốn lập tức dọi điện giáo huấn Hạ Trạch một phen. Hạ Trạch có biết nếu hành vi của mình bị dượng phát hiện thì bản thân tuyệt đối không tốt chút nào, nhưng cầm điện thoại một lúc lâu, Trì Dĩ Hoành vẫn không gọi đi.
Bức mail này hệt như một món quà quý giá, là Hạ Trạch dùng phương thức riêng để biểu đạt thái độ của mình với Trì gia. Anh luyến tiếc đả kích phần tâm ý này, lại cảm thấy Hạ Trạch tốt đẹp như vậy, tâm tư của anh quả thực là một loại khinh nhờn.
Trì Dĩ Hoành khổ sở che đi ánh mắt, bóng dáng Hạ Trạch trong đầu tựa hồ lại càng rõ rệt hơn.
Nhất niệm tham tư, vạn kiếp bất phục!
Nhờ kích thích mang tới từ đoạn phim Mã Thiên Lỗi share, trong tình huống quá khiếp sợ, tâm tư Hạ Trạch liền dời khỏi người Trì Dĩ Hoành mà tập trung vào tin tức kia. Sau khi cùng Mã Thiên Lỗi thảo luận nửa ngày, Hạ Trạch rốt cuộc ôm điện thoại mơ mơ màng màng ngủ.
Một đêm vô mộng.
Lúc nhìn thấy phụ thân vào sáng sớm, Hạ Trạch còn cố ý chú ý tới biểu tình phụ thân một phen. Thoạt nhìn phụ thân vẫn chưa biết chuyện, Hạ Trạch cũng liền giả vờ không biết. Cho dù cậu nói, phụ thân phỏng chừng cũng không cảm kích mà còn giận chó đánh mèo.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Trạch liền tranh thủ thời gian chạy tới trường.
Mã Thiên Lỗi cùng Bạch Hiểu Tề đứng chờ ngay ở cổng. Từ xa nhìn thấy bóng Hạ Trạch, Bạch Hiểu Tề liền huýt một tiếng vang dội, hướng Mã Thiên Lỗi xòe tay: “Một trăm ngàn, tôi thắng, mau lên.”
Mã Thiên Lỗi cười cười, vừa lấy tiền vừa nhìn Hạ Trạch: “Tôi còn tưởng hôm nay cậu không tới.”
Hạ Trạch nhướng mi: “Vì cái gì không tới? Người trong đoạn phim đó cũng đâu phải tôi, việc gì phải trốn tránh?”
Bạch Hiểu Tề cười ha hả, đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Trạch: “Đúng, phải vậy mới đúng. Cậu xem tôi này, ông già gây tai tiếng, mẹ bảo tôi ở nhà tránh một phen, dựa vào cái gì a? Dọa người cũng đâu phải tôi, có đúng không a?”
Bạch Hiểu Tề nói vậy thực làm Hạ Trạch đồng cảm, hai người lập tức sáp lại. Mã Thiên Lỗi hết biết nói gì nhìn hai người, khóe miệng không khỏi giật giật.
Vì liên quan tới Hạ Chí Thành, đoạn phim này chỉ lưu truyền trên diễn đàn và blog, không có bất cứ cổng thông tin hay tờ báo nào đăng tin liên quan. Nhưng cho dù vậy đoạn phim này vẫn bị lan truyện rộng rãi đến mức Hạ Trạch không thể tưởng tượng. Tuy không ai dám tới trước mặt cậu nói gì, nhưng giờ nghỉ trưa, mặc kệ cậu đi đầu đều cảm thấy có người chỉ trỏ sau lưng.
Hạ Trạch kì thực không thèm để ý mấy việc này, cậu còn vui sướng nghĩ tới Thẩm Gia Thạch. Không biết Thẩm Gia Thạch mắt luôn cao hơn đỉnh đầu kia hiện giờ thế nào?
Trong đại học Hải thành, Thẩm Gia Thạch vẻ mặt tái nhợt nhìn đoạn phim trước mặt, hai bàn tay siết chặt.
Tới lúc này, cho dù cậu ngu đến thế nào cũng biết mình bị tính kế. Đối phương không nhắm vào cậu mà chính là Hạ gia. Từ chuyện ‘Báo Xuân Đồ’ bị phát hiện đến đoạn phim này bị tung lên mạng, Thẩm Gia Thạch đã hiểu rõ, trong mưu đồ này, mình chỉ là một quân cờ thí có thể tùy lúc vứt bỏ mà thôi.
Thẩm Gia Thạch không cam lòng, càng làm người ta phẫn hận hơn đương nhiên chính là Hạ Chí Kiệt. Nếu không phải Hạ Chí Kiệt, cậu làm gì phải đi tới bước này? Hiện giờ cậu đã xé rách mặt với Hạ gia, cậu chỉ có thể dựa vào lời cam đoan của Trần Huy trước đó, nhưng cố tình người đứng sau mọi chuyện lại chính là Trần Huy, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Thẩm Gia Thạch hoàn toàn mất đi vẻ thong dong bình tĩnh ngày thường, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Cửa phòng bị đẩy ra, mấy người bạn ký túc xá bước vào. Thẩm Gia Thạch nhanh chóng gập note book lại, miễn cưỡng chống đỡ chào hỏi.
Vẻ mặt bọn họ đều thực cổ quái.
Tổ trưởng ký túc xá khụ một tiếng, mở miệng nói: “Thầy Dương có việc tìm cậu, bảo cậu mau tới chỗ thầy một chuyến.”
Thẩm Gia Thạch khẽ gật đầu, cẩn thận cất note book rồi mới xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Cánh cửa phía sau còn chưa khép chặt thì bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng một người nói: “Nhìn người đúng là không thể nhìn tướng mạo! Thẩm Gia Thạch bình thường cứ tỏ vẻ thanh cao, cư nhiên lại có quan hệ với một lão già, chắc chắn là có mưu tính gì đó?”
“Còn tính cái gì? Tiền, danh rồi lợi. Không phải có tin đồn lần trước cậu ta đoạt giải là cũng nhờ ông già trong đoạn phim đó sao.”
“Ôi chao, bọn họ lại còn là thân thích nữa đó, khẩu vị đúng là nặng thật a!”
“Mấy người ghen tị đấy à? Có muốn để thiên tài Thẩm giới thiệu một người không?”
“Cút!”
“Vẫn là lưu cho thiên tài Thẩm đi thôi, tụi này chịu không nổi.”
Âm thanh cười đùa rơi vào tai, gương mặt tái nhợt của Thẩm Gia Thạch lại càng thêm khó coi. Nói tiếp, quan hệ của Thẩm Gia Thạch ở trường cũng không tốt lắm. Từ nhỏ đã thành danh, hơn nữa còn kiêu căng ngạo mạn, lại trưởng thành trong điều kiện của Hạ gia nên tâm tính có chút vặn vẹo. Ngày thường ở trường, Thẩm Gia Thạch luôn tỏ vẻ thanh cao, đám bạn học lại đâu dung túng cậu như Hạ nãi nãi, vì thế xung đột là khó tránh.
Hơn nữa vì Thẩm Gia Thạch có Hạ gia chống lưng, trường học khó tránh có chút thiên vị. Lâu dài, bất mãn của mọi người tích tụ ngày càng nhiều. Hiện giờ đoạn phim vừa tung ra, mọi người cũng không bỏ đá xuống giếng nhưng xem thường mắng vài câu thì vẫn có.
Thẩm Gia Thạch trong lòng ấm ức, chỉ có thể làm như không có việc gì đi tới phòng thầy Dương. Thầy Dương tên đầy đủ là Dương Kim Thành, thành viên của gia tộc thư pháp nổi tiếng Hải thành, đồng thời cũng là giáo viên hướng dẫn đặc biệt của ban thư pháp đại học Hải thành. Trước lúc đoạn phim bị tung ra, Dương Kim Thành rất xem trọng Thẩm Gia Thạch. Trong mắt anh, Thẩm Gia Thạch có tài năng lại chịu khó, tuy trước mắt có chút cao ngạo nhưng sau này trưởng thành sẽ trầm ổn hơn, thành tựu tuyệt đối không kém. Nhưng đoạn phim kia vừa tung ra, Dương Kim Thành liền biết Thẩm Gia Thạch đã hỏng bét. Khi trước anh cứ nghĩ Thẩm Gia Thạch cao ngạo như vậy vì từ nhỏ đã thành danh, bây giờ mới biết Thẩm Gia Thạch đã bị danh lợi mê hoặc, thực đáng tiếc.
Dương Kim Trung cố ý thở dài một tiếng, hòa ái nói: “Gia Thạch, đoạn thời gian trước không phải em đã báo danh tham gia cuộc thi thư pháp thanh thiếu niên Hải thành sao? Vừa nãy bên tổ chứa vừa gọi điện cho thầy, nói tư cách dự thi của em có chút vấn đề, chỉ sợ giả đấu này em không thể tham gia.”
“…em biết rồi.”
Gì mà tư cách dự thi có vấn đề, không phải sợ dính lây tiếng xấu thôi sao? Thẩm Gia Thạch phải dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế chính mình không làm ra hành vi thất thố, thấp giọng đáp.
Dương Kim Thành nhìn Thẩm Gia Thạch, trong lòng thực đáng tiếc, nhịn không được nói thêm một câu: “Em còn trẻ, tương lai vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Thẩm Gia Thạch cười lạnh trong lòng, khóe miệng nhếch lên một mạt trào phúng, tương lai, cậu còn tương lai sao? Thẩm Gia Thạch không biết mình làm thế nào rời khỏi phòng làm việc của thầy Dương, đi trong trường, mọi người đều hướng cậu chỉ trỏ. Cậu chỉ cảm thấy xung quanh đều là ánh mắt, hết thảy đều nhìn mình, nói mình thấp hèn.
Thẩm Gia Thạch siết chặt nắm tay, cố làm biểu tình như thường trở về ký túc xá, lúc tới dưới lầu thì liền thấy Hạ Tân âm trầm đứng đó, lạnh lùng nhìn mình.
Vừa thấy cậu trở về, từ trên chiếc xe đậu phía sau Hạ Tân lao xuống bốn năm người, thoáng chốc đã vây quanh Thẩm Gia Thạch.
“Các người muốn làm gì?” Thẩm Gia Thạch lạnh lùng nói.
Hạ Tân mỉa mai liếc mắt nhìn Thẩm Gia Thạch, hướng cậu phun nước miếng, dùng khẩu hình nói một câu: “Đồ đê tiện!”
Lại nói tiếp, Hạ Tân đối với Thẩm Gia Thạch cũng không có mấy phần thật tâm, mọi người gặp dịp chơi một chút mà thôi. Nếu Thẩm Gia Thạch muốn tìm người khác, Hạ Tân cũng không để ý, nhưng ngàn vạn lần không nên tìm tới Hạ Chí Kiệt. Lúc biết Thẩm Gia Thạch cùng phụ thân có một chân, Hạ Tân thực sự phẫn nộ vô cùng. Cho dù anh vô lại, không hề kiêng dè nam hay nữ thì cũng tuyệt đối không có ý niệm cùng phụ thân chơi cùng một người trong đầu.
Lần này Hạ Tân dẫn tới đều là côn đồ lưu manh, không cần Hạ Tân nói gì đã vây lấy Thẩm Gia Thạch động thủ. Thẩm Gia Thạch căn bản không phải đối thủ, xung quanh có người đứng nhìn nhưng không ai dám tiến tới ngăn cản. Hạ Tân nhìn Thẩm Gia Thạch giống như một con chó nằm dưới đất, ngụm khí trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan.
“Tao cảnh cáo mày, đừng để tao nghe thấy mày nói bậy bạ tiếng nào ra ngoài.” Hạ Tân khom người dán bên tai Thẩm Gia Thạch âm trầm nói.
Thẩm Gia Thạch cùng phụ thân đã đủ gây gièm pha, nếu truyền tin hai cha con cùng chơi một người thì người Hạ gia thực sự không dám bước ra đường gặp người nữa.
___________
Hoàn