Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [33] Trò Cười
*****
Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Nguyên đánh nhau ở một nơi hẻo lánh, hơn nữa người Hạ gia cũng ít nên không hề bị ai phát hiện.
Trì Dĩ Hoành sau phút phẫn nộ ban đầu, cảm xúc đã dần dần bình tĩnh lại. Hạ Nguyên nói những lời này hiển nhiên đã đâm trúng chỗ đau trong lòng Trì Dĩ Hoàn, bất quá anh mệt mỏi không muốn phản bác lại, chỉ cần nghĩ tới thân phận thật sự của Hạ Nguyên, cho dù người này không chút e dè bảo hộ Hạ Trạch suốt mười tám năm thì Hạ Trạch cũng tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với Hạ Nguyên, Trì Dĩ Hoành nhìn Hạ Nguyên có cảm giác bản thân ưu việt hơn hẳn, ẩn ẩn còn có chút thương hại.
Anh cụp mi mắt, cẩn thận chỉnh chu lại quần áo, sau đó vòng qua Hạ Nguyên mở cửa xe cầm lấy bức họa được gói kỹ. Anh không quên mục đích mình tới đây hôm nay, động thủ với Hạ Nguyên chỉ là hành vi nhất thời xúc động mất đi lí trí. Hiện giờ tỉnh táo lại, anh thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết chuyện Hạ gia.
Trì Dĩ Hoành bày ra bộ dáng bình tĩnh, Hạ Nguyên cũng khôi phục vẻ tao nhã thường ngày. Hai người đối mặt, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, đều tự chọn một con đường nhỏ vòng qua bãi đỗ xe đi về phía hậu viện nhà tổ.
Nhà tổ Hạ gia xây theo phong cách cổ xưa, các con đường nhỏ trong viện đều có cảm giác thực tĩnh mịch. Trì Dĩ Hoành vòng qua bãi đỗ xe, cảm thấy hai bên đường rợp màu xanh biếc thực sự rất đẹp, thích thú một đường quanh co đi tới trước, cơn nóng giận trong lòng vô thức tiêu tán không ít. Chờ đến khi anh đi ngang qua một con đường lớn, đang định quẹo bên trai thì chột nghe bên phải cách đó không xa ẩn ẩn truyền tới tiếng tranh chấp.
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, đang định bước nhanh rời khỏi nơi này thì chợt nghe thấy một giọng nữ phẫn nộ cất cao, âm thanh the thé lộ ra chút run rẩy: “Đó là của Tiểu Trạch.”
Hai chữ Tiểu Trạch gần như theo bản năng hấp dẫn tâm trí Trì Dĩ Hoành, làm anh dừng bước.
Giọng nữ qua đi, ẩn ẩn vang lên là tiếng Hạ Chí Kiệt, lộ ra chút vô lại: “Em gái, em phản ứng lớn vậy làm gì? Tôi cũng đâu nói không phải. Không phải chỉ mượn vài ngày, cuối cùng đều trả lại hết sao. Còn hơn người chú tôi đây, chú tư mới thực sự là kẻ không biết xấu hổ, mưu tính đồ của con trai mình.”
“Anh tư không biết xấu hổ thì anh tốt hơn chỗ nào? Một người tính kế cháu mình, một người tính kế con mình, nói ra thì đều là mèo khen mèo dài đuôi, hoàn toàn là cá mè một lứa.”
“Hạ Tư Tuệ!” Hạ Chí Kiệt có chút nhịn không được: “Sao dám nói chuyện như thế với tôi, cô quên hết giáo dưỡng rồi à?”
Dưới tán cây, Hạ Tư Tuệ hít sâu một hơi, áp chế cơn phẫn nộ, bình tĩnh nói: “Số tranh chữ phụ thân lưu lại đều là của Hạ Trạch, em sẽ không đồng ý lời đề nghị của mẫu thân đâu.”
Hạ Tư Tuệ vừa nói vậy, Hạ Chí Kiệt liền bất mãn: “Hạ Trạch là cháu cô chứ đâu phải con cô, cô có cần phải vì nó mà tranh như vậy không? Nói tới, chẳng lẽ Hạ Tân không phải cháu cô sao, sao không thấy cô vì nó mà tranh?”
“Hạ Tân có phụ có mẫu, Hạ Trạch có sao? Mọi người không phải thấy chị Trì mất sớm mới dám mưu tính Hạ Trạch sao? Còn anh tư nữa, nếu thật sự xem Hạ Trạch là con thì ảnh cũng không trơ mắt nhìn mẫu thân phân chia những thứ phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch đâu. Em mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, dù sao em cũng sẽ không đồng ý.”
Hạ Tư Tuệ nói xong liền xoay người bỏ đi, trong lòng cũng thực buồn bực.
Hôm qua nhận được điện thoại của quản gia, không kịp dàn xếp mọi chuyện bên người đã vội vàng mua vé máy bay suốt đêm trở về Hoa quốc. Hạ Tư Tuệ ôm tâm tình sầu lo quay về, thậm chí không dám nghỉ ngơi, toàn tâm toàn ý đặt hết vào sức khỏe mẫu thân. Không ngừa vừa thấy mặt, mẫu thân nói cô về thực đúng lúc, thừa dịp cả nhà đều ở tìm thời điểm nói lại chuyện tranh chữ Hạ gia. Mẫu thân có ý gì, trong lòng Hạ Tư Tuệ hiểu rất rõ. Cô không dám kích động mẫu thân, muốn tìm anh hai vẫn luôn thân thiết với mình hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả nghe được anh hai đánh chủ ý tới mấy thứ kia.
Hạ Tư Tuệ thật không hiểu nổi, nếu Hạ gia nghèo túng, mọi người phải dựa vào số tranh kia sống qua ngày thì tranh giành cũng có lý, nhưng đó chỉ là quá khứ. Hiện giờ mọi người đều cơm áo không lo, phú quý cực điểm. Mấy thứ kia chẳng qua chỉ là vật chết thêu hoa trên gấm mà thôi, vì cái gì mọi người cứ vì nó mà tính tới tính lui.
Lúc Hạ Tư Tuệ sinh ra, trận bạo loạn ở Hoa quốc đã tới giai đoạn cuối. Khi đó Hạ gia đã được sửa lại án sai, tiêu chuẩn cuộc sống không dám nói là khôi phục lại như trước nhưng vẫn tốt hơn nhà bình thường rất nhiều. Trong trí nhớ Hạ Tư Tuệ chưa từng có ngày chịu khổ, nhưng thường xuyên nghe anh hai kể về đoạn thời gian khốn khó trước kia. Phụ thân bị bắt về nông thôn cải tạo, mẫu thân một mình vất vả nuôi ba trai một gái. Theo lời anh hai, đoạn thời gian nghèo túng nhất, năm mẹ con phải cùng nhau chia một cái bánh nướng khô cứng. Mọi người đều nhường tới nhường lui, đói quặng cả bụng nhưng cứ nói không đói, cuối cùng mỗi người chỉ ăn một miếng nhỏ, còn lại hơn phân nửa dành cho Hạ Chí Thành nhỏ tuổi nhất ăn.
Hạ Tư Tuệ vẫn nhớ rõ chuyện này, thật sự không thể tưởng tượng cảm giác đói quặng bụng là thế nào, nhưng vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm của cả nhà. Nhưng bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều thay đổi? Đều bắt đầu tính toán chi li? Tình cảm giữa anh chị em thì ngày càng xa cách, thậm chí vì chút lợi ích mà lộ ra bộ mặt dữ tợn, dị thường khó coi?
Hạ Tư Tuệ đi tới lối rẽ, nghĩ nghĩ một chút vẫn đi về phía Ngũ phúc đường. Hạ Chí Kiệt bám sát phía sau, cũng chọn cùng một điểm đến.
Hai người rời đi không lâu, thân ảnh Trì Dĩ Hoành từ bên cạnh bước ra. Anh lạnh lùng nhìn bóng lưng Hạ Chí Kiệt, ngón tay thon dài siết chặt bức họa trong tay, dùng sức lớn đến mức gân xanh đều nổi lên.
Cụ Hạ lưu lại tranh chữ cho Hạ Trạch, Hạ Chí Kiệt mượn đi thế chấp, Hạ Chí Thành mưu tính, liên hệ tới bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ trong tay Hạ Trạch mấy hôm trước, tiền căn hậu quả cứ vậy sâu chuỗi lại.
Ánh mắt Trì Dĩ Hoành trở nên thâm trầm, trước đó phụ thân còn cố ý bảo mình chuyện này cứ xem là bê bối của Hạ gia, vì thể diện Hạ gia, bọn họ tận lực không xen vào. Nhưng hôm nay nghe xong đoạn nói chuyện này, Hạ gia còn thể diện gì nữa? Nhớ tới đêm qua phụ thân khen cụ Hạ thanh cao đức độ, so sánh với Hạ gia bây giờ chỉ cảm thấy thực châm chọc.
Trì Dĩ Hoành cụp mi mắt, dấu đi ý lạnh, nhanh chóng theo phương hướng Hạ Tư Tuệ đi tới hậu viện. Theo lời Hạ Tư Tuệ nói, số tranh chữ cụ Hạ lưu lại đều của Hạ Trạch, tuy hiện giờ anh rất muốn thay Hạ Trạch đòi trở về, bất quá lúc tầm mắt dừng ở bức ‘báo xuân đồ’ trong tay thì cố nén tâm tư này xuống.
Hạ nãi nãi bảo quản không nghiêm, số tranh chữ kia hiện giờ chỉ sợ thật giả lẫn lộn, nếu Trì gia ra mặt thì rất có thể Hạ gia sẽ dùng đồ dỏm lừa gạt bọn họ. Hiện giờ cứ để Hạ gia tự mình tra xét, chờ giải quyết hết phiền toái, Trì gia ra mặt cũng không muộn.
Một hàng ba người ôm tâm tư khác nhau nhưng đều hướng về một nơi.
Trong Ngũ Phúc đường, Hạ nãi nãi ngồi thẳng trên giường, trong phòng chỉ có Hạ Chí Thành bồi bên cạnh. Nhìn kỹ thì bầu không khí giữa hai người cũng không tốt là mấy, ẩn ẩn có một bức tường vô hình ngăn cách ở giữa.
Hạ nãi nãi thản nhiên liếc mắt, nói: “Cứ y theo ý tôi, thừa dịp lần này Tư Tuệ trở về, tìm thời gian cả nhà tụ họp lại một lần nữa xử lý số tranh chữ kia.”
Hạ Chí Thành không nói gì, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Hạ Trạch dù sao cũng là con con.”
Hạ Chí Thành phản đối nằm trong dự kiến Hạ nãi nãi, bà không nhanh không chậm nói: “Tôi biết Hạ Trạch là con anh, anh trước cứ nghe tôi nói. Năm đó phụ thân anh cố ý muốn để những thứ này lại cho Hạ Trạch, trong lòng anh cả, anh hai anh rất bất mãn, nhưng không thể lay chuyển được phụ thân anh nên không có cách nào. Hôm qua anh cùng thằng hai cãi nhau, anh cũng nghe rồi, rất nhiều năm nay chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng nó.
Phụ thân anh năm đó vì cái gì muốn lưu lại cho Hạ Trạch? Anh với tôi đều biết rõ nguyên nhân. Ông ấy cảm thấy thực có lỗi với Trì gia, muốn bù đắp cho Hạ Trạch. Nhưng anh có nghĩ tới không, Hạ Trạch nó bao nhiêu tuổi? Nó có thể giữ được mấy thứ này sao? Anh không sợ Hạ Trạch phá hỏng? Cho dù nó không phá, nếu Trì gia hỏi tới thì sao? Giống như thằng hai hôm qua đã nói, Hạ Trạch không phải đứa cháu đích tôn, người họ Hạ cũng không chết sạch, vì cái gì phải bỏ qua bậc chú bác mà truyền lại cho nó? Người Trì gia sẽ nghi ngờ trong chuyện này có phải có nguyên do không muốn để người khác biết hay không? Năm đó tôi và phụ thân anh mất bao nhiêu công sức mới giấu được chuyện kia, anh không sợ Trì gia lại lật nó lại sao?”
Cho dù Trì gia không nghi ngờ, cái gì cũng không hỏi, nhưng Chí Thành, anh phải nhớ kỹ anh là người làm chuyện lớn, mẫu thân đặt hi vọng rất lớn vào anh. Chẳng lẽ anh thõa mãn với Hải thành nhỏ bé này sao, không muốn hướng tới Trung kinh? Mặc kệ anh đi đâu anh đều không có khả năng đơn độc một mình, anh cần gia tộc chống đỡ sau lưng. So với đám người ngoài kia, Hạ gia vĩnh viễn không từ bỏ anh. Anh nguyện ý chỉ vì số tranh chữ này mà làm anh em bất hòa? Chỉ còn lẻ loi mình anh? Chí Thành, làm người không thể quá nông cạn, hảo hảo suy nghĩ một chút đi.”
Hạ nãi nãi nói làm Hạ Chí Thành trầm mặc, những lời mẫu thân vừa nói đã đâm trúng nỗi lo mà ông luôn cất giấu trong lòng. Mấy năm nay ông vẫn giấu Hạ Trạch chuyện di chúc, một phần vì Hạ Trạch vẫn còn nhỏ, lo sợ đứa nhỏ này nháo loạn phá hư. Về phương diện khác, ông lại sợ Trì gia nghi ngờ mà điều tra lại chuyện năm đó. Về phần lợi thế gia tộc mà mẫu thân nói, Hạ Chí Thành kì thực không để ý. Chỉ cần ông có thể mang lại đủ lợi ích, người Hạ gia vẫn đoàn kết ở xung quanh ông. Tựa như mẫu thân nói anh cả cùng anh hai vẫn luôn bất mãn chuyện di chúc, nhưng vì cái gì mấy năm nay không hề đề cập tới? Còn không phải ông một đường thăng chức mang tới lắm lợi ích cho gia tộc, bọn họ mới kìm nén không nói. Lần này vô tình quơ được lỗi của anh hai, vì nhất thời thẹn quá thành giận mới lôi chuyện di chúc ra, bằng không anh hai vẫn còn tiếp tục nhẫn nhịn.
Hạ Chí Thành cùng lúc cảm thấy lời mẫu thân nói có đạo lý, cùng lúc lại nhớ rõ năm đó mình từng quỳ trước giường bệnh phụ thân, thề nhất định phải chăm lo cho Hạ Trạch, tuyệt đối không để nó ủy khuất. Trong mắt Hạ Chí Thành, mượn một hai bức họa không tính là gì, ông có thể bồi thường cho Hạ Trạch càng nhiều hơn nữa, ông sẽ không để con mình có hại. Nhưng nếu theo ý mẫu thân một lần nữa phân chia số tranh này thì Hạ Trạch sẽ được chia bao nhiêu hay thậm chí là không có gì, ông có chút không thể hạ quyết tâm.
Hạ nãi nãi thấy biểu tình Hạ Chí Thành thả lỏng, đang định nói thêm vài câu thì chợt nghe thấy âm thanh Hạ Tư Tuệ ở ngoài cửa.
“Mẫu thân sáng sớm đã uống thuốc chưa?” Hạ Tư Tuệ đang hỏi bác sĩ trực ngoài cửa.
Hạ nãi nãi dừng câu chuyện, thầm oán trách Hạ Tư Tuệ xuất hiện không đúng lúc. Đứa con gái út này của bà kế thừa toàn bộ tính tình phụ thân nó, khờ dại không gì bằng. Trì Hân Vân năm đó chỉ tốt với nó một chút, nó liền ghi tạc trong lòng, nhiều năm như vậy vẫn luôn bênh vực Trì Hân Vân. Lại nói tiếp, đề nghị lần này bà cũng không sợ Hạ Chí Thành phản đối, chỉ cần thằng tư cân nhắc kỹ lưỡng sẽ hiểu mình nói đúng, làm bà đau đầu chính là Hạ Tư Tuệ. Thật sự có con gái như mang nợ, muốn chia gia sản cho nó, nó lại còn phiền toái như vậy.
Hạ nãi nãi thầm oán trách, nhìn Hạ Tư Tuệ mang theo ý cười đi vào.
“Mẫu thân tỉnh rồi sao?”
Hạ nãi nãi ừ một tiếng, phân phó: “Không có việc gì đâu, Tư Tuệ ngồi máy bay cả đêm rồi, về nghỉ đi.”
“Con không mệt.”
Hạ Tư Tuệ làm nũng tiến tới bên cạnh, liếc nhìn Hạ Chí Thành một cái, có ý thừa dịp có ba người mà nhắc tới chuyện Hạ Trạch. Bất quá lại sợ làm mẫu thân kích động, vì thế cứ do dự không thôi.
Chỉ một thoáng, Hạ Chí Kiệt cũng đã theo vào, phía sau còn cả Hạ Nguyên cùng Trì Dĩ Hoành.
Hạ Chí Kiệt giống như chưa có chuyện gì phát sinh, cười hì hì chào hỏi mấy người trong phòng: “Trùng hợp, lúc con tới thì gặp anh cả cùng Dĩ Hoành.”
Trì Dĩ Hoành thản nhiên mỉm cười, hướng về phía mọi người gật đầu chào hỏi.
Hạ Chí Thành thấy Trì Dĩ Hoành mang theo một quyển họa, nhất thời mí mắt giật giật. Chuyện‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ kia, vì bớt chuyện nên ông không nói tới chuyện Hạ Trạch ra mặt thay Trì gia đòi bức họa kia. Hiện giờ thấy Trì Dĩ Hoành cầm quyển họa, theo bản năng liền nghĩ Hạ Trạch đã đưa bản gốc cho Trì gia, Trì gia muốn trả lại nên lập tức bước tới đinh gọi Trì Dĩ Hoành theo mình ra ngoài, tốt nhất nên tránh Hạ nãi nãi.
Hạ Chí Thành còn chưa kịp mở miệng, Trì Dĩ Hoành đã mở bức họa ra.
“Đây là?” Hạ Chí Kiệt khó hiểu hỏi.
Trì Dĩ Hoành cẩn thận trải quyển họa lên mặt bàn, giải thích: “Hôm qua một bằng hữu đã cho Dĩ Hoành xem một bức họa, được xưng là ‘Báo Xuân Đồ’ của Đường Dực Niên cuối thời Tống.”
“Không có khả năng!” Mấy chữ báo xuân đồ vừa nói ra, Hạ nãi nãi lập tức mở miệng nói.
Trì Dĩ Hoành sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: “Phụ thân cũng nói vậy, ‘Báo Xuân Đồ’ là báu vật của Hạ gia, sao có thể truyền lưu ra ngoài? Nhưng bức họa này đã được bậc thầy trong ngành xem xét, xác định chính là bản gốc không sai. Phụ thân xem qua cũng thấy bức này là thật, vì thế bảo Dĩ Hoành đưa tới, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Nghe Trì Dĩ Hoành nói rõ, sắc mặt mọi người trong phòng đều biến đổi, ánh mắt đều tập trung trên người Hạ Chí Kiệt.
Hạ Chí Kiệt kinh hãi, vội vàng thanh minh: “Chuyện này không liên quan tới tôi.”
Hạ Chí Thành hừ lạnh định lên tiếng, bất quá Hạ nãi nãi lạnh giọng đánh gãy: “Mang bức họa tới gần một chút, tôi xem xem.”
Hạ Tư Tuệ lo lắng sức khỏe Hạ nãi nãi, thật cẩn thận nâng bức họa tới trước mặt bà. Hạ nãi nãi liếc mắt một cái liền nhận ra là đồ Hạ gia, nhất thời thở không ra hơi ôm ngực ngã lên người Hạ Tư Tuệ.
“Mẫu thân!”
Mọi người kinh hãi, Hạ Chí Kiệt sắc mặt trắng bệch, vừa muốn đỡ Hạ nãi nãi vừa cố biện giải: “Chuyện này thực sự không quan hệ tới tôi, nhất định là Thẩm Gia Thạch.”
Hạ Chí Thành cả giận nói: “Thẩm Gia Thạch có gan bằng trời dám trộm đồ trong nhà, còn không phải có anh làm chỗ dựa sao?”
Hạ Chí Kiệt nào dám để bồn nước bẩn này hất lên người mình, lỡ như nói không rõ thì phiền lớn. Lập tức nói năng không lựa lời: “Chỗ dựa gì chứ? Thẩm Gia Thạch không phải do mẫu thân dung túng mới thành như vậy sao? Mẫu thân xem nó là cháu ruột, ngay cả Hạ Tân ở trước mặt nó còn phải tỏ ra nhún nhường, nó còn cần tôi làm chỗ dựa à?”
“Anh hai, anh tư!” Hạ Tư Tuệ gấp gáp đánh gãy tranh chấp của hai người.
Hạ nãi nãi vừa yếu ớt tỉnh lại nghe thấy câu cuối của Hạ Chí Kiệt thì chỉ cảm thấy ngực đau nhức vô cùng, suy yếu chống đỡ cơ thể, vô lực nói: “Hai, anh…”
Hạ Chí Kiệt nhìn thấy Hạ nãi nãi tỉnh lại thì thở phào một hơi, vội nói: “Chuyện này thực không liên quan tới con, con chỉ vì vấn đề tài chính cấp bách mới mượn đi xoay sở vài ngày, tuyệt đối không để đồ của nhà chúng ta lưu lạc ra ngoài.”
Hạ Chí Kiệt không ngừng thanh minh hiển nhiên muốn đổ lỗi lên đầu Thẩm Gia Thạch, Hạ nãi nãi chỉ mặt Hạ Chí Kiệt định nói gì đó, Hạ Chí Thành đã trầm giọng nói: “Nếu anh nói không liên quan tới anh, vậy gọi Thẩm Gia Thạch về. Chuyện hôm qua nó cũng nên cho chúng ta một cái công đạo.”
“Chí Thành…” Hạ nãi nãi có ý muốn ngăn cản.
Hạ Chí Thành không nghe thấy, chỉ phân phó bác sĩ vào chăm sóc Hạ nãi nãi, tiếp đó gọi điện cho Hạ Chí Phi, bảo Hạ Chí Phi cũng mau trở về.
“Chí Thành.” Hạ nãi nãi lạnh lùng nói: “Anh muốn hủy Gia Thạch, hủy Thẩm gia đúng không?”
Hạ Chí Thành trầm mặc không nói, mọi người trong phòng cũng không ai lên tiếng.
_________
Hoàn