Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [27] Sau Đó
*****
Chuyện Hạ nãi nãi ngất xỉu rất nhanh được quản gia nhà tổ thông tri tới tất cả người Hạ gia.
Lúc nhận được điện thoại, Hạ Trạch đang cùng Trì Dĩ Hoành ở bên ngoài dùng cơm. Rời khỏi chỗ lão A, tâm tình Hạ Trạch vẫn không tốt, Trì Dì Hoành dứt khoát cho Hạ Trạch một ngày xả hơi để điều chỉnh tâm tình.
“Bà nội té xỉu?”
Hạ Trạch có chút không thể tin được, bà nội trong lòng cậu là một người mạnh mẽ không ai sánh được. Nói tới thì đời trước sức khỏe bà vẫn rất tốt, không hề phát sinh tình huống té xỉu gì cả. Bất quá ngẫm lại thì thế giới này đã không còn giống với trí nhớ. Đời trước thị trưởng Vương Tu Võ ở Hải Thành làm việc suốt mười năm, hoàn toàn không có tin đồn điều động gì cả. Nếu không phải chuyện tranh giả lộ ra, cậu còn không biết phụ thân gần nhất luôn luồn cúi là vì nguyên nhân này.
“Tôi biết rồi.” Hạ Trạch cúp điện thoại.
“Hạ nãi nãi sinh bệnh?” Trì Dĩ Hoành hỏi.
Hạ Trạch gật gật đầu, đứng dậy nói: “Anh họ, em về nhà tổ một chuyến, anh cũng về làm việc đi.”
Trì Dĩ Hoành kéo Hạ Trạch, gọi phục vụ tới tính tiền, ý bảo: “Anh đưa em đi.” Tuy không thích Hạ nãi nãi, không biết bà bệnh thì thôi, nếu đã biết thì cũng nên tới thăm một phen. Hơn nữa anh cũng không an tâm để Hạ Trạch một mình trở về.
Hạ Trạch không cự tuyệt ý tốt của Trì Dĩ Hoành, bà nội sinh bệnh phỏng chừng tất cả mọi người đều trở về, lúc này cậu không muốn thấy Hạ Nguyên. Trì Dĩ Hoành bào Hạ Trạch lên xe trước chờ mình, cậu gật gật đầu. Chỉ chốc lát sau, Trì Dĩ Hoành từ nhà hàng bước ra, sau khi lên xe thì đưa một cái cà mên tinh xảo cho Hạ Trạch, bên trong chứa đầy điểm tâm có hình con thỏ.
“Chưa ăn no đi?” Trì Dĩ Hoành cười hỏi.
Hạ Trạch đang buồn bực, nhìn thấy món điểm tâm thì tiêu tán không ít, cong cong khóe miệng: “Là anh họ ăn chưa nó thì có.”
Trì Dĩ Hoành bật cười.
Hạ Trạch cầm một khối đưa lên miệng, điểm tâm làm rất ngon, ngọt mà không ngán, vừa cho vào miệng liền tan ra. Cậu lại cầm một khối đưa qua cho Trì Dĩ Hoành, ngoài ý muốn, anh không đưa tay lấy mà trực tiếp cúi đầu cắn một ngụm.
Hạ Trạch khi đó không kịp phản ứng, tốc độ buông tay hơi chậm một nhịp. Đầu lưỡi Trì Dĩ Hoành đảo qua ngón tay Hạ Trạch, cảm xúc ấm nóng. Cơ thể giống như có một luồng điện chạy dọc theo cột sống, Trì Dĩ Hoành không có cách nào hình dung loại cảm giác này. Cùng lúc với nhịp tim đột nhiên gia tốc, thân thể ẩn ẩn có chút xao động. Hạ Trạch không phát hiện phản ứng của Trì Dĩ Hoành, chỉ tiếp tục ăn thêm một khối, tiếp đó lại cầm một khối nhìn về phía anh: “Anh họ, muốn ăn nữa không?”
Điểm tâm vị trà có màu xanh biếc. Hạ Trạch cầm con thỏ mập màu xanh lại càng làm ngón tay cậu trông có vẻ trắng nõn thon dài. Trì Dĩ Hoành mất tự nhiên dời tầm mắt, húng hắng giọng nói: “Anh không ăn, Hạ Trạch ăn đi.”
Hạ Trạch không nghĩ nhiều, từng khối từng khối ăn ngon lành. Lúc ăn cơm trước đó cậu quả thực không thấy đói, hiện giờ có lẽ cảm xúc khôi phục, đói khát cũng bắt đầu trỗi dậy. Hạ Trạch từng ngụm từng ngụm nghiêm túc ăn, mà tầm mắt Trì Dĩ Hoành thì cứ vô thức bị ngón tay cậu hấp dẫn. Lúc Hạ Trạch cầm miếng cuối cùng, Trì Dĩ Hoành cũng nhìn qua. Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Hạ Trạch sửng sốt: “…anh họ muốn ăn không?”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trì Dĩ Hoành lại gật đầu. Hạ Trạch liền đưa khối điểm tâm tới bên miệng anh, không giống tình cảnh vô thức ban nãy, lần này trái tim Trì Dĩ Hoành cứ nảy lên thình thịch. Anh đè nén cỗ xúc động xa lạ trong lòng, cúi đầu cắn điểm tâm, đầu lưỡi một lần nữa cảm nhận được mạt ấm nóng kia.
Trong Ngũ Phúc đường, Hạ nãi nãi rốt cục tỉnh lại. Hạ Tư Mẫn vẫn canh giữ bên cạnh kinh hỉ cúi người, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Nghe thấy tiếng Hạ Tư Mẫn, đám người trong phòng đều vây tới. Tầm mắt Hạ nãi nãi đảo qua một lượt, lúc nhìn tới Hạ Chí Kiệt thì ông gắng gượng gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Biểu tình Hạ nãi nãi trở nên khó coi, nhớ ra chuyện trước lúc ngất xỉu: “Đỡ tôi dậy.” Bà ý bảo Hạ Tư Mẫn ở bên cạnh.
“Bác sĩ nói mẹ nên nằm nhiều một chút.” Hạ Tư Mẫn không đồng ý nói.
Hạ nãi nãi cố chấp muốn ngồi dậy, Hạ Tư Mẫn không có cách nào, chỉ đành cẩn thận chèn một chiếc gối ở phía sau rồi giúp bà ngồi vững. Hạ Tư Mẫn vừa giúp Hạ nãi nãi điều chỉnh vị trí thoải mái vừa hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bác sĩ nói mẹ khó thở kích động mà hôn mê bất tỉnh. Con hỏi anh hai với chú tư thì không ai chịu nói.” Hạ Tư Mẫn oán giận trừng mắt nhìn hai người nọ.
Hạ nãi nãi mặt lạnh ngồi ổn, thản nhiên nói: “Anh hai cô đương nhiên không nói, nó lén lút sau lưng anh em mấy cô muốn khoét hết cái nhà tổ này.”
“Mẫu thân.” Hạ Chí Kiệt mất kiên nhẫn, vội vàng giải thích mình chỉ làm vậy có một lần, chỉ một lần mà thôi.
Hạ nãi nãi quay mặt không nhìn tới Hạ Chí Kiệt: “Nói rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hạ nãi nãi vừa dứt lời, trừ bỏ Hạ Chí Thành, Hạ Tư Mẫn cùng Hạ Chí Phi đồng thời nhìn về phía Hạ Chí Kiệt. Hạ Chí Kiệt thấy mẫu thân nhà mình thật sự tức giận, chuyện này khẳng định không thể cho qua. Nhưng nếu bảo ông nói thật thì lại không có can đảm, chỉ đành hàm hàm hồ hồ nói đoàn thời gian trước việc kinh doanh xảy ra chút vấn đề, nhất thời cấp bách nên mượn bức tranh kia thế chấp vài ngày. Tình hình ổn định lại lập tức chuộc trở về. Nào ngờ đúng lúc này Hạ Chí Thành lại mang bức họa kia đi nên mọi chuyện mới vỡ lỡ.
Hạ Chí Kiệt vừa nói xong, vẻ mặt Hạ Chí Phi cùng Hạ Tư Mẫn lập tức biến đổi. Hạ Chí Phi nhìn Hạ Chí Thành lại nhìn Hạ Chí Kiệt, do dự nói: “Chú hai, chú làm vậy không tốt lắm đi? Mấy thứ kia là phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch, chú làm chú lại mấp mé đồ của cháu, nói ra thực khó nghe.”
Hạ Chí Kiệt trong lòng cười lạnh, tâm nói ai cũng giống nhau có quyền gì nói, bất quá nhìn thấy biểu tình Hạ nãi nãi thì ráng nhịn xuống.
Hạ Tư Mẫn liếc mắt, không nóng không lạnh nói: “Anh hai đúng là có bản lĩnh, mấy thứ kia ngay cả rìa mép chúng ta còn không sờ được, anh lại có thể đánh tráo mang ra ngoài. Chú tư, chú nói xem? Kia chính là đồ của con chú a.”
Hạ Chí Thành nghiêm mặt không nói gì.
Hạ Tư Mẫn cười lạnh: “Tôi suýt chút nữa quên mất, chú tư cũng thực bản lĩnh, mấy thứ kia muốn lấy thì lấy, nếu không phải cầm trúng đồ dỏm chạy về kêu oan thì tôi với anh cả căn bản cũng không hay biết gì.”
Hạ Tư Mẫn nói vậy cũng không khác gì tung ra một đòn công kích, giống như Hạ Chí Kiệt nói trước đó, cụ Hạ năm đó khư khư cố chấp để lại tất cả cho Hạ Trạch, bất mãn cũng không riêng một mình Hạ Chí Kiệt. Hạ Tư Mẫn trong lòng vốn không thoải mái, mười mấy năm qua không ai nhắc tới, bà cũng chỉ thầm chua xót trong lòng. Giờ nương theo chuyện Hạ Chí Kiệt, dứt khoát phát tiết hết bất mãn trong lòng.
“Đủ rồi.” Hạ nãi nãi nghiêm mặt quát Hạ Tư Mẫn: “Chuyện di chúc phụ thân cô năm đó tìm thời gian khác nói sau, đến lúc đó…”
“Mẫu thân!” Hạ Chí Thành ngắt ngang.
“Chú tư, chú làm chi mà đánh gãy lời mẫu thân?” Hạ Chí Kiệt chen vào một câu.
“Đúng vậy, có gì không thể cho chúng tôi nghe chứ?” Hạ Tư Mẫn hừ lạnh.
Hạ nãi nãi chỉ cảm thấy huyệt thái dương bị bọn họ làm cho nhức nhối, đầu nhức bưng bưng. Mắt thấy vẻ mặt Hạ nãi nãi không đúng, mọi người đều im lặng. Hạ nãi nãi nghiêm mặt nói: “Chuyện di chúc nói sau, hai, anh nói xem Gia Thạch sao lại thế này?”
Hạ nãi nãi đối với Thẩm Gia Thạch thế nào, mọi người ở đây đều hiểu rõ. Nhất là Hạ Chí Kiệt cùng Hạ Chí Thành cũng vì Thẩm Gia Thạch mới ngất xỉu. Hạ Chí Kiệt trong lòng khẽ chuyển, nhanh chóng đoán được tâm tư mẫu thân, lập tức khẩn thiết ôm hết mọi chuyện vào người. Thẩm Gia Thạch chỉ vì ông quấn lấy năn nỉ, nhất thời mềm lòng mới làm ra chuyện này.
Biểu tình Hạ nãi nãi dần dần dịu đi. Thẩm Gia Thạch là bà xem nhỏ lớn, nhân phẩm thế nào bà tự nhận mình rõ ràng nhất, tuyệt đối không phải loại người ăn cháo đá bát Hạ gia như vậy. Nghe thằng hai nói, đứa nhỏ kia chỉ là nhất thời mềm lòng, chuyện này cũng không phải Gia Thạch chủ mưu. Hạ nãi nãi thầm nghĩ cách kéo Thẩm Gia Thạch thoát khỏi chuyện này, thứ nhất là bà với đứa cháu trai này có tình cảm nhiều năm, thứ hai, Thẩm Gia Thạch là hi vọng duy nhất của Thẩm gia, tuyệt đối không thể đeo tội danh này trên lưng.
Tới lúc này, Hạ Chí Phi cùng Hạ Tư Mẫn cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mắt thấy Hạ nãi nãi chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Hạ Tư Mẫn bất mãn nói: “Nhất thời mềm lòng? Có lần một thì ai biết sau này liệu có lần hai, lần ba không? Nói ra thì sao nó không mềm lòng với tôi mà chỉ thế với anh hai thôi?”
Hạ Tư Mẫn cố ý nhấn mạnh câu cuối, Hạ Chí Kiệt không biết có phải Hạ Tư Mẫn đã biết gì hay không, biểu tình có chút chật vật.
“Hạ Tư Mẫn!” Hạ nãi nãi quát lớn một tiếng, cứu vãn nói: “Gia Thạch là đứa nhỏ tốt, nó…”
Lời Hạ nãi nãi bị tiếng thông báo của quản gia đánh gãy, bên ngoài Ngũ Phúc đường, Hạ Trạch nghiêm mặt, Trì Dĩ Hoành sắc mặt bất biến. Hai người đi hết một nửa Hải thành, một đường chạy về nhà tổ Hạ gia xem Hạ nãi nãi, chính là Hạ Trạch không ngờ lại nghe thấy bọn họ đang bàn chuyện bức tranh thật giả. Trì Dĩ Hoành xuất phát từ né tránh hiềm nghi, đang định kéo Hạ Trạch rời đi thì vừa lúc nghe Hạ nãi nãi nói Thẩm Gia Thạch là đứa nhỏ tốt, định nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện này. Không đợi hai người nghe tiếp, quản gia đã dứt khoát lên tiếng cắt ngang lời bà.
Hạ Trạch cùng trì Dĩ Hoành tới hiển nhiên làm mọi người bất ngờ, tất cả đều chuyển đề tài, Hạ nãi nãi khách khí hỏi thăm sức khỏe Trì phụ.
Trì Dĩ Hoành bình tĩnh, đối với phản ứng của người Hạ gia cũng thực lý giải. Tựa như phụ thân không muốn tham gia vào chuyện này, anh cũng không để ý tới. Bọn họ đã tỏ rõ, Hạ gia muốn xử lý thế nào cũng là chuyện Hạ gia. Trì Dĩ Hoành phối hợp dời đề tài, giống như vừa nãy ở bên ngoài không hề nghe thấy gì cả. Anh nghĩ vậy nhưng Hạ Trạch lại không nguyện ý cho qua chuyện này. Hạ Trạch chủ động gọi một tiếng cô ba, tò mò hỏi vừa nãy ở bên ngoài mình nghe cô nói mềm lòng, mềm lòng chuyện gì?
Hạ Trạch vừa hỏi, cả phòng nháy mắt yên tĩnh.
Hạ Tư Mẫn mất tự nhiên nhìn về phía Hạ Trạch, trong lòng thầm suy đoán cậu ở bên ngoài nghe được bao nhiêu.
Mọi người trong phòng cũng có ý tưởng tương tự Hạ Tư Mẫn, nhất thời không có ai nói chuyện.
Hạ Trạch cố ý nói: “Cô ba nói Thẩm Gia Thạch nhất thời mềm lòng à? Nhưng không phải bác hai nói Thẩm Gia Thạch đã trộm tranh ở nhà tổ sao?”
“Hạ Trạch!” Hạ Chí Thành cảnh cáo quát.
Hạ Trạch lơ đễnh: “Vốn là vậy mà. Chuyện này có một thì sẽ còn có hai. Lần này là bác hai nhờ nó giúp, ai biết trước đó có ai nhờ nó nữa không. Nếu dễ dàng dùng đồ dỏm tráo đổi với đồ thật như vậy, con thực hoài nghi mấy thứ bà nội cất giữ còn bao nhiêu món là thật.”
Hạ Trạch vừa dứt lời thì sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Hạ Trạch lại thờ ơ quăng thêm một câu: “Xảy ra chuyện thế này không phải trước hết nên kiểm tra lại hết xem còn món nào bị tráo nữa hay không à? Cô ba không quan tâm chuyện này mà lại để ý chuyện Thẩm Gia Thạch mềm lòng, xem ra tình cảm của cô với Thẩm Gia Thạch thực tốt a.”
Hạ Trạch một ngụm cô cô nhưng mọi người đều hiểu gọi là gọi Hạ Tư Mẫn như ẩn ý lại chỉ Hạ nãi nãi. Nói ra, Hạ Trạch vốn cũng không để ý tới Thẩm Gia Thạch, cậu nghĩ sau khi phụ thân nói chuyện với bà nội thì trong nhà cũng cảnh giác hơn, ít ra cũng kiểm tra lại số đồ cất giữ là thật hay giả. Nghĩ tới rất nhiều thứ trong đó là của Trì gia, nhưng rất có khả năng bị người ta trộm cắp đánh tráo, Hạ Trạch liền chán ghét vô cùng. Chính là cậu không ngờ, Hạ nãi nãi thế nhưng lại muốn bảo vệ Thẩm Gia Thạch.
Hạ Trạch ngầm gây sự làm Hạ nãi nãi tức tới phát run, Hạ Chí Thành trầm tư một lúc lâu, sau đó phụ họa lời Hạ Trạch.
“Hạ Trạch nói có lý, vẫn tra một lần thì thỏa đáng hơn.”
Lời nói khẳng định của ông cũng giống cánh cửa khép lại chuyện này, đám Hạ Tư Mẫn liếc mắt nhìn nhau, không ai nói thêm gì nữa.
Hạ nãi nãi bất mãn nhưng lại không thể nói gì, lấy cớ cơ thể không khỏe đuổi mọi người ra khỏi phòng.
Trì Dĩ Hoành kéo Hạ Trạch tránh xa mọi người, anh chưa từng thấy một mặt của Hạ Trạch như vừa nãy: “Sao lại để bụng chuyện này như vậy?” Trì Dĩ Hoành ôn hòa hỏi.
Hạ Trạch nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Có hả? Em chỉ là không thích bà nội cứ bênh vực Thẩm Gia Thạch, bất bình nói hai câu thôi.”
Trì Dĩ Hoành mỉm cười: “Thật?”
Hạ Trạch gật mạnh đầu, cố chứng tỏ lời mình nói là thật.
Bộ dáng hai người trò chuyện dừng trong mắt Hạ Nguyên đứng cách đó không xa, Hạ Nguyên nhăn mặt nhíu mày, đi về phía Hạ Trạch.
Hoàn