"Cái này, Trần công công, ngươi hiểu lầm rồi, chuyện không phải như ngươi thấy đâu". Nhìn ngay cả Trần công công cũng lộ ra vẻ mặt "ta hiểu, thế nhưng các ngươi vẫn nên tiết chế một chút, không nên vào lúc này, vào tình cảnh này mà làm ra chuyện như thế, muốn nồng nhiệt thì đợi đến đêm tân hôn bốn tháng sau đi", Lạc Tử Phong liền cảm thấy nhân sinh của nàng một mảnh tối tăm. Tuy nói buổi lâm triều hôm nay nàng biểu đạt ái mộ với Cảnh Dung, thậm chí còn xin Hoàng thượng tứ hôn, thế nhưng đó hoàn toàn chỉ là kế tạm thời không phải sao? Nếu nàng không làm vậy mà để Hoàng đế tự mình hạ chỉ tứ hôn thì nói không chừng mọi người có thể truyền ra vài lời không tốt. Nàng có thể tưởng tượng ra được đám người kia sẽ bịa ra những chuyện thương tổn Cảnh Dung thế nào. Đại khái sẽ nói Cảnh Dung mặc dù không được xa gả Hung Nô, thậm chí còn leo lên được cành cao Tương Vương Thế tử hoàn toàn là bởi vì ý chỉ của Hoàng thượng, cho dù thân là Tương Vương Thế tử cũng không thể làm trái. Nếu nàng đã đáp ứng muốn cưới Cảnh Dung công chúa vào cửa thì phải thực hiện trách nhiệm của mình. Nàng biết rõ mục đích của Cảnh Thái đế không chỉ là bảo vệ Cảnh Dung không đi hòa thân với Hung Nô mà thôi. Mặc dù nói chuyện này không liên quan đến nàng, thế nhưng để cho nàng nhìn một thiếu nữ tử rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy mà không làm gì thì xin lỗi, nàng không làm được. Huống chi bây giờ thiếu nữ này sắp trở thành thê tử của nàng, mặc dù đây là cuộc hôn nhân đáng buồn cười cỡ nào, thì Lạc Tử Phong nàng ở trong mắt mọi người đã là Phò mã của Cảnh Dung, chuyện này có thế nào cũng không thay đổi được. Nàng không thể để Tương Vương, để Tương Vương Thế tử cũng nhận lấy những ánh mắt khác thường. Bây giờ nàng và Cảnh Dung là mối quan hệ có có sướng cùng chia, có nạn cùng chịu, che chở đối phương cũng là chuyện nên làm. Thế nhưng, tại sao mọi người lại xem tất cả những chuyện này là thật chứ? Trần công công, không phải ngươi cũng biết nội tình bên trong sao? Tại sao ngay cả ngươi cũng đi theo ồn ào như vậy, lẽ nào hôm nay nàng diễn kịch quá mức thâm tình chân thực, khiến cho mọi người đều cho rằng nàng thật sự yêu Cảnh Dung công chúa sao? Nếu như vậy thì xin hãy cho nàng một cơ hội làm lại, lần này nàng nhất định sẽ biểu hiện ra vẻ một chút, chí ít cũng không để Trần công công tiến vào hàng ngũ bị lừa gạt. Hơn nữa, lời nói dối cũng sẽ có một ngày bị vạch trần đi, bí mật nàng là nữ tử này có thể giữ được bao lâu? Có điều bất luận thế nào thì nàng cũng sẽ giữ bí mật này, bởi vì đây là lời căn dặn lúc lâm chung của cha, nàng chắc chắn sẽ không làm trái, nàng nhất định kiên trì đến ngày không thể kiên trì được nữa mới thôi.
Chỉ là, rất đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận, cũng không có cách nào quay lại quá khứ. Được rồi, chuyện Lạc Tử Phong đang làm bây giờ là tái diễn nhân sinh, hẳn là nói cơ hội quay về quá khứ là không dễ có được mới đúng. Sinh thời có thể một lần gặp được kì tích mà còn muốn lần thứ hai sao? Xin lỗi, cơ hội hack phần mềm của ngài đã dùng hết, hệ thống biểu thị không thể tiếp tục (haha =))).
Dọc đường đi, Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung lại giống như một đôi tiểu phu thê bị làm hỏng việc rập khuôn từng bước đi theo sau lưng Trần công công, rất nhanh đã đến địa điểm tổ chức Quỳnh Lâm yến hôm nay - Ngự hoa viên.
Làm nhân vật chính của buổi yến tiệc, đã thế còn xuất hiện cùng lúc với Cảnh Dung công chúa, những vị hoàng thân cùng quan viên đang chờ ở đây đều dồn dập thể hiện mình đã nhìn thấy. Hai cái miệng nhỏ này là trốn đến chỗ nào đó ân ân ái ái đi, nhất là sau khi Trần công công nhỏ giọng thì thầm bên tai Cảnh Thái thái đế một phen, người này liền làm ra vẻ mặt ám muội thì mọi người càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng. Không ngờ Tương Vương Thế tử thật sự coi trọng Cảnh Dung công chúa, chẳng lẽ hắn không có chút sợ sệt nào sao? Đó là người chịu nguyền rủa của thần linh a, lẽ nào không có chút lo lắng Cảnh Dung dung công chúa làm liên lụy mình sao?
Lạc Tử Phong uể oải ngồi bên cạnh Tương Vương, nàng đã không muốn để ý đến ánh mắt bốn phía, tâm tính thiện lương của nàng rất mệt...
"Tử Phong, cái kia, ngoại công muốn hỏi con một vấn đề".
"Dạ, người hỏi đi". Lạc Tử Phong uể oải đáp, thế nhưng trong đầu nàng không có để tâm đến câu hỏi của Tương Vương, bởi vì bây giờ nàng hoàn toàn chìm trong trạng thái thất thần, tâm tư phiền muộn sớm đã nhấn chìm đầu óc của nàng, không cho phép nàng xử lí bất kì thông tin nào.
"Cái kia.....", Tương Vương do dự một lát, vẫn là lựa chọn nói nhỏ bên tai Lạc Tử Phong, nhẹ nhàng hỏi: "Tử Phong, có phải con thật sự yêu thích Cảnh Dung công chúa không a?".
"Ờ", Lạc Tử Phong tùy ý trả về một âm tiết đơn như vậy, sau đó tiếp tục chìm đắm bên trong bể phiền muộn của mình, hoàn toàn không chú ý đến Tương Vương bên cạnh sau khi nghe được câu trả lời của nàng thì trên mặt hiện lên khiếp sợ. Càng không ngờ đến nguyên nhân ngày sau bất luận nàng giải thích thế nào thì Tương Vương vẫn nhận định nàng thích Cảnh Dung chính là vì một câu trả lời mất tập trung hôm nay của nàng.
Một hồi Quỳnh Lâm yến này Lạc Tử Phong hoàn toàn thất thần trải qua, không biết mình nói gì, ăn gì, chỉ lúc ẩn lúc hiện nghe được Hoàng thượng sắp xếp gì đó cho nàng. Thật giống như nói vì để cho nàng có thời gian ở chung với Cảnh Dung mà trước khi qua đầu xuân năm nay sẽ không sắp xếp chức vị cho nàng. Thế nhưng vẫn có kết quả tốt chính là lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng Hoàng thượng sắp xếp chức vụ cho mình, như vậy huấn luyện cho xuân săn Hoàng gia lần này không thể không dừng lại. Sau bảy ngày nữa là đến xuân săn rồi a, ít nhất cũng không thể xếp cuối không phải sao? Ừ, quyết định rồi, bắt đầu từ ngày mai nàng sẽ càng thêm nỗ lực luyện tập, bù đắp hoang phế mấy ngày nàng tham gia thi Hội. Mấy ngày không luyện, không cần quên bài là tốt rồi.
Ngồi trên xe ngựa trở về Tương Vương phủ, Lạc Tử Phong đã bắt đầu lên kế hoạch tập luyện bảy ngày đến. Nàng đã sớm nắm được bí quyết cưỡi ngựa bắn cung, tiếp theo cứ theo những bí quyết này mà tiến hành luyện tập cường độ cao thôi.
"Tử Phong a, sau này con có tính toán gì không?". Tương Vương cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa có chút nặng nề liền kiếm tề tài nói chuyện. Hơn nữa hắn cũng để ý, Tử Phong thật sự thích Cảnh Dung rồi, vậy ngày sau của nàng phải làm sao đây? Dù sao hắn có thể không để ý, không vạch trần, thế nhưng Cảnh Dung thì sao? Sau khi Cảnh Dung biết chân tướng cũng sẽ không để ý, không vạch trần sao? Nếu ngày đó đến, Tử Phong nên ứng phó thế nào? Vấn đề hắn muốn hỏi Lạc Tử Phong quá lớn, cho nên chỉ có thể cô đọng đơn giản một phen, liền hỏi như vậy.
"Dự định?", Lạc Tử Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Con định dựa vào sự kiên trì và lực khống chế để tiến hành luyện tập một phen. Ngoại công người ở phương diện này là lão làng, nên phải kiến nghị thực dụng mới đúng chứ".
Tương Vương nghe vậy thì mặt già đỏ lên, hài tử này đang nói gì vậy, gì mà kiên trì, gì mà lực khống chế? Đây là hình dung gì a? Còn có gì mà lão làng, khụ khụ, đều là chuyện thành niên ngày xưa, thế này cũng được sao? Có điều, vì tính phúc (hạnh phúc chuyện chăn gối) nhân sinh sau này của ngoại tôn, hắn liền cố sức truyền thụ kinh nghiệm lúc còn trẻ tuổi của mình đi. Aaa, ngẫm lại thì cảm thấy thật hoài niệm, lúc còn trẻ..... Rõ ràng câu nói đã bị Tương Vương nghĩ theo một cách lệch lạc không thể tả, người nào đó suy nghĩ một lần liền cảm thấy không có gì không đúng, cho nên liền nhìn gương mặt mong đợi của Lạc Tử Phong, chậm rãi nói: "Nhẫn nại tập luyện coi trọng chính là một lòng kiên trì bền bỉ, đương nhiên phương diện thể lực cũng không thể không nhắc đến, bằng không mới đánh không được hai lần thì đã bị đánh tơi bời, như vậy thật sự rất mất mặt".
Lúc Tương Vương nói Lạc Tử Phong còn không ngừng gật đầu, thế nhưng càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng, sẽ không phải là chuyện nàng và Tương Vương đang nói không giống nhau chút nào chứ?
"Ngoại công, con là đang hỏi làm thế nào để có thể nhẫn nại kéo dài một tư thế lúc giương cung cùng với cách tăng cao thể lực khi cưỡi ngựa, không phải hỏi cách hành quân đánh trận, cái gì mà bị đánh tơi bời? Chuyện hành quân đánh trận con sẽ đến lĩnh giáo người, thế nhưng chuyện cấp bách bây giờ không phải là xuân săn hoàng gia sao?", Lạc Tử Phong ngôn từ chính nghĩa chỉ trích Tương Vương không biết nặng nhẹ, hành vi không biết phân trước sau.
"Ồ? Chẳng lẽ không phải Tử Phong đang hỏi bản vương làm thế nào để duy trì kéo dài chuyện phòng sự sao, còn muốn hữu hiệu khống chế Cảnh Dung công chúa?". Tương Vương uống nhiều mấy chén lúc ở Quỳnh Lâm yến không nhịn được liền nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
"Ngoại công!". Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tử Phong đỏ bừng, tức giận hét lên, cái đồ già mà không nên nết này, trong đầu cả ngày không biết đang nghĩ gì. Ai đi hỏi vấn đề đó, rõ ràng nàng cũng là một nữ tử a, ở trước mặt một thục nữ nói chuyện phòng the cái gì, như vậy cũng được sao?
Tương Vương ý thức được mình làm lộ chuyện thì lập tức che miệng, sau đó haha cười gượng, xong đời, mặt mũi già nua này của hắn mất hết rồi a, huhuhu, hình tượng cao lớn hắn khổ tâm xây dựng cả đời hoàn toàn đổ nát rồi. Có điều, thật là khiến người ta sốt ruột, Tử Phong còn chưa cân nhắc đến chuyện kia, đã lửa cháy sém lông mày rồi mà còn lo chuyện xuân săn hoàng gia. Có điều, kì thực cũng không có gì, trải qua chuyện mất đi Tư Cẩm thì Tương Vương cũng đã hiểu được chuyện gì cũng không bằng người thân của mình. Một lão già nát rượu như hắn, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là đã vào quan tài, không biết khi nào đột ngột rời đi, chỉ là chí ít lúc còn sống hắn nhất định phải bảo hộ Lạc Tử Phong chu toàn. Còn nữa, chỉ là một công chúa mà thôi, chỉ cần Tử Phong yêu thích, cho dù là một mảnh sông núi thì có là gì, đường đường là Tương Vương lẽ nào còn không thể cho được thứ mà cháu ngoại yêu thương nhất mình mong muốn sao?
Sau đêm đó rất nhanh đã qua ba ngày, ba ngày ròng rã Lạc Tử Phong đều không để ý đến lão già Tương Vương không đứng đắn này. Lúc tập luyện không hề nhìn hắn cái nào, khi rảnh rỗi thì luôn trốn ở Lâm Nguyệt cư, ai cũng không gặp. Hừ, ai bảo Tương Vương lại nói như vậy, rất không tốt không phải sao? Nàng rõ ràng vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ mà. Lạc Tử Phong nằm trên giường, cắn áo ngủ bằng gấm, oán hận nghĩ. Lần này nhất định không thể dễ dàng tha thứ, bằng không lần sau không biết lão già không đứng đắn kia còn có thể nói ra chuyện thiên kinh địa quỷ gì nữa.
Mà ba ngày nay, Tương Vương cũng thảm thiết cảm nhận được hàm nghĩa của câu nói "Tử Phong rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng". Không phải hắn chỉ là thoáng tà ác một chút thôi sao? Có cần phải trừng phạt hắn như vậy hay không? Đã ròng rã ba ngày rồi, mỗi ngày đều coi hắn như không khí, cuộc sống như địa ngục như vậy còn muốn kéo dài bao lâu? Không được, hắn phải nghĩ biện pháp chủ động xuất kích, không thể cứ ngồi ở đây chờ chết.
- --------
Tương Vương đúng là già mà không nên nết, biến thái vãi nồi =))