Tưởng Mục Thăng còn cầm chén trà trong tay, nghe lời Kiều Quan Niên nói, ngoài ý muốn trấn định, treo ý cười giương mắt liếc hắn một cái.
Hắn nói: "Tôi biết."
Tưởng Mục Thăng nói xong, Nguyên Bắc bên cạnh kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn bọn họ.
Kiều Quan Niên nói: "Anh rốt cuộc nghĩ gì, vậy anh có biết cái ngọc bội này là của ai không?"
Tưởng Mục Thăng nói: "Là Thành Hạo."
Nguyên Bắc càng kinh ngạc, mím môi, Tưởng Mục Thăng tiếp tục cười nói: "Tôi không rõ lắm năm đó là thế nào, đương gia chỉ nói là phải báo ân, nếu không báo ân này, trong lòng khó yên."
"Anh biết còn..."
Tưởng Mục Thăng lại đột nhiên đưa tay cắt ngang lời Kiều Quan Niên, nói: "Thành Hạo đã giết người, nếu tôi không mở một con mắt nhắm một con mắt, cho nó đắc tội Thành Ôn như vậy, tôi còn có thể cho nó ra khỏi Tuyền Giang sao?"
Kiều Quan Niên nghe xong, lúc này mới cười rộ lên, nói: "Quả nhiên là Tưởng Mục Thăng, lòng dạ hiểm độc. Nhưng Thành Hạo này quả thật không phải tốt đẹp gì, bùn nhão không trát được tường thôi."
Kiều Quan Niên nói xong, lại như là nhớ ra cái gì đó, nói: "Suýt nữa quên, ông chủ Tạ đã đến, sai người tới báo bình an. Tôi nghe nói gần đây trong kinh bất an, phó tướng của Miêu Khải mang theo cơ mật chạy, sợ là phải đánh nhau, đánh đến kinh hay không không nói được. Nếu hai người rời đi Tuyền Giang, không nên trở lại kinh thành, không bằng theo tôi đi gặp Tạ Nhiễm?"
Tưởng Mục Thăng suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, nhưng phải đợi chuyện ở Tuyền Giang yên ổn xuống, Thành Ôn hiện tại khẳng định không đi được."
Kiều Quan Niên cười nói: "Chậc, nhìn kìa, ông chủ Tưởng nói chuyện ba câu không rời Thành Nhị gia. Đúng là có gia thất, khác hẳn."
Hắn nói xong dùng mắt liếc Nguyên Bắc, nhưng Nguyên Bắc căn bản không nhìn hắn.
Hai người nói một lát, bởi vì muộn, Kiều Quan Niên cũng không tiện ở lâu, ra sơn trang đi về.
Thành Ôn ngủ một giấc đã tới hừng đông, cũng không ăn cơm chiều, cũng không biết đói. Ngày hôm sau lúc cậu rời giường mặt trời đã lên cao, Tưởng Mục Thăng ra cửa, để Nguyên Bắc lại, bảo anh ở cùng Thành Ôn.
Nguyên Bắc chuẩn bị ít đồ ăn thanh đạm và cháo, vừa mới cơm nước xong, có hạ nhân nói có khách đến, là đại tiểu thư Du gia.
Thành Ôn nghe nói là Du Tịnh Dao, theo bản năng nhíu mày, hạ nhân kia nói: "Nhị gia, ngài mau gặp Du tiểu thư đi, cô ta đến cửa là khóc, động tĩnh lớn lắm."
Thành Ôn nói: "Đi mời Du tiểu thư vào đi."
Du Tịnh Dao rất nhanh đã tới, chạy vào chính đường, tiến lên muốn túm tay áo Thành Ôn.
Thành Ôn lùi một bước, Du Tịnh Dao không túm được, nhưng cũng không để ý, một bộ lê hoa đái vũ khóc ròng nói: "Thành Ôn, Thành Ôn anh nhanh đi xin bác Thành đi, Thành Hạo nhất định là bị oan uổng! Thành Hạo làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được! Thành Ôn anh là anh ruột của anh ấy, anh phải giúp anh ấy chứ. Thành Hạo rất đáng thương, bác Thành sao có thể tuyệt tình như vậy, ông tuyệt không thương Thành Hạo sao!"
Thành Ôn nghe xong cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Du tiểu thư, là Thành Hạo đi tìm cô à? Nó nói cho cô nó bị oan uổng, bảo cô cầu tình giúp nó? Tôi nghĩ chuyện này Du lão gia khẳng định không biết, cô lén chạy tới đúng không?"
Du Tịnh Dao kinh ngạc, Thành Ôn hỏi một câu, cô kinh ngạc thêm một phần, kinh ngạc qua đi, lại che giấu dùng khăn tay xoa xoa mắt, nói: "Không... Không phải như thế, em... Em chỉ là nghe nói... Thành Ôn!"
Du Tịnh Dao đột nhiên lại giơ tay nắm tay Thành Ôn, nói: "Thành Ôn, anh là anh của anh ấy! Anh không thể thấy chết mà không cứu được! Bác Thành lần này sao có thể nhẫn tâm như vậy, các anh đều là người hiểu rõ Thành Hạo nhất. Thành Hạo không có khả năng làm chuyện như vậy, tính cách của anh ấy ôn hòa như vậy, sao anh ấy có thể dám chuyện như vậy. Anh phải giúp Thành Hạo, khuyên nhủ bác Thành, sao bác Thành nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ với Thành Hạo chứ!"
Thành Ôn không dấu vết đẩy tay Du Tịnh Dao ra, nói: "Đoạn tuyệt quan hệ? Du tiểu thư, cô khả năng không biết rồi, Thành Hạo giết một mạng người, nếu tra, không đơn giản là đoạn tuyệt quan hệ như vậy. Nếu cô còn khóc lóc ở sơn trang như vậy, làm lớn chuyện, Thành Hạo còn phải cám ơn cô."
Du Tịnh Dao mở to hai mắt, nói: "Mạng người? Mạng ai? Không phải bởi vì con Nguyễn Dục... Cái loại không biết xấu hổ câu dẫn Thành Hạo, Thành Hạo cũng là nhất thời hồ đồ, bác Thành đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy sao?"
Thành Ôn cười lạnh, nói: "Tôi xin khuyên Du tiểu thư một câu, không nên Thành Hạo nói cái gì cô tin cái đó. Chuyện của Thành Hạo và Nguyễn Dục, hai bên tình nguyện, hơn nữa Thành Hạo từng giết người."
Du Tịnh Dao trợn tròn mắt, nước mắt "lã chã" lăn xuống, dùng khăn che miệng, nức nở nói: "Không thể nào, người Thành Hạo thích là em, anh ấy nói trong lòng chỉ có em, nếu không phải Nguyễn Dục không biết xấu hổ đi quyến rũ Thành Hạo, Thành Hạo làm sao có thể nhất thời hồ đồ... Thành Hạo không có khả năng thích Nguyễn Dục, nhất định là Nguyễn Dục lẳng lơ!"
Thành Ôn quả thực muốn che mặt. Cậu thật không rõ Du Tịnh Dao rốt cuộc đang nghĩ gì, lúc này còn tin tưởng mấy câu hoa ngôn xảo ngữ Thành Hạo nói với cô ta. Chỉ sợ lời Thành Hạo nói với Du Tịnh Dao nói cơ hồ giống như đúc với Nguyễn Dục, đổi thang mà không đổi thuốc thôi.
Hơn nữa trọng điểm chuyện này không là phải là Thành Hạo giết người sao...
Thành Ôn lại một lần xác định không có cách nói chuyện với Du Tịnh Dao.
Thành Ôn nói: "Du tiểu thư mời về cho."
"Không!"
Du Tịnh Dao gào một tiếng, túm áo Thành Ôn, muốn chui vào trong ngực Thành Ôn, hai tay ôm chặt cậu, khóc ròng nói: "Thành Ôn, em van cầu anh, thành toàn em cùng Thành Hạo đi! Thành Hạo anh ấy không hư hỏng như vậy, anh ấy yêu em, trong lòng anh ấy chỉ có em. Người giống Thành Hạo, làm sao có thể làm chuyện xấu! Van cầu anh khuyên nhủ bác Thành, em... Em sẽ cảm kích anh!"
Thành Ôn bị nàng khóc lóc om sòm, sau lưng cũng nổi da gà, Nguyên Bắc nhanh chóng lại đây, kéo Du Tịnh Dao ra.
Du Tịnh Dao bị Nguyên Bắc chạm, lập tức khóc lóc, lảo đảo vài bước, bưng tay, làm như Nguyên Bắc chặt đứt tay cô ta, lui về phía sau vài bước ngã ngồi dưới đất, khóc ròng nói: "Thành Ôn... Anh... Hôm nay anh không đáp ứng em, em sẽ không đi!"
Nguyên Bắc chỉ kéo cô ta một cái, vốn Du Tịnh Dao là một tiểu thư khuê các, Nguyên Bắc không nên chạm vào, nhưng Du Tịnh Dao khóc lóc om sòm đòi ôm Thành Ôn, Nguyên Bắc sốt ruột, cũng không dám chạm mạnh. Loading...
Nào biết Du Tịnh Dao một bộ bị chà đạp, Nguyên Bắc nheo mắt, phản ứng cũng chậm một chút.
Thành Ôn nhìn cô ta ngồi ở chính đường, lau nước mắt, tuyên bố Thành Ôn không giúp Thành Hạo thì không đi.
Thành Ôn chỉnh vạt áo một chút, rũ mắt nhìn Du Tịnh Dao ngồi dưới đất, gật gật đầu, nói: "Được thôi, nếu Du tiểu thư không muốn đi, vậy đừng đi, tôi nhờ Du lão gia tự mình tới cửa tới đón cô."
Du Tịnh Dao nghe cậu nói như vậy, bật người từ đất đứng lên, nói: "Thành Ôn, anh không thể... Anh không thể nói cho cha em... Cha em ông ấy, ông ấy lúc trước còn nói Thành Hạo tốt, cho em gả cho Thành Hạo. Nhưng Thành Hạo xảy ra chuyện này, cha em không cho quản! Thành Hạo bị oan uổng, là bị đồ không biết xấu hổ Nguyễn Dục mê hoặc, sao em có thể mặc kệ! Van xin anh Thành Ôn, anh giúp Thành Hạo đi, anh ấy là em anh mà!"
Thành Ôn híp mắt. Cậu làm thương nhân hai đời, là người sẽ tính sổ. Thành Hạo tính kế cậu như vậy, nếu không phải Thành Ôn hữu ý buông tay, Thành Hạo hiện giờ sao còn có thể sống thoải mái.
Thành Ôn nghĩ, cậu tuy rằng không biết ngọc bội rốt cuộc là thế nào, mà có thể là Thành Hạo. Mình coi như là nương Thành Hạo mới làm quen được Tưởng Mục Thăng, hiện giờ đến tình trạng này, nhất định nợ hắn một lần.
Cho nên khi Thành Thư Chí đoạn tuyệt quan hệ với Thành Hạo, bắt hắn cút khỏi Tuyền Giang, Thành Ôn mới không nói gì. Nếu Thành Ôn không được như ý sẽ dây dưa không bỏ, Thành Hạo tất nhiên cũng không phải chỉ là cuốn gói chạy lấy người nhẹ như vậy.
Tưởng Mục Thăng nghe nói Du Tịnh Dao chạy đến nhà mình đi náo loạn, ngày hôm qua thân thể Thành Ôn còn không thoải mái, cũng không biết hôm nay thế nào, Du Tịnh Dao còn đi gây sự.
Tưởng Mục Thăng ngồi không yên, muốn trở về một chuyến nhìn xem, vừa đến cửa sơn trang đã thấy một cái xe ngựa dừng lại, Du lão gia từ trong xe ngựa xuống dưới.
Du lão gia thấy Tưởng Mục Thăng, sắc mặt xấu hổ, lập tức vội vàng cười làm lành: "Aiz ông chủ Tưởng, ông chủ Tưởng thật sự là xin lỗi quá, tiểu nữ thật sự là ầm ĩ, làm phiền ngài. Nếu không phải người của ngài đến cho tôi biết, tôi thật sự không biết tiểu nữ như vậy. Tôi nhất định giáo huấn nó, thật sự là xin lỗi."
Tưởng Mục Thăng nghe, trong lòng buồn bực. Hắn cũng là vừa mới nghe nói Du Tịnh Dao đến gây rối, lập tức quay về, cho nên không có thời gian đến Du gia thông tri cái gì, người thông tri Du gia kia tất nhiên là Thành Ôn bảo đi qua.
Tưởng Mục Thăng nghĩ như vậy, cười rộ lên, nghĩ thầm rằng thiếu chút nữa quên Thành Ôn làm việc cũng rất "ác", còn bảo người đi mời Du lão gia đến đón Du Tịnh Dao.
Tưởng Mục Thăng khách khí cười nói: "Ông chủ Du làm quá, nói gì vậy. Du tiểu thư cũng là khờ dại hồn nhiên, dù sao cũng là đại gia tiểu thư không rành thế sự, nào biết Thành Hạo làm người. Nhưng tôi muốn khuyên nhủ ông chủ Du, nhanh bảo Du tiểu thư đừng nhớ mong Thành Hạo nữa."
"Đúng đúng đúng."
Du lão gia liên tiếp lên tiếng trả lời, nói: "Ông chủ Tưởng nói đúng, Thành Hạo cái tên xấu xa này. Aiz, Tịnh Dao chỉ là nghĩ đơn giản, bị Thành Hạo biến thành ngũ mê ba đạo. Thật sự là đa tạ ông chủ Tưởng, cũng khiến Thành Nhị gia phiền toái."
Hai người vừa đi vừa nói, vào chính đường, Du Tịnh Dao vẫn đang khóc, vừa thấy được Du lão gia, kiêu ngạo lập tức rụt, sợ tới mức rụt cổ, run rẩy nói: "Cha... Con..."
Du lão gia trừng mắt: "Làm càn, chạy đến nhà ông chủ Tưởng náo loạn!"
"Cha! Con chỉ là muốn giúp Thành Hạo! Chẳng lẽ cha cũng tin Thành Hạo sẽ làm cái chuyện này sao!"
Du lão gia cũng không tư duy đơn giản như con gái của mình. Hiện tại không là thời điểm có tin hay không, mà là chuyện đã định, tất cả mọi người muốn tẩy sạch quan hệ với Thành Hạo. Người sợ phiền phức như Du lão gia, làm sao có thể vội vàng kéo quan hệ với Thành Hạo được.
Du Tịnh Dao lại thoáng nhìn Tưởng Mục Thăng, khóc ròng nói với Tưởng Mục Thăng: "Anh Tưởng, anh ôn nhu như thế, săn sóc như vậy, anh cũng không tin Thành Hạo sao! Anh giúp em, giúp Thành Hạo được không!"
Tưởng Mục Thăng mắt cũng không chớp, cười nói: "Ông chủ Du, tôi thấy lệnh ái hiện tại có chút kích động, cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi một chút đi."
Du lão gia nghe, đây là hạ lệnh trục khách, xấu hổ không nhịn được, bảo nha đầu hạ nhân đi theo kéo Du Tịnh Dao đi.
Tưởng Mục Thăng nhìn người Du gia đi ra ngoài, lúc này mới quay đầu lại, thấy Thành Ôn cười tủm tỉm nhìn mình.
Thành Ôn cười nói: "Hóa ra anh Tưởng lại ôn nhu lại săn sóc."