Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 1: Động phòng hoa chúc



Bộ này tui edit full lâu rồi mà giờ mới nhớ ra =)) lại ngoi lên đăng nè hihi. Có mấy bộ edit full rồi mà tui lười không đăng ghê. Bộ này song tính sinh tử nên bạn nào không thích thì có thể im lặng lướt qua ha ^^

Không trung rất sáng sủa, đám mây nổi lơ lửng giống như sóng nước, trong không khí có thể ngửi được hương vị chỉ có vào thời tiết cuối xuân.

Nhưng mà tâm tình Thành Ôn lúc này, lại hoàn toàn tương phản.

Cậu không cảm giác được không khí khô mát, không cảm giác được mùi hoa lịch sự tao nhã, từ cửa sổ thổi vào tới, là áp lực cùng khô nóng tới gần ngày hè.

Tiểu nha đầu Mai Ngọc vội vã gõ cửa hai cái, đẩy ra, thò đầu vào, cười nói: "Nhị gia, nhanh chút, nương tử sắp tới rồi!"

Thành Ôn nhìn nha đầu cười, mình lại hoàn toàn cười không nổi, chỉ khoát tay áo, ý bảo Mai Ngọc đi ra ngoài.

Mai Ngọc không nhiều lời nữa, lui ra ngoài, đóng cửa lại. Thành Ôn lúc này mới thở dài.

Trong đại viện Thành gia, nơi nơi treo đèn lồng, hôm nay là ngày vui Nhị gia Thành gia lập gia đình.

Đại thiếu gia Thành gia chết yểu, Thành Ôn đứng hàng con thứ, mẫu thân xuất thân không tính là quá tốt, nhưng tư sắc không đến nỗi tệ, sinh Thành Ôn không bao lâu thì tạ thế. Thành gia còn có Tam gia, là con trai của phu nhân tái giá của Thành lão gia. Thành phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương, là môn đăng hộ đối với Thành lão gia. Cả trấn Tuyền Giang ai cũng biết Thành lão gia hiểu rõ nhất là con thứ ba, chẳng qua chí hướng Tam gia lớn, lấy của Thành lão gia một cọc tiền, mình đi ra ngoài phát triển, đi lên kinh đã hơn một năm.

Hiện giờ trong toàn bộ tòa nhà lớn, lứa trẻ chỉ còn lại có con thứ Thành Ôn. Nhị gia muốn lập gia đình, Thành gia tốt xấu là dòng dõi hiển hách số một số hai trong trấn Tuyền Giang, chuẩn bị việc vui không hàm hồ chút nào.

Nói đến Thành gia, đúng là rắn độc của trấn Tuyền Giang. Tuy rằng Tuyền Giang là một địa phương nhỏ, nhưng phàm là buôn bán ở Tuyền Giang, vậy tất nhiên là khách sáo với Thành lão gia vài câu là được việc.

Tân nương tử tên là Du Tịnh Dao, là người dòng dõi thư hương bậc trên của Tuyền Giang. Du Tịnh Dao và Nhị gia Tam gia của Thành gia đều là thanh mai trúc mã, hai nhà vẫn có hợp tác buôn bán, thường xuyên qua lại rồi định ra hôn ước.

Nhưng mà Thành Ôn giờ phút này lại một chút cũng không có vui sướng khi lập gia đình.

Thành Ôn nhìn hỉ phục trên giường đỏ thẫm, tựa hồ cảm khái, cũng không biết có phải ông trời đang trêu đùa cậu không.

Thành Ôn xuất thân là hào môn thế gia, còn là con trai độc nhất, vừa ra sinh ra đã định trước là ở giới thượng lưu, tốt nghiệp đại học rồi tiếp nhận gia nghiệp, thuận lợi phát triển sự nghiệp.

Nếu như nói Thành Ôn có gì không hài lòng, thì là cha cậu qua đời quá sớm. Khi đó Thành Ôn mới tốt nghiệp đại học, cha đột nhiên qua đời, cậu về nhà đón nhận gia nghiệp, nhìn hết sắc mặt của các thân thích. Nhưng mà Thành Ôn trời sinh là một thương nhân, cậu bất động thanh sắc, vui giận không tỏ vẻ, là một người thoạt nhìn tao nhã nham hiểm.

Nhưng mà ngay tại thời điểm hết thảy đều phong cảnh vô hạn, Thành Ôn lại trong một đêm hai bàn tay trắng, người bán đứng mình lại là người mẹ mà Thành Ôn sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ nói cho cậu biết, Thành Ôn, mẹ cũng muốn có tình yêu của mẹ, mẹ không muốn hại con...

Thành Ôn không nghĩ tới ông trời lại đùa giỡn mình. Cậu cho là mình chết rồi, không nghĩ đến mở mắt ra trọng sinh vào thời Dân quốc, vẫn cứ là thế gia hiển hách. Nhưng Nhị gia này không may mắn như Thành Ôn. Cậu không phải là con trai độc nhất, hơn nữa do mẹ xuất thân thấp hèn, cũng không đặc biệt như trấn Tuyền Giang đồn, kỳ thật chỉ là cái bánh bao mềm mà thôi.

Thành Ôn nhìn chằm chằm hỉ phục đỏ thẫm thật lâu. Màu sắc đỏ rực, hoa văn rườm rà, đường may tinh xảo, tân nương môn đăng hộ đối, nhưng Thành Ôn biết, nếu tùy ý tự nhiên, cậu lại đã định trước không có tiền đồ.

Hết thảy phải nói đến thân thể trọng sinh này. Thân thể Thành Ôn hơi suy nhược, thân hình gầy yếu cao dong dỏng, tướng mạo thanh tú tuấn dật, mặc áo ngắn tay dân quốc màu trắng bạc vào, cực kỳ giống thiếu gia xuất trần. Nhưng mà, ai cũng không biết, Nhị gia Thành gia này, là người song tính...

Thành Ôn chưa từng nghĩ tới, ông trời sẽ đùa mình như vậy.

Tân nương tử gả vào Thành gia, tất nhiên phải viên phòng. Du gia tuy rằng không thể hiển hách như Thành gia, nhưng đến lúc đó, phỏng chừng tiền đồ của Thành Ôn cũng mất sạch.

Thành Ôn nghĩ, có lẽ chủ nhân cũ của thân thể này bởi vì bị ép đến cùng đường, hơn nữa tính cách tương đối yếu đuối, mình mới được xuyên qua.

Nhiều năm lăn lộn trên xã hội như vậy, Thành Ôn đã sớm dưỡng thành thói quen vui giận không hiện lên mặt. Cậu đã té ngã một lần, không có chuyện gì làm người sợ hãi hơn người thân phản bội.

Thành Ôn đổi hỉ phục, tiểu nha đầu Mai Ngọc đã sớm ở bên ngoài. Trong viện cũng có thể nghe được tiếng pháo hoa vui mừng ngoài cửa lớn truyền đến.

Mai Ngọc nhìn Nhị gia đẩy cửa đi ra, một thân y phục màu đỏ, eo thon thả, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt hơi trắng, lại cực kỳ tuấn lãng, lập tức suýt nữa làm cô chói mắt.

Thành Ôn đi vào cửa lớn, Thành lão gia đã ở đó, nhìn thấy Thành Ôn giờ mới đến, cau mày mắng một câu, "Bình thường chậm thì thôi, ngày vui cũng chậm như vậy, đừng làm chậm trễ Dao nhi, biết chưa."

Thành lão gia nói xong, Thành Ôn cũng không khúm núm gật đầu như trước mà chỉ khẽ cười một chút, đáp một tiếng, "Cha yên tâm."

Thành lão gia cũng không biết vì sao, có lẽ là con thứ sắp lập gia đình, cả người đều cảm giác không bình thường, so với thường ngày có tinh thần không ít, hơn nữa một thân quần áo đều là mới, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Kiệu tân nương tử dừng lại ở trước cửa, khi nha đầu đi theo vén mành, tân nương tử thân hình thướt tha, cũng là một thân quần áo đỏ thẫm, trên đầu đội khăn voan thêu phức tạp. Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng là một bộ yểu điệu, cúi thấp đầu, vươn ra một cái tay trắng nõn trơn mềm, vừa thấy là biết không trải qua việc nặng.

Tuổi Thành phu nhân nhỏ hơn Thành lão gia nhiều, ăn diện xinh đẹp, một chút cũng không thấy già. Bà không phải mẹ ruột của Thành Ôn, thấy Thành Ôn đứng không động, còn tưởng rằng Thành Ôn khiếp nhược giống dĩ vãng, mỉa cậu một phen, có chút âm dương quái khí, "Ha, vợ cũng đến rồi, làm tân lang không biết nên làm gì à?"

Ánh mắt Thành Ôn không nóng không lạnh nhìn bà một cái, Thành phu nhân theo bản năng rụt cổ, chỉ cảm thấy thời tiết cuối xuân hơi lạnh.

Thành Ôn lúc này mới đi qua, tân nương tử vẫn luôn thẹn thùng duỗi tay. Thành Ôn nắm chặt tay tân nương, làm cho đối phương run lên một chút, trang sức đẹp đẽ quý giá rung lên, thật là dễ nghe.

Mắt thấy Thành Ôn muốn ôm tân nương tử ra kiệu, trong đám người vây xem bỗng nhiên có một người đàn ông mặc áo sam trắng lao ra.

Người đàn ông kia vừa đẩy đám người ra lao tới, vừa hô to, "Từ từ!"

Tất cả mọi người bị hắn đẩy sợ, tân nương tử Du Tịnh Dao nghe tiếng càng hung hăng run lên một chút, ngay sau đó tự đi ra khỏi kiệu, xốc khăn voan đỏ thẫm lên, hai mắt kinh ngạc giật mình trừng to tròn, nhìn thẳng vào người đàn ông đang lao đến kia.

Thành Ôn cười lạnh một tiếng trong lòng, loại ánh mắt ủy khuất trần trụi này, ai cũng thấy có ý hàm xúc.

Thành Ôn cũng không nhận ra người tới là ai, chẳng qua tân nương tử và Thành phu nhân dường như nhận ra.

Nhất là Thành phu nhân, đột nhiên liền hai mắt ngấn lệ, xông lên ôm lấy người kia, lớn tiếng khóc ròng nói: "Hạo nhi của ta! Hạo nhi, con muốn làm chết nương, sao giờ con mới về, sao con lại thành thế này! Hạo nhi ơi!"

Thành Ôn tuy rằng không biết người này, nhưng vừa nghe Thành phu nhân gọi hắn là Hạo nhi, nhất thời cũng hiểu được. Tam gia Thành gia tên là Thành Hạo, đúng là con trai nhỏ mà Thành lão gia và Thành phu nhân mọi cách yêu thương.

Thành Hạo có hơi tả tơi, có chút phong trần mệt mỏi, hắn an ủi mẫu thân một chút, đi lên vài bước, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào tân nương tử Du Tịnh Dao, giọng run rẩy, "Tịnh Dao... Tịnh Dao... Em phải lập gia đình sao. Tịnh Dao, em... Em còn phải gả cho anh hai của anh."

Hắn nói xong, nhìn thoáng qua Thành Ôn.

Thành Ôn rũ mắt, nhưng không nói chuyện.

Du Tịnh Dao lắc lư, không đứng vững, bám vào cỗ kiệu mộc lan, run giọng: "Anh... Anh vì em mới về gấp sao? Thành Hạo, nếu là vậy... em, em không gả nữa!"

Thành lão gia cho dù thương yêu con út của mình nhất cũng không thể cho phép mọi người thấy chuyện cười trong nhà, lúc này nổi giận, mặt đỏ rần, quát: "Thằng bất hiếu! Mày... mày lại muốn cướp chị dâu của mình! Vô liêm sỉ! Thằng bất hiếu... mày..."

Du Tịnh Dao lập tức chạy tới hai bước, cầm tay Thành Hạo, "Không, không con vẫn chưa gả, con muốn gả cho Thành Hạo."

Thành lão gia tức giận lảo đảo hai bước, Thành phu nhân nhanh chóng đỡ lấy Thành lão gia, vỗ lưng thuận khí cho ông, nói: "Đừng giận, đừng giận, con của chúng ta thật vất vả mới về, ông lại còn mắng nó, trên đường cái còn ra gì nữa..."

Bà nói xong, đè thấp giọng, "Hơn nữa, nhiều người nhìn như vậy, chúng ta vẫn phải nhanh vào cửa nói, đừng lộ ra. Ai cưới khuê nữ Du gia chẳng là cưới, đừng làm ầm ĩ nữa, có đúng không lão gia?"

Thành lão gia vốn hết cách với Thành phu nhân, cũng không muốn làm lớn chuyện này, lại giận không nhẹ, được Thành phu nhân và hạ nhân đỡ, nhanh chóng đi vào trong.

Mọi người thấy người Thành gia và tân nương tử đều vào cửa, trên đường cái trong lúc nhất thời một mảnh ồn ào. Thành gia là nhà giàu Tuyền Giang, sao lại có trò khôi hài như thế, trà dư tửu hậu tại sao có thể không tán gẫu chứ?

Thành Ôn từ đầu đến cuối mắt lạnh nhìn Thành Hạo và Du Tịnh Dao ân ái không tha, hai người còn quỳ xuống cầu Thành lão gia tha thứ.

Thành lão gia đã hơn một năm chưa được gặp Thành Hạo, cũng là đau lòng. Hơn nữa Thành phu nhân khóc lóc, cũng không có cách nào, chuyện hôn sự tạm thời từ bỏ.

Thành Ôn tuy rằng không muốn lập gia đình, dù sao thân thể của mình có chỗ thiếu hụt, nhưng Thành Hạo làm ầm ĩ như thế, đơn giản là ỷ vào sự yêu thương của Thành lão gia vả mặt của cậu.

Thành Ôn vẫn không nói chuyện, Thành lão gia cảm thấy Thành Ôn bị ủy khuất, hơi áy náy, cho cậu về phòng nghỉ ngơi trước.

Thành Ôn vừa mới vào phòng, rất nhanh nghe đến tiếng đập cửa, còn tưởng rằng là nha hoàn Mai Ngọc, mở cửa mới phát hiện rõ ràng là Tam gia Thành gia Thành Hạo.

Thành Hạo vẫn mặc áo sam nguyệt sắc, tướng mạo giống Thành lão gia, còn cường tráng hơn Thành Ôn, mặc dù là em trai còn cao hơn Thành Ôn.

Thành Hạo vẫn còn phong trần mệt mỏi, lại hoàn toàn không có bất đắc dĩ áy náy như vừa rồi, trên mặt là một tia cười đắc ý, sau khi đi vào rất không khách khí ngồi trên ghế chạm khắc.

Hắn cười nói: "Nhị ca, đã hơn một năm không gặp rồi."

Thành Ôn không nhìn hắn, Thành Hạo nhất thời tức giận, vụt đứng dậy, siết chặt vạt áo trước của Thành Ôn, hận không thể kéo Thành Ôn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhị ca, mày còn muốn lập gia đình cơ à, bằng quái vật như mày, mày còn muốn lập gia đình cơ?"

Thành Ôn lập tức híp mắt, trong lòng chợt động. Cậu không nghĩ tới, Thành Hạo biết chuyện thân thể mình.

Thành Hạo thấy sắc mặt của cậu, đắc ý hẳn, "Mày yên tâm đi, tao chưa nói với ai, mày giữ bí mật rất tốt, nếu không có nhũ mẫu nói cho tao biết, tao cũng không biết... Tao cho mày biết, đừng tưởng rằng mày có thể thông đồng với Du gia, đừng tưởng rằng mày có thể tranh với tao. Một phần gia sản cũng không phải của mày, một phần con cũng không được! Nếu mày dám tranh với tao, tao sẽ cho tất cả mọi người biết bí mật của mày!"

Thành Ôn bị hắn kéo vạt áo trước, nghe lời hắn nói, đột nhiên cười lạnh một tiếng, hất tay Thành Hạo ra, cao giọng nói: "Mai Ngọc, Tam gia lâu không về, không tìm thấy phòng mình, em dẫn đường đi."

Mai Ngọc là nha đầu hầu hạ Nhị gia, ở ngay ngoài phòng, nghe thấy giọng Nhị gia, vội vàng đi tới, cung kính nói: "Tam gia, bên này."

Thành Hạo muốn duy trì hình tượng ôn hòa với người ngoài, hắn mặc dù có nhược điểm của Thành Ôn, nhưng mình cũng có nhược điểm trong tay Thành Ôn, nhưng lại muốn tranh gia sản, thấy Thành Ôn lạnh lùng thản nhiên, không chút hoang mang trấn định, ngọn lửa trong lòng phừng lên.

Thành Hạo không biết mình đi hơn một năm này đã xảy ra chuyện gì, Nhị ca luôn luôn yếu đuối vì sao đột nhiên khó đối phó như vậy, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, cắn răng ra khỏi phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv