Vũ Văn Bùi đưa sự tình bọn họ phát hiện ở ô sơn viết tấu chương đưa lên hoàng thành.
Tấu chương đưa đến Châu Thành trước mặt Vũ Văn đế, Vũ Văn đế giận dữ, lập tức hạ lệnh Vũ Văn Bùi tự điều động quân đội đóng quân tại Lạc Thành, phải nhanh chóng dọn sạch sẽ chỗ luyện binh tràng kia, cho bá tánh Lạc Thành một cuộc sống an bình.
Nhận được mệnh lệnh thư tín từ Vũ Văn đế, Vũ Văn Bùi đưa cho Ôn Như Ngọc xem, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, nói: “Tiên sinh, ngươi là phúc tinh của Bùi Nhi.”
Đúng vậy, ba lần cơ hội liên tiếp, Vũ Văn Bùi lần này còn không thể thanh danh truyền xa sao?
Nói vậy không lâu sau, tên của cậu sẽ một truyền mười mười truyền trăm…… Thậm chí bên trong Kiến Nguyên, bá tánh nghe danh sẽ vui vẻ gật đầu, vẻ mặt lộ ra mỉm cười sâu sắc. Bọn họ sẽ nói: Đây là một người thông minh có lá gan lớn, hoàng tử ái dân gần dân, tuổi tác hắn tuy nhỏ, lại thông minh hơn người, giải cứu Lạc Thành thoát khỏi thủy tai nguy hiểm, lại có đủ gan dạ sáng suốt yêu dân tâm, trong lúc Lạc Thành còn đang ôn dịch, không sợ bệnh, lấy thân phạm hiểm……
Buông thư tín trong tay, Ôn Như Ngọc sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, ôn nhu cười: “Bùi Nhi, ngươi phải nhớ cho kỹ, vô luận dù cho khi nào, ngươi vẫn phải duy trì trái tim như lúc ban đầu, không cần bị hiện thực phù hoa dụ hoặc quấy nhiễu, đã hiểu chưa?”
“Bùi Nhi hiểu rõ.”
……
Tin tức này truyền tới tai Thân vương Vũ Văn Lãng, hắn khiếp sợ thiếu chút nữa đem văn kiện trong tay ném tới trên người báo tin, không thể tin được trừng đôi mắt thật lớn, hình tượng ưu nhã ngày thường đột nhiên biến mất.
“Ngươi xác định vừa rồi là tin tức thật sự?”
Người tới không dám ngẩng đầu, chỉ có thể ôm quyền trả lời lại một lần nữa: “Hồi Vương gia, thuộc hạ nói những câu này đều là sự thật.”
Vũ Văn Lãng ngàn tính vạn tính, như thế nào cũng không có nghĩ đến bên trong Lạc Thành cư nhiên cất dấu âm mưu lớn đến như thế, hơn nữa còn bị Lục hoàng đệ kia phá giải, vị trí của nó trong lòng phụ hoàng, lần này qua đi, tất sẽ tăng lên rất nhanh.
Chậc chậc, lúc này, hắn mới phát hiện, đối thủ lớn nhất của hắn, không phải là Thái Tử Vũ Văn Hoằng cũng không phải Vũ Văn Nhạc chơi bời lêu lổng không biết thật giả, cư nhiên lại là đệ đệ nhỏ tuổi Vũ Văn Bùi mà hắn vẫn luôn bỏ qua.
—— giấu tài, thật là cao minh.
Có điều, hươu chết về tay ai còn chưa biết, hắn cùng Vũ Văn Bùi tranh đấu, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Tư Không Vũ vẫn luôn đứng bên người Vũ Văn Lãng thấy hắn sắc mặt biến hóa, trên mặt vẫn luôn treo biểu tình sớm đã đoán trước, đôi mắt y thâm thúy, ánh mắt dừng trên người Vũ Văn Lãng hiện lên mạt cảm xúc, nhưng rất nhanh liền che dấu đi.
Đem sự tình giải quyết rõ ràng một lần, Vũ Văn Lãng phất tay đối với người quỳ xuống nói: “Ngươi đi xuống đi, tiếp tục giám thị Lục hoàng tử.”
Ôm quyền hành lễ, người nọ cung kính nói: “Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
Đợi người rời đi, Vũ Văn Lãng đã khôi phục lại hình tượng ôn tồn lễ độ, hắn đối Tư Không Vũ đứng ở phía sau nói: “Chúng ta, phải đi xem Lục hoàng đệ.”
Tư Không Vũ khẽ cười một tiếng, trả lời: “Dạ, vương gia.”
X
Lúc này, Lạc Thành phủ đệ Lý Diệu, bên trong thư phòng.
Vũ Văn Bùi yên lặng ngồi ở trên ghế suy tư hồi lâu, Ôn Như Ngọc thì ở một bên khác, lật xem thư tịch trong tay thường thường ngẩng đầu xem học trò đang tĩnh tư.
Hồi lâu sau, trên mặt Vũ Văn Bùi dâng lên mạt tươi cười bày mưu tính kế, mọt đôi mắt lập lòe quang mang, kế này nếu thành, sẽ làm cho trận tuyến bọn họ tự khắc rối loạn.
Nghĩ như vậy, cậu lập tức gọi người hầu tới, bảo hắn gọi tới tướng lãnh trú binh, phía trước đã bị Vũ Văn đế hạ lệnh tróc nã, mà tướng lãnh này, chỉ mới phái xuống thôi, là người bè phái không thuộc về ai.
Rất nhanh, tướng lãnh liền nghe lệnh đi tới trước mặt Vũ Văn Bùi, hắn vóc người cao lớn cường tráng vô cùng, diện mạo cực kỳ cuồng thô, hắn thấy Vũ Văn Bùi, lập tức quỳ xuống cung kính hành lễ nói: “Mạt tướng Phan Giang kiến quá Lục điện hạ.”
“Miễn lễ, ngồi xuống đi, bổn điện hạ tìm tới ngươi, là có một chuyện quan trọng yêu cầu ngươi đi làm.” Vũ Văn Bùi từ trên ghế đứng lên, dạo bước đến trước mặt Phan Giang.
Một bên Ôn Như Ngọc an an tĩnh tĩnh ngồi, không nói một từ, Bùi Nhi của y, sớm đã có thể xuất sư, so với y tới, đã càng tốt hơn.
“Lục điện hạ cứ việc phân phó, chỉ cần Phan Giang ta có thể làm ra sự tình, vượt lửa qua sông, sẽ không tiếc mạng mình.” Hắn kích động lại quỳ xuống, lại bị Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng đỡ miễn đi một màn đại lễ này, “Không cần hành lễ nhiều như vậy, chuyện này, ngươi có thể làm được.”
Nói xong lời này, Vũ Văn Bùi đem kế hoạch tinh tế của chính mình từ từ kể ra, Phan Giang nghe được đôi mắt mở càng to càng lớn, sau khi nghe xong, cười ha ha lên, “Kế sách này thật là tuyệt diệu, Lục điện hạ thông tuệ mạt tướng bội phục, liền nhanh chóng đi xuống chuẩn bị ngay, nhất định viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.”
Gật gật đầu, Vũ Văn Bùi bảo Phan Giang có thể đi xuống.
Đợi cho người rời đi, Ôn Như Ngọc mới mở miệng nói: “Bùi Nhi, kế sách này tuy tốt, nhưng đem lại thương vong rất lớn.” Y nghe xong xuôi mưu kế Vũ Văn Bùi từ đầu đến cuối, lại ở trong đó tìm được kẽ hở không lớn không nhỏ.
“Tiên sinh, Bùi Nhi biết, nhưng trận này, trừ bỏ kế sách này, không còn cách nào khác, nơi đó ngươi và ta đều đã đi qua, sơn động một lần chỉ có thể đủ chứa một người trưởng thành ra vào, nếu như cả một đội quân không thể tiến lên, chỉ có thể dùng kỳ tích khác, kiếm đi nét bút nghiêng.”
“Là tiên sinh sai rồi.”
Ôn Như Ngọc nghe xong lời nói này, đã biết được đây là kế sách cùng đường, y đứng dậy, sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi cao lên không ít, nhẹ nhàng cảm khái: “Thời gian sao mà qua nhanh đến như vậy, Bùi Nhi so với tiên sinh còn muốn cao hơn a.”
Vũ Văn Bùi cầm lấy tay Ôn Như Ngọc duỗi về mình, ánh mắt lộ ra mạt ôn nhu, “Tiên sinh, Bùi Nhi cũng nên trưởng thành.”
Phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, Ôn Như Ngọc nhàn nhạt thở dài, đúng vậy, cũng nên trưởng thành.
Chính là, vì cái gì trong lòng y, luôn có một tia buồn bực không đâu, chẳng lẽ là bởi vì, do đứa bé đã trưởng thành lại hiểu chuyện, làm gia trưởng, đều sẽ có tâm tình như vậy sao?
Đúng lúc này, có người hầu thông báo Vũ Văn Lãng đã đến, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi liếc mắt nhìn nhau, ý tứ trong ánh mắt đều đã minh bạch lẫn nhau, Vũ Văn Lãng lúc này đến đây, tất là bởi vì chuyện này, bọn họ còn phải có tâm ứng đối.
……
Đi đến đại sảnh, Ôn Như Ngọc liền thấy hai gã nam tử đứng ở nơi đó, một người nam tử mặc quần áo có hoa văn phức tạp rườm rà, một người khác đứng ở một bên mặc bố y màu lam mộc mạc, chỉ cần nhìn trang phục của hai người thôi cũng biết đây là Nhị hoàng tử Vũ Văn Lãng mới vừa được phong làm Thân vương.
Cẩn thận nhìn qua Vũ Văn Lãng, Ôn Như Ngọc đi ở phía sau Vũ Văn Bùi đi tới trước mặt hắn.
Vũ Văn Bùi nhiệt tình mà lại thân thiết kêu to một tiếng nhị hoàng huynh, sau đó phân phó hạ nhân dâng lên nước trà điểm tâm lúc sau mới bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Ôn Như Ngọc ngồi ở bên người Vũ Văn Bùi, y nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nam tử áo lam vẫn luôn nhìn chăm chú vào chính mình, lên tiếng dò hỏi: “Xin hỏi, trên mặt ta có cái gì sao?”
Tiếng nói mềm nhẹ ôn hòa làm tầm mắt Vũ Văn Lãng vẫn luôn không nói lời nào rơi xuống trên người Ôn Như Ngọc.
Hắn nhìn Ôn Như Ngọc, hỏi: “Ngươi là ấu tử Ôn thừa tướng Ôn Như Ngọc?” Trong thanh âm có khí thế phát ra uy nghi hoàng tộc.
“Vi thần đúng là Ôn Như Ngọc, kiến quá Vương gia.” Vũ Văn Lãng đã thụ phong thành Thân vương, nếu theo quy pháp, đương nhiên là từ nhị điện hạ đổi thành Vương gia, bên trong hắn không ra cái tật xấu gì.
Vũ Văn Lãng trên dưới đánh giá Ôn Như Ngọc một lần, khẽ cười nói, “Quả nhiên là người như ngọc, khí chất trên người quả nhiên không thể nào bằng được so với thường nhân.” Sau khi nói xong với Ôn Như Ngọc, lại quay đầu cùng Vũ Văn Bùi nói: “Hoàng đệ, phụ hoàng thật thiên vị ngươi, vì ngươi tìm một tiên sinh ưu tú đến dạy dỗ ngươi, hoàng huynh thật là hâm mộ ngươi a.”
Nghe ra lời nói Vũ Văn Lãng đầy ẩn ý, Ôn Như Ngọc khiêm tốn trả lời: “Vương gia quá khen, vi thần chỉ là một người đọc sách không hiểu chuyện mà thôi, sao lại có thể so sánh với lão sư ưu tú cho được.”
Lời này làm ánh mắt Vũ Văn Lãng lại trở về bên người Ôn Như Ngọc, “Ngươi không cần khiêm tốn, phải biết rằng, đại thần trong triều đều sôi nổi cảm khái, hoàng đệ chính là bởi vì có tiên sinh như ngươi, mới có thể đạt được thành tựu như hiện tại……”
Hai người ngươi tới ta đi không dưới hơn mười câu, không một ai chiếm tiện nghi lẫn nhau, ngược lại bị một tiếng cười nhạo đánh vỡ, “Vương gia, hai người các ngươi cứ ngươi tới ta đi như vậy, vi thần cùng Lục điện hạ làm nền cho hai người rồi.”
Đến tận đây, Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Lãng lần đầu tiên so chiêu mới xem như là kết thúc.
Vũ Văn Lãng quay đầu đối Vũ Văn Bùi nói lên chuyện chính sự.
“Hoàng đệ, ôn dịch trong Lạc Thành này cũng đã giải trừ, không biết khi nào mới khởi hành trở về Châu Thành đây?” Vũ Văn Lãng trên mặt treo tươi cười nhàn nhạt, trong ánh mắt cũng là ý cười, thoạt nhìn hiền lành vô cùng.
“Khiến hoàng huynh bất mãn, ôn dịch Lạc Thành này còn có huyền cơ khác, chuyện là có người chế tạo trận ôn dịch này vì mục đích làm cho Kiến Nguyên bá tánh khủng hoảng, hơn nữa, thần đệ ở ô sơn phát hiện bí mật luyện binh tràng kia, đã đăng báo phụ hoàng, phụ hoàng mệnh ta tiêu diệt tràng luyện binh này mới có thể trở về Châu Thành.”
Đem sự thật nói hết, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đều biết, bên người bọn họ đều có những đám người sắp xếp cài vào, chuyện này căn bản không thể nào che dấu, đơn giản cứ liền nói ra là được.
Âm thanh cậu rơi xuống, liền nghe được Vũ Văn Lãng dùng ngữ khí quan hệ nói: “Nếu yêu cầu hoàng huynh hỗ trợ thì cứ nói, hoàng huynh chắc chắn sẽ dốc hết sức lực.”
Vũ Văn Bùi gật gật đầu, cảm kích cười: “Cảm ơn hoàng huynh.”
……
Lúc rời đi, Vũ Văn Lãng hỏi, “Tư Không, ngươi cảm thấy, trong trận này, bổn vương cùng Lục hoàng đệ ai thắng ai thua?”
Tư Không Vũ châm chước hồi lâu, mới nói: “Vi thần cho rằng, Lục hoàng tử tất thắng không thể nghi ngờ.” Y nhớ tới vừa rồi thấy Lục hoàng tử, ánh sáng trong ánh mắt lập lòe trí tuệ, hơn nữa còn có Ôn Như Ngọc thông thấu nhân tri trợ giúp, thắng lợi, là khẳng định.
Vũ Văn Lãng cũng không nổi giận, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi nói không tồi, bổn vương cũng cho rằng, trong trận này, tất thắng.”
Hết chương 29