Theo lý thuyết, Cố Sanh lúc này cũng nên quỳ xuống nói giúp vài câu, thay cô nương cầu tình.
Nhưng nàng cũng nhiều năm nhìn các quân quý, tâm tư của cô nương này nàng hiểu, không phải là muốn giở thủ đoạn khiến hoàng tước ấn tượng khắc sâu sao?
Muốn xen vào lúc này, vạn nhất cô nương này không thành công thượng vị, ít nhiều sẽ đem trách nhiệm đổ cho Cố Sanh, lần tới tám phần còn phải bị quấy rầy.
Cho nên hay là không cần xen vào, để nàng ta cảm thụ một chút, hậu quả thật sự khi làm như vậy.
Chiêu thức này của nàng, nếu như hiển lộ trước mặt những hoàng tước khác, ấn tượng đầu tiên xác thực sẽ khắc sâu.
Tước Quý từ nhỏ được giáo ɖu͙ƈ yêu quý khoan dung quân quý, dù cho thật có một chút tức giận, cũng không tiện phát tác.
Lần tới lúc tái kiến, thừa dịp Tước Quý đối với nàng đã tiêu tan lửa giận, lại còn có chút ấn tượng, nàng lại bộc lộ tài năng ôn nhu tri kỷ, tin chắc là có thể khiến hoàng tước để tâm.
Chỉ tiếc, vị hoàng tước trước mắt không phải là hoàng tước “khác”.
Cửu Điện Hạ trí nhớ rất tốt, hết giận cũng không phải thời gian ngắn, ấn tượng đầu tiên không tốt, sau này sẽ rất khó lấy lòng, hơn nữa từ nhỏ được binh đoàn nhũ mẫu xem như tâm can phủng trong tay, đối với việc người xa lạ mạo phạm cũng không có bao nhiêu khoan thứ cùng độ lượng.
Cô nương này hôm nay sợ là thất bại rồi.
Cố Sanh buông xuống ánh mắt nhìn tiểu cô nương run rẩy trêи mặt đất, hiếu kỳ giương mắt xem phản ứng của Cửu Điện Hạ.
Cửu Điện Hạ lúc này đang dáng vẻ bễ nghễ từ trêи nhìn xuống, mặt không biểu tình buông xuống ánh mắt nhìn Ngụy Như Yên trêи mặt đất, cũng không mở miệng khiến nàng đứng dậy.
Cố Sanh biết, biểu tình này của Cửu Điện Hạ chính là đang đợi ma ma, thị vệ các loại đến đem nô tài này kéo xuống phía dưới giáo huấn.
Nhưng sau giây lát, Cửu Điện Hạ dùng khóe mắt liếc mắt nhìn bên cạnh, chợt nhớ đến nơi này thị vệ thành niên không thể theo vào, lúc này, bản thân trái lại không ai giúp đỡ, phải “tự thân vận động” rồi.
Cố Sanh phát hiện vẻ mặt Cửu Điện Hạ không vui rồi, trong lòng không khỏi buồn cười.
Tiểu nhân tra sợ là kéo không được sĩ diện tự mình đi giáo huấn một quân quý, do dự chốc lát, dĩ nhiên tràn đầy ủy khuất giương mắt nhìn về phía Cố Sanh, vẻ mặt cáo trạng ” nàng vừa mới đụng vào ta!”….
Cố Sanh bỗng nhiên cảm thấy đầu vai trầm xuống, thân bất do kỷ mà tiếp nhận chức trách “thay tiểu hoàng tước giáo huấn nô tài”.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng tinh tế hồi tưởng một chút, mỗi lần ở học đường gặp gỡ đồng học không theo quy tắc, Trương ma ma giống như người đàn bà chanh chua bị giẫm phải đuôi….
Như vậy nàng sợ là học không được,
Nhưng coi như là kiên trì học, cũng không thể khiến Cửu Điện Hạ thất vọng phải không?
Vì vậy, Cố Sanh cao giọng, chuẩn bị một chút tâm tình tận lực có vẻ chanh chua cúi đầu quát lớn: “Xem ngươi dáng vẻ lỗ mãng! Ma ma trong nhà là dạy ngươi thế nào? Đi đường cũng không dùng con mắt nhìn người, bây giờ đụng phải Cửu Điện Hạ, ngươi sống đến chán ngấy rồi?”
Ngụy Như Yên nghe vậy thân thể cúi thấp hơn nữa, đại khái là muốn khiến Cửu Điện Hạ thương tiếc liền run giọng nức nở nói: “Ta đáng chết!”
Cố Sanh giương mắt nhìn lên, nhìn thấy Cửu Điện Hạ vẻ mặt hài lòng, liền tiếp tục nâng khí thế, hung tợn nói: “Biết sai rồi trở lại phải hảo hảo phản tỉnh! Nếu có lần sau se không tha cho ngươi!”
Răn dạy kết thúc, Cố Sanh đắc ý nhìn lén Cửu Điện Hạ, phát hiện Giang Trầm Nguyệt lúc này đang cười đến nhìn thấy răng không thấy mắt!
Một đôi thiển đồng híp thành cái khe, giống như xem hí kịch mà chăm chú nhìn nàng, hiển nhiên là bị diễn xuất vụn về miệng cọp gan thỏ vừa rồi của nàng chọc cười….
Bị lừa!
Trong lòng Cố Sanh âm thầm nói không xong, tiểu nhân tra là cố ý muốn nhìn nàng quát mắng!
Cố Sanh nhất thời đỏ mặt, thở phì phì cúi đầu không hề phản ứng tiểu nhân tra.
“Đi thôi.” Cửu Điện Hạ hoàn toàn không có ý xấu hổ, trêu cợt Cố Sanh xong liền thoả mãn xoay người, đi đến ngoài cửa
Cố Sanh nào dám giận dỗi, vẫn phải cứng rắn theo sau, chỉ có thể dùng ánh mắt như dao không ngừng trừng bóng lưng tiểu nhân tra.
Ngay lúc hai người sắp bước ra cửa, Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên dừng chân, nghiêng người liếc mắt, nhìn về phía Ngụy Như Yên vẫn quỳ gối trước đài trang điểm, mặt không biểu tình mở miệng nói: “Lần trước ở phía sau hoa thính phía tây Quốc Tử Giám, giẫm lên ta một cước, cũng là ngươi? Trưởng nữ của Ngụy quốc công phủ.”
Lời này vừa ra, Ngụy Như Yên cùng Cố Sanh đồng thời kinh ngạc, hai người đều kinh hoảng nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Cửu Điện Hạ mặc dù giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, hơn nữa không mang theo một tia tâm tình nhưng không hiểu sao lại lộ ra cổ ý tứ cảnh cáo, khiến Ngụy Như Yên sợ đến run giọng đáp: “Vâng…. Thần nữ có tội….”
Lúc này run sợ sẽ không phải là giả vờ nữa.
Giang Trầm Nguyệt không nhiều lời nữa, như trước mặt không biểu tình quay đầu lại, một nhấc mành đi ra cửa.
Chỉ lưu lại Ngụy Như Yên sắc mặt trắng bệch quỳ rạp ở tại chỗ.
Cố Sanh lúc này đã bị hù dọa mơ hồ!
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, Cửu Điện Hạ tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng một khi phát uy nghiêm, lại không cần phải nói một câu khó nghe cũng có thể khiến người khác sợ đến trợn trắng mắt!
Chỉ một câu hỏi đạm nhiên như vậy đã lộ ra bao nhiêu uy hϊế͙p͙ ý vị sâu xa.
Tỏ rõ những sai phạm của Ngụy Như Yên tất cả đều nàng đều nhớ kỹ, lại nói ra bối cảnh của nhà nàng, sợ là nếu nàng còn dám giở mánh khóe, Ngụy quốc công phủ toàn gia đều sẽ chịu tội….
Thực sự là một câu nói nặng tựa ngàn cân a!
Cố Sanh còn nghĩ đến mới vừa rồi bản thân diễn xuất nói vài câu “tiếng lóng” nhằm uy hϊế͙p͙…..
Thực sự là xấu hổ a!
Nàng một đường theo đuôi Giang Trầm Nguyệt, xuống lầu ra khỏi Đông Lệ Các, dù sao đều nhớ không nổi khi nào ở Quốc Tử Giám đã gặp phải Ngụy Như Yên.
Lúc nhìn danh sách Kinh Giám Hội, Cố Sanh xác thực cũng cảm thấy tên này quen thuộc, dường như ở học đường đã nghe qua, bất quá….
Đại khái chỉ có loại “đế vương thù dai” siêu phàm như Cửu Điện Hạ mới có thể một chữ số sai mà nhớ kỹ tính danh cùng bối cảnh của đối phương!
Trong lòng Cố Sanh tính toán, bản thân bóp nát bao nhiêu khối cao điểm của Cửu Điện Hạ, còn có trước đó nàng ghét bỏ dế Cửu Điện Hạ ban cho quá ồn ào, về nhà liền phóng sinh, còn có….
Càng nghĩ càng lạnh cả người, Cố Sanh ực một tiếng nuốt nước bọt, sau khi bước vào xe ngựa, chỉ lặng lẽ trộm quan sát sắc mặt Cửu Điện Hạ.
Vừa vặn gặp ánh mắt Giang Trầm Nguyệt nhìn đến, tựa hồ có chút “long nhan lạnh nhạt”, Cố Sanh vội vàng co người cúi đầu.
Đối diện truyền đến một tiếng hừ lạnh của Giang Trầm Nguyệt, dường như trào phúng mà thấp giọng nói: “Biết hối hận rồi?”
Cố Sanh sửng sốt, tròng mắt chuyển một vòng, hối hận cái gì?
Nàng đắc tội tiểu nhân tra chỗ nào rồi?
Vừa mới bị trêu cợt, nàng cũng không không hề suy nghĩa đã nghĩa vô phản cố mà “bêu xấu” rồi không phải sao?
Còn có cái gì phải hối hận?
Cố Sanh giương mắt xem tiểu nhân tra đoan chính ngồi đối diện, nhíu mày ngẫm nghĩ, vẫn là không hiểu được.
Nàng không thể vô duyên vô cớ đắc tội đế vương thù dai a! Chết sống phải hỏi rõ!
“Hối hận? Điện hạ là chỉ cái gì?”
Giang Trầm Nguyệt khẽ nhíu mày, đối với thư đồng không đầu óc của mình lộ ra ánh mắt ghét bỏ, mở miệng nói: “Có phải tùy ý người nào cùng ngươi nói chuyện, ngươi đều dám để ta chờ ở bên ngoài hay không?”
Cố Sanh nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, hấp một ngụm lãnh khí, cầu xin tha thứ nói: “Không phải điện hạ…. vừa rồi vi thần phải ở trong phòng trang điểm xem danh thϊế͙p͙, đây là quy củ của Kinh Giám Hội, nhất thời không ra được, vi thần nào dám cố ý để điện hạ chờ đợi?”
“Hừ.” Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng.
Đây cũng quá hẹp hòi rồi!
Cố Sanh nhịn không được oán thầm, nhưng nét mặt còn phải xấu hổ chịu tội, không tranh cãi, biểu thị: “Chỉ lần này, điện hạ khoan hồng độ lượng, vi thần sau này sẽ không dám chậm trễ nữa!”
Giang Trầm Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe miệng, thấp giọng lôi chuyện cũ ra nói: “Chỉ lần này? Năm ngoái trêи yến hội sinh thần, ngươi bồi bát tỷ nói chuyện phiếm, từ đầu đến cuối chưa từng nhớ đến ta thân thể không khỏe.”
“…..” Cố Sanh chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, tiểu nhân tra này say thành như vậy, chuyện này đều nhớ kỹ! Còn để cho người ta sống không!
Hơn nữa điện hạ ngươi còn nhỏ tuổi, tự mình trộm uống rượu, uống đến khó chịu còn muốn người khác dỗ dành! Có phải cũng quá không nói lý rồi hay không!
Không phải nói cửu ngũ chí tôn đều là trong lòng chứa cả thiên hạ sao?
Tâm nhãn nhỏ như vậy, thiên hạ nhét vào được sao?!
Cố Sanh ủy ủy khuất khuất nói quanh co vài câu, cuối cùng cúi đầu nhận tội: “Là vi thần sơ sót, thực sự không có lần sau nữa, từ nay về sau chắc chắn lúc nào cũng đem điện hạ đặt trong lòng!”
Sắc mặt tiểu nhân tra lúc này mới hòa hoãn, quay đầu lại tựa ở cửa sổ xe, một chân tùy ý gập lại ngồi trêи tọa ỷ, đúng lúc đặt bên cạnh chân Cố Sanh, chân kia nhàn nhã co dưới ghế.
Vũ phục đỏ rực phiêu nhiên chảy xuống, lộ ra tất da dê trêи cổ chân, thẳng tắp bao vây đến đầu gối, càng khiến bắp chân thẳng tắp thon dài.
Cố Sanh nhìn thấy tự ti đỏ mặt, tỉ mỉ đem váy của mình che kín chân.
Nhìn thấy Cửu Điện Hạ không có ý hỏi tội nữa, Cố Sanh thẳng thắn ngồi đến bên cạnh Cửu Điện Hạ, đem góc váy đã chảy sàn xe mặt đất tỉ mỉ nâng lên, để tránh dính bụi.
Vải vóc vừa đến tay, Cố Sanh liền kinh hãi, không ngờ vải này dĩ nhiên lại mỏng như vậy, nhìn xa đã có cảm giác rất nhẹ, thảo nào vừa rồi kiếm vũ, sẽ phiêu dật hào hiệp như vậy.
Không bao lâu, xe ngựa dần dần dừng lại, tùy tùng bên ngoài vén màn, Giang Trầm Nguyệt nhảy xuống xe trước.
Cố Sanh đỡ khung cửa, thăm dò nhìn chiêu bài của tửu quán bên ngoài, hỏi: “Điện hạ đã đặt tiệc rươu ở chỗ này?”
“Nhị tỷ đặt rồi, bên trong còn có ngũ ca cùng thất ca, đến —”
Giang Trầm Nguyệt đưa tay cho nàng, Cố Sanh hai tay nắm chặt, cẩn cẩn dực dực xuống xe, theo Cửu Điện Hạ vào tửu lâu.
Nghe nói Giang Hàm đã có mặt, Cố Sanh vốn dĩ là rất mừng rỡ, nhưng ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử nàng lại vô cùng xa lạ.
Nàng là một quân quý, đối mặt hai Tước Quý xa lạ rốt cuộc nên cấm kỵ một chút, cũng muốn hỏi Cửu Điện Hạ có muốn nàng lảng tránh hay không, rồi lại không biết làm sao mở miệng.
Lúc tiểu nhị dẫn đường xốc bức rèm che nhã gian lên, Cố Sanh mới kinh ngạc phát hiện thì ra quân quý dự tiệc cũng không chỉ có một mình nàng.
Xung quanh bàn tròn lớn, ngoại trừ ba vị hoàng tước, còn ngồi năm vị quân quý trang phục tinh xảo!
Những người này đều nhìn rất quen mắt, hẳn đều là quân quý hôm nay cùng nhau dự thi.
Trong đó bao gồm bốn vị cô nương, một vị công tử.
Vậy tiểu ca đó là người hôm nay tranh ngôi thứ nhất cùng Cố Sanh, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nét mặt Cố Sanh vẫn chưa lộ ra lạnh nhạt, xem như không nhận ra mà theo Cửu Điện Hạ đi vào nhã gian.
Chỉ thấy lúc tiểu ca kia thấy nàng, đầu tiên là chau mày, ngay sau đó lại phát hiện nàng theo phía sau Cửu Điện Hạ, lập tức tức giận đến xiết chặt nắm tay.
Giang Hàm nhìn thấy Cố Sanh vào bàn, lập tức đứng dậy mỉm cười đón chào.
Ngay sau đó, các quân quý mới vừa rồi vẫn ít lời rụt rè đôi mắt đều phiếm sáng bắn thẳng đến Giang Trầm Nguyệt, tranh nhau tự giới thiệu.
Bởi vì Cửu Điện Hạ chiều cao vẫn tương đối khiêm tốn, bị nhóm quân quý cao hơn mình ngăn trở phía trước, ánh mắt liền không cách nào nhìn quét qua hết thức ăn trêи bàn, đương nhiên là có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không tiện cắt đứt.
Không yên lòng nghe xong giới thiệu, Cửu Điện Hạ liền gật đầu, thấp giọng nói một câu: “cho qua”, trực tiếp nhập tiệc.
Cố Sanh vội vàng theo Cửu Điện Hạ đi qua đoàn người, chỉ thấy ngũ hoàng tử ở bên cạnh cười hì hì đứng dậy, đưa tay túm cánh tay Giang Trầm Nguyệt, ở bên tai nhỏ giọng nói thầm một lúc.
Cố Sanh không dám tìm hiểu đối thoại bí mật giữa các hoàng tước, vội vàng thức thời lui ra.
Cũng không biết ngũ hoàng tử nói gì, lực chú ý của Giang Trầm Nguyệt dĩ nhiên từ trêи bàn cơm dời đi, nhướng mày, có hăng hái nhìn về phía một đám quân quý phía sau.
Mấy quân quý lập tức thụ sủng nhược kinh vây lấy, hầu hạ Cửu Điện Hạ nhập tọa.
Cố Sanh bị một đám người xảo diệu xa lánh, đang muốn mạnh mẽ đẩy ra đoàn người, ngồi trở lại bên cạnh Giang Trầm Nguyệt, chợt nghe tiếng nói của Giang Hàm từ một đầu khác vang lên: “A Sanh, đến đây ngồi.”