Giang Hàm lúc này đang thẳng tắp đứng ở trước trường kỷ của Hoàng Hậu, thần sắc nghiêm túc nói gì đó, Cố Sanh ở giữa tiếng ầm ĩ nhưng lòng của nàng toàn bộ đã đặt vào trước cửa điện, trêи thân ảnh huân nhiên lao đảo kia.
Đại khái là bởi vì say rượu hưng phấn, đôi mắt hoa đào của Giang Trầm Nguyệt quang mang liễm diễm, vừa vào cửa đã khoát tay, nâng cằm, bới lông tìm vết nhìn kỹ cung nữ hoảng trương bên cạnh, vẻ mặt cao ngạo hướng nàng tuyên cáo: “Ta, có thể tự đi.”
Sau đó quay đầu lại, ánh mắt đạm kim sắc thẳng tắp nhìn vào bóng lưng ở xa xa của Nhị Điện Hạ, cất bước xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến.
“Điện hạ….”Mấy cung nữ bên cạnh hoảng hốt đến đầu đầy mồ hôi, vươn tay ra đề phòng Cửu Điện Hạ té ngã.
Khi vào cửa điện, trong tay mấy cung nữ còn mang theo cung đăng, lúc đến hậu điện thì đi treo dọc các thạch trụ ngoại vi mà tiến vào trắc điện.
Cố Sanh lúc này bất tiện chủ động tiếp xúc cùng Cửu Điện Hạ, chỉ đành đứng dậy, muốn đi đường nhỏ dọc theo đường nhỏ, đuổi theo đám cung nữ cầm cung đăng kia, hỏi thăm tình huống của Cửu Điện Hạ.
Giang Ngữ San thấy thế ánh mắt khẽ lưu chuyển, hé miệng mỉm cười nói: “Xem ngươi nóng lòng, là lo lắng cho A Cửu?”
Cố Sanh liếc mắt nhìn Cửu Điện Hạ khi thì đi ngang khi thì đi dọc, mi tâm cũng sắp dính lại một chỗ, lập tức oán giận thấp giọng hồi đáp: “Phải, tỷ tỷ ngươi xem, Cửu Điện Hạ đây là uống bao nhiêu rượu? Ta phải đi hỏi!”
Giang Ngữ San nghe vậy che miệng cười, lôi kéo cổ tay Cố Sanh nói: “Ngồi xuống đi, cung nữ thì biết được cái gì? Ngươi cứ yên tâm, A Cửu vốn là không thắng được tửu lực, nhưng từ nhỏ đã thích học the nhị tỷ mà hành sự, mỗi lần yến hội cũng muốn uống rượu giống như nhị tỷ, người bên ngoài khuyên bảo nàng lớn lên hãy uống, nàng lại muốn chứng minh bản thân đã lớn, nhưng mỗi khi uống hai chung thì đều thành như vậy.”
“……”
Cố Sanh lúc này mới bối rối ngồi lại, mắt thấy Cửu Điện Hạ trèo non lội suối, thiên tân vạn khổ chậm chạp đến phía sau Nhị Điện Hạ, quả thật là không cần người đỡ.
Hoàng Hậu đang vẻ mặt từ ái nói chuyện với Giang Hàm, trong lòng đối với vị nhị hoàng nữ này lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Giang Hàm lúc đầu ở trước mặt thánh thượng kiên trì chủ trương giáng tội Tạ Nghiêm Phi, sớm có nội thị bên cạnh hoàng đế âm thầm báo cho Hoàng Hậu biết.
Bởi vì Giang Hàm hôm nay đã xuất cung lập phủ, ngoài tầm kiểm soát của Hoàng Hậu, nên nàng chỉ đành trút giận lên mẫu thân của Giang Hàm là Trang phi.
Trang phi nói lý ra ăn không ít vị đắng, lại chẳng biết Hoàng Hậu vì sao đột nhiên khai đao với một phi tử không được sủng ái, cũng chỉ có thể chờ mỗi khi Giang Hàm vào cùng thăm nàng mới bi thương khóc lóc kể lể với nữ nhi.
Giang Hàm dĩ nhiên đoán được Hoàng Hậu là nhắm vào nàng, nàng không dám nói cho mẫu phi biết là nàng đắc tội Hoàng Hậu, cũng không nỡ nhìn mẫu phi vì nàng mà phải chịu khổ, nên hôm nay liền mượn cơ hội cố ý đến kính rượu Hoàng Hậu, thoại lý hữu thoại, thỉnh cầu cộng thêm uy hϊế͙p͙ nói rõ một lần.
Trong lòng Hoàng Hậu càng nghe càng nóng giận, nhưng nàng chỉ sinh ra một vị lục hoàng tử là Thạc Quân, ở trong cung chỉ có thể dựa sủng ái của hoàng đế.
Vài năm trước, hoàng đế cố ý ở kinh thành kén phò mã cho lục hoàng tử để hắn trở thành Thạc Quân duy nhất không cần đi hòa thân, đây đã là ân sủng đến cực điểm, Hoàng Hậu lại như trước không dám cùng hoàng tước trước mắt công nhiên chống đối.
Một ngày Kỳ Hữu Đế thoái vị, vạn nhất là Nhị Điện Hạ đăng cơ, Hoàng Hậu cùng Trang phi mặc dù đều sẽ được phong hoàng thái hậu, nhưng khi đó nàng đối với Giang Hàm mà nói, cũng chỉ giống như cá trêи thớt, không gì khác biệt.
Cho nên nàng ngoại trừ cầu khẩn Kỳ Hữu Đế sống được lâu hơn mình, thì còn phải chừa lại đường lui đối với mỗi vị hoàng tước, cũng là vì bản thân chừa lại đường lui.
Vài năm trước, trong các đại thần nhấc lên một trận phong ba lập thái tử.
Trong triều hai phái đại hoàng tử cùng nhị hoàng nữ nhân số tương đương, Kỳ Hữu Đế mắt thấy huynh muội vốn dĩ hòa thuận dần dần bất hòa, không khỏi vì thế cảm thấy thương tâm, cuối cùng quyết định noi theo phương thức lập trữ quân của tiền triều.
Không lập thái tử, đổi thành chiếu thư truyền ngôi.
Di chiếu đặt trêи tấm biển cao nhất ở Điện Thái Hòa, cấm vệ sâm nghiêm, trừ bản Hán văn còn có Khế văn, còn lại đều giữ kín, khiến triều đình không thể nào vì việc lập thái tử mà tranh chấp nữa.
Trong bốn vị hoàng tước, có hi vọng đăng cơ nhất là đại hoàng tử cùng nhị hoàng nữ.
Mặc dù sau đó lại có siêu phẩm sinh ra, nhưng cửu hoàng nữ dù sao cũng còn nhỏ, hơn nữa huyết thống không thuần khiết, các đại thần vẫn đứng về phía Thừa An Vương và Tuyên Vương.
Vốn dĩ Hoàng Hậu không đứng về bên nào, cũng là không muốn dẫn đến Kỳ Hữu Đế lạnh nhạt, nàng chỉ là nhất tâm lấy lòng cửu hoàng nữ.
Dù sao cửu hoàng nữ là siêu phẩm hoàng tước, tương lai bất luận là ai làm hoàng đế, siêu phẩm đều tự có vương pháp của tổ tông che chở, mặc cho ai cũng không dám khinh thường.
Nhưng hôm nay, nhị hoàng nữ đã chủ động giương kiếm với nàng, Hoàng Hậu dĩ nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, cho dù không đứng về phía đại hoàng tử, tuyệt đối cũng sẽ tìm cách hủy hoại tiền đồ của Giang Hàm.
“….. Chỉ hy vọng ngươi cùng đại điện hạ học nghệ tinh tiến, phân ưu cho phụ hoàng các ngươi.” Hoàng Hậu hiền lành nói rõ cục diện.
Giang Hàm nghe ra trong giọng nói của Hoàng Hậu mang theo bất mãn cùng ý tứ tiễn khách, chỉ đành khom người trả lời: “Nhi thần nhất định tận lực không phụ kỳ vọng của mẫu hậu.”
Hoàng Hậu hé miệng khẽ gật đầu, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc, lảo đảo từ phía sau Giang Hàm đi qua, còn học theo khẩu khí của Giang Hàm, say khướt lặp lại nói: “Không phụ….kỳ vọng của Mẫu hậu…. Ta có chút mệt mỏi….”
“Cửu Điện Hạ?” Hoàng Hậu cả kinh, vội vàng sai thị nữ bên cạnh tiến lên đỡ lấy nàng.
Mấy người đồng loạt tiến lên, kéo Cửu Điện Hạ ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hậu, Hoàng Hậu tự mình ôm tiểu hoàng tước, kéo nàng vào trong lòng, yêu thương nói: “Thế nào lại uống rượu rồi? Điện hạ hôm nay là ai hầu hạ! Có mấy người tính mấy người, sau khi tan tiệc toàn bộ kéo xuống đánh mười trượng cho bản cung!”
Các cung nữ lập tức quỳ xuống, ai thán nhận phạt.
Ở phía sau thùy liêm bên trái trắc điện, đang ngồi là mẫu thân của Cửu Điện Hạ — Vưu Quý Phi, cùng Hoàng Hậu cách nhau bất quá năm bước.
Vưu Quý Phi mới vừa rồi mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hài tử nhà mình, liền sai người vén bức rèm che, xa xa đã thấy Giang Trầm Nguyệt một đường lắc lư đi đến.
Nếu là xung quanh không ai, Vưu Quý Phi đã sớm đứng dậy nhéo lỗ tai Cửu Điện Hạ, quay về Vĩnh Hòa Cung đánh vào ʍôиɠ.
Nhưng nàng đến Hạ Triều hòa thân đã mười năm có thừa, sớm quen quy củ sâm nghiêm trong cung đình, tự nhiên là không dám ở yến hội làm bậy, chỉ đành coi như không phát hiện.
Giang Hàm nhìn thấy Hoàng Hậu đã không rảnh đáp lời, liền thẳng gật đầu cáo từ, xoay người đi đến chỗ Cố Sanh.
Cố Sanh vẫn chăm chú quan sát động tĩnh của Cửu Điện Hạ, nhìn thấy Hoàng Hậu tự mình uy nàng uống canh giải rượu lúc này mới yên tâm, ánh mắt trùng hợp đảo qua Vưu Quý Phi ngồi phía sau bức rèm che, trước mắt lập tức sáng ngời.
Bởi vì lúc Vưu Quý Phi vừa tới hòa thân, bình thường biểu hiện có vẻ “thiếu lễ nghĩa”, nhưng dù sao nàng cũng là hậu duệ của đế quốc La Mã, tập quán khác với Hạ Triều rất nhiều nên hoàng đế cũng không tiện trách móc, chỉ có thể tận lực tránh cho nàng ra mặt, dành cho tự do nhất định.
Cho dù là dự yến hội, đa số thời gian Vưu Quý Phi cũng là một mình ở thiên thính hưởng yến, hoặc ở sau bình phong an trí trong một góc, “ngăn cách” mà dùng bữa.
Lúc này bức rèm che nhấc lên, Cố Sanh lần đầu tiên thấy được vị công chúa ngoại tộc này.
Nàng từ trước cũng đã gặp qua thương nhân cùng người truyền đạo Tây Dương râu đỏ mắt xanh, nhưng chưa thấy qua mỹ nhân Tây Dương đường nét tinh điêu tế mài như vậy, quả thực giống như thiên sứ vẽ trêи kính thủy tinh ở giáo đường của các tu sĩ.
Màu tóc của Vưu Quý Phi đạm nhạt hơn so với Cửu Điện Hạ rất nhiều, mũi cao mắt sâu, đường nét cũng thâm thúy rất nhiều, đôi môi nàng đầy đặn, khóe miệng cũng trời sinh khẽ nhếch, có một loại khí chất cao ngạo bẩm sinh.
Cúi đầu buông xuống ánh mắt, hàng mi đạm nhạt thật dài vô thức khiêu khích nhân tâm, xem ở góc độ này, Giang Trầm Nguyệt trái lại có chút tương tự.
Cố Sanh vẫn cho rằng tướng mạo của Giang Trầm Nguyệt là giống với mẫu thân, cho nên mới sẽ mang theo khí tức yêu mị của dị quốc.
Nhưng hôm nay thật sự nhìn thấy Vưu Quý Phi, nàng mới phải thừa nhận, Cửu Điện Hạ bảy phần là kế thừa huyết thống Giang gia, chỉ là đường nét tương đối tinh xảo thâm thúy, hơn nữa màu mắt đạm nhạt, không nhìn kỹ, sẽ nhận không ra có huyết thống ngoại tộc.
Giữa lúc nàng đang hoảng thần, bên tai chợt truyền đến giọng nói ôn hòa của Giang Hàm: “A Sanh.”
Cố Sanh vội vàng quay đầu lại nâng ánh mắt, chỉ thấy Giang Hàm tiếu ý ấm áp đứng ở trước mặt, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ.
Bởi vì Giang Ngữ San ngồi bên cạnh, Giang Hàm cũng chỉ cùng Cố Sanh hàn huyên vài câu liền vội vã cáo từ với hai người, xoay người ra khỏi trắc điện.
Cố Sanh tâm viên ý mã nhìn Giang Hàm rời khỏi, lúc ngồi xuống chợt nghe Giang Ngữ San cười nói: “Sao nàng lại gọi ngươi là A Sanh? Nhị tỷ là người quy tắc như vậy, chưa từng thân mật đối với quân quý nào như vậy….” Nói, liền cho Cố Sanh một ánh mắt ý vị thâm trường.
Cố Sanh lập tức đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác.
Sau khi tan tiệc, Cố Sanh cáo từ Bát Công Chúa, liền theo các nội thị cùng những tân khách khác nhất tề chuẩn bị xuất cung.
Lúc mới vừa bước ra Kiền Thanh Môn, phía sau chợt có người đi qua bên cạnh, cố ý vô tình đánh vào trêи vai nàng, đẩy đến Cố Sanh lảo đảo, đụng vào lưng một quân quý xa lạ ở phía trước.
Nàng vội vàng mở miệng muốn nói xin lỗi, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía thân ảnh vừa va vào nàng.
Mặc dù đã quá nửa giờ Tuất, nhưng cung đăng xunh quanh sáng rực, Cố Sanh vẫn nhận rõ người đã lâu không gặp — Cố Nhiêu.
“Đây không phải tam muội sao?” Cố Nhiêu cười lạnh nhìn Cố Sanh, trào phúng nói: “Ngươi thế nào lại ở chỗ này? Úc, được rồi, muội muội làm bạn đọc cho hoàng tước, là tới hầu hạ điện hạ dùng bữa đi? Thảo nào tỷ tỷ không thấy ngươi ở thiên thính.”
Cố Sanh vốn không muốn cùng nàng dài dòng, nhưng giọng nói của nàng quanh quẩn trong bóng đêm vắng vẻ, dẫn tới tân khách xung quanh nhất tề nhìn đến.
Cố Sanh cười khẽ một tiếng, đạm nhiên đáp: “Là Cửu Điện Hạ mời ta dự tiệc, không nghĩ tới tỷ tỷ cũng đến,, ta còn tưởng rằng chỉ có Thừa An Vương phi mới có thể dự tiệc.”
Cố Nhiêu nghe vậy nhất thời nhướng mày, nghe ra Cố Sanh là đang trào phúng thân phận cơ thϊế͙p͙ của nàng, lập tức lạnh mặt trách mắng: “Ngươi thật to gan!”
Cố Sanh nhìn thấy Cố Nhiêu dáng vẻ như muốn bắt nàng vấn tội, chỉ đành lập tức lui về phía sau vài bước, đứng đến bên ngoài đoàn người, muốn gọi nội thị đem nàng trục xuất khỏi cung.
Cố Nhiêu vẫn chưa được sắc phong trắc phi, mà đã dám không hề cố kỵ như thế, nơi này còn là trong cung, Cố Sanh rất khó tin tưởng nàng thật sự dám náo loạn.
Nhưng mà, sau một khắc, Cố Nhiêu đã tách ra đoàn người, hùng hổ đuổi tới, Cố Sanh lúc này mới nhìn rõ nàng bước chân lảo đảo, mới vừa rồi hai người không đứng ở nơi có cung đăng, nàng cũng nhìn không ra vẻ say trêи mặt Cố Nhiêu, lúc này mới phát hiện thì ra là nàng ta uống nhiều.
Cố Sanh chau mày, nàng cũng không muốn bị một người say khướt dây dưa, vừa muốn xoay người né tránh lại bị Cố Nhiêu chồm tới, bóp lấy hai vai.
Nội thị cung đình ở xung quanh vội vàng vây đến khuyên bảo, trong hỗn loạn ngoại vi bỗng nhiên truyền đến một tiếng thông báo: “Xin Cố Sanh cô nương tạm thời dừng chân, Cửu Điện Hạ cho mời —”
Nghe vậy, các tân khách đang xuất cung đều dừng bước, nhìn trái nhìn phải, muốn biết “Cố Sanh cô nương” là người phương nào.
Nội thị xung quanh Cố Sanh lúc này đã thối lui, Cố Nhiêu ở bên cạnh lại như cũ không nghe theo không buông tha mà tóm lấy vai nàng.
“Buông tay.”
Cố Sanh nghe một tiếng này, vội vàng quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt từ bên cạnh một nội thị đang cúi người đi đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cố Nhiêu, thấp giọng trách mắng: “Ngươi là ai?”
Cố Nhiêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đến là Cửu Điện Hạ, rốt cục buông tay ra, lảo đảo cúi người thỉnh an: “Ta là Cố Nhiêu, đến từ Thừa An Vương phủ.”
Giang Trầm Nguyệt nghe nói là người của đại hoàng tử, liền không muốn dây dưa nhiều, phất tay gọi Cố Nhiêu lui ra.
Cố Nhiêu lần này sợ là thật sự đã say, sau khi xin cáo lui còn đưa tay kéo Cố Sanh bên cạnh, còn muốn đem nàng cùng nhau kéo ra khỏi cung.
Người đi theo hầu ở bên cạnh vội vàng ngăn lại, Cố Nhiêu lại không chút hoang mang mở miệng nói: “Điện hạ, đây là muội muội của ta, nàng vừa rồi không tuân phép tắc, ta phải dẫn nàng trở về.”
Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt đột nhiên lạnh lẽo, nhìn nữ nhân xa lạ trước mắt, hít sâu một hơi, vẫn là không muốn tính toán cùng một quân quý, chỉ thấp giọng cảnh cáo: “Muốn dẫn nàng đi, phải đi gọi đại ca đến đòi người với ta.”
Lời này ý tứ rất rõ ràng, ý bảo Cố Nhiêu không có tư cách nói chuyện ở chỗ này, nhưng rượu thêm can đảm, Cố Nhiêu thật đúng là sẽ không dễ dàng buông tha, nắm chặt tay Cố Sanh.