Nam Kính đem thịt đã được nướng chia ra, cho Lantis một cái chân, Vân Thiên Dật một cái chân, còn cậu...
Chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đứng trước mặt.
Nam Kính chỉ thấy một đôi ủng chiến bóng loáng không dính một hạt bụi, liếc lên trên nữa, là quần áo màu trắng tinh và hai chân thẳng tắp.
"Khụ, thiếu tá."
Thiếu tá kia vừa xuất hiện liền quát to với một đám người, miệng đầy khinh bỉ ngược khóc tiểu bằng hữu đang đứng co rúm ở trước mặt, mắt hạnh nửa cúi xuống nửa khép mà nhìn thỏ nướng bóng nhẫy trên tay cậu.
Kha Kha còn lâu mới thừa nhận hắn bị mùi thơm của thịt nướng này hấp dẫn lại đây.
Da bóng loáng sáng lên, màu sắc xinh đẹp, mùi vị ngọt ngào, mịa, không cần ăn cũng biết tuyệt đối là mỹ vị nhân gian!
Đối với một người còn chưa ăn xong cơm mà nói, đây tuyệt đối so với Lantis tựa cười mà không phải cười rất đáng sợ không hề có một tiếng động đe dọa càng có sức thuyết phục hơn!
"Ai cho phép ngươi ở nơi này đốt lửa?" Kha Kha khoanh tay trầm mặt nói, khí thế mười phần.
Nam Kính hoàn đắm chìm trong ấn tượng cái tên này bạo lực lại không có tình người không thể tự thoát ra được, vội vã nâng thỏ đứng lên.
"Báo cáo trưởng quan, ngài cũng chưa nói không cho phép."
"Được, ngay ngày hôm nay sẽ không cho phép." Kha Kha quấy nhiễu, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm đưa tay phải ra "Tịch thu, sau đó phạt ngươi..."
Nam Kính mặt đầy đau khổ, thỏ nướng của cậu, cậu nhọc nhằn khổ sở vất vả hơn nửa canh giờ còn không cho ăn thỏ nướng!
Lantis một gương mặt bình tĩnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau Nam Kính, đôi mắt màu xanh băng lam nhìn Kha Kha còn muốn nghĩ ý xấu.
"... Phạt ngươi bắt đầu từ ngày mai đi làm cơm cho bọn ta." Kha Kha lập tức sai lệch đề tài.
Trời mới biết hắn vốn là muốn cho Nam Kính chạy quanh khu vực cấp một mười vòng.
Mà ánh mắt của Lantis điện hạ rất âm u thật là khủng khiếp nha, cũng may hắn cơ trí lại dũng cảm, có thể nướng thịt thơm như vậy, tay nghề làm cơm tuyệt đối sẽ không kém!
Nam Kính "A" một tiếng, thỏ trong tay đã bị đoạt đi rồi.
Chân thỏ của cậu!
Kha Kha vui mừng khôn nguôi mà nghiêm mặt, Lantis lạnh buốt nhìn theo cùng Nam Kính oan ức nhìn chằm chằm, nhanh chân trở lại phi hành khí.
"Ngọa tào đứa nhỏ này tay nghề thật sự không tồi, Erton ngươi mau tới đây nếm thử, để lâu mất ngon!"
Một bên mãnh liệt nhét vào trong miệng, một bên kêu nam nhân đầu nhím cường tráng đến cùng ăn.
Cũng không lâu lắm con thỏ chỉ chỉ ít đi ba cái chân mập mập này liền bị gió cuốn mây tan chia cắt xong xuôi.
Kha Kha còn chưa thỏa mãn mà liếm ngón tay, vỗ vỗ cái bụng nói: "Ngươi không xem sắc mặt điện hạ vừa rồi đâu, nếu không phải ỷ vào ngài ấy bây giờ còn chưa muốn bại lộ là có quen biết với chúng ta, cho ta một trăm lá gan lão tử cũng không dám từ trong miệng ngài ấy cướp đồ ăn, thật sảng khoái!"
Erton nhíu lông mày rậm "Ngươi đây là từ trong tay Lantis điện hạ đoạt tới?"
Mẹ nó không muốn sống nữa sao?
"Yên chí yên chí."
Kha Kha lau miệng, "Nói một cách chính xác là từ trong tay tiểu tình nhân của điện hạ đoạt tới, ngươi cũng không thấy vẻ mặt của cậu ta, giống như là tiểu đáng thương bị bắt nạt, quả thực thật là đáng yêu ahaha —— "
Erton nghĩ, hắn hiện tại đem ăn đồ ăn phun ra trả cho Thái tử phi điện hạ, chờ tương lai Lantis chỉnh Kha Kha có thể không đem hắn kéo theo hay không?
"Ồ đúng rồi, mới vừa rồi ta xem bên cạnh đống lửa hình như còn có một con thỏ chưa nướng, phỏng chừng bọn họ sẽ còn tiếp tục nướng, lần này ngươi đi không?"
"Này, uy ngươi đi đâu? Đừng ăn xong liền đi như vậy chưa! Ta chỉ muốn một cái chân là đủ rồi uy —— "
Không để ý tới Kha Kha ở sau lưng kêu to, Erton quyết định bắt đầu từ bây giờ nên cùng cái tên ngu ngốc gan to bằng trời này phân rõ giới hạn.
Nam Kính nướng con thỏ thứ hai.
Hương vị câu dẫn Feara lại đây, đối mặt với gương mặt của Feara khiến người khác thoải mái, hơn nữa anh ta và Lantis có quan hệ thân thích, nên Nam Kính sảng khoái đem chân thỏ đưa cho Feara ăn.
Kết quả gặp phải Vân Cảnh Hàm chờ dài đến hai giờ ai oán nhìn chằm chằm.
"Hừ, kẻ phản bội!"
Vân Cảnh Hàm giận đùng đùng nhét thịt thỏ nướng vào miệng, chua xót mà nhìn Feara và Nam Kính ngồi cùng một chỗ vừa nói vừa cười, quyết định lại ăn một cái chân thỏ để an ủi tâm hồn nhỏ bị tổn thương.
Ngồi ở bên cạnh hắn, Vân Thiên Dật khẽ mỉm cười, nhanh nhẹn đem một chút đồ ăn dính trên miệng Vân Cảnh Hàm lấy xuống.
Đứa nhỏ này xem ra thực sự là đối với Feara oán niệm vạn phần, e rằng hiện tại không riêng gì mình, ngay cả bạn thân cùng Feara thân cận một chút, Vân Cảnh Hàm đều sẽ đối với Feara bất mãn sâu sắc thêm một phần đi?
Lantis hỏi hắn, phương pháp này của ngươi, đối với Feara mà nói có thể quá tàn nhẫn hay không.
Tàn nhẫn?
Vân Thiên Dật đem nước đưa đến miệng Vân Cảnh Hàm ăn đến không còn biết trời trăng mây đất gì "Uống nước, không có người giành với em."
"Hừ!" Vân Cảnh Hàm uống một hớp.
Hắn chính xác là người... Vì mục đích không chừa thủ đoạn nào.
Hắn không ngại dùng phương thức cùng Feara thân cận, đem khoảng cách giữa Hàm Hàm của hắn và người hải tộc càng đẩy càng xa.
Sau khi kết thúc bữa tối, bởi vì nhóm quân bộ cũng không có làm ra bất kỳ an bài gì khác, cho nên bọn học sinh liền tự do hoạt động, bất quá có rất nhiều người đều kết bạn đi rừng cây nhỏ cằn cỗi bắt thỏ.
Hết cách rồi, ai bảo tay nghề kia của Nam Kính quá kéo cừu hận, mùi bay vạn dặm, khiến bọn họ thèm đến con sâu đói trong bụng đều rục rịch!
Trong rừng cây nhỏ động vật còn sống vốn rất ít, lăn lộn cả nửa ngày đến khi trời đen mù mịt cũng không ai bắt được con động vật nhỏ nào, chỉ có thể hứng thú mà đi, mất hứng mà về.
Dĩ nhiên, cũng có học sinh mặt dày mày dạn đến bên người Nam Kính thấy sang bắt quàng làm họ, thỉnh giáo phương pháp cùng kỹ xảo nướng thỏ.
Những lúc như thế này Lantis cũng sẽ không đứng ở một bên thả hơi lạnh, anh có du͙ƈ vọиɠ độc chiếm với Nam Kính, nhưng cũng không tính xem cậu như chim hoàng yến mà nuôi.
Có thể nói, Lantis hi vọng Nam Kính có thể có nhiều bạn bè, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là những bạn bè đó là đáng giá để kết giao.
Về phần một số người, nếu như cứ dám tới gần Nam Kính, thì đừng trách anh không khách khí!
Một số người khinh thường phủi tro bụi nhiễm trên người, có chút âm dương quái khí nói với người bên cạnh: "Tay nghề kia không phải là một ngày hai ngày là luyện ra, chỉ sợ ngươi tự cho là khống chế lại Nam Kính, trên thực tế ngay cả lòng của người ta cũng không sờ đến được?"
Một mặt ủ dột Mục Hoài An liền lãnh đạm xa xa nhìn Nam Kính, Sidya nói móc làm cho hắn có loại cảm giác không thoải mái vì bị làm nhục.
Mà nguyên nhân không thoải mái, là vì nhìn thấy Nam Kính cùng người khác vừa nói vừa cười!
Đáng chết, đến bây giờ hắn cũng không biết Nam Kính còn có tay nghề này, lúc hai người nói chuyện yêu đương, Nam Kính mặc dù không có nói rõ là tình yêu của mình sâu bao nhiêu, nhưng biểu hiện này căn bản không giống như là giả bộ.
Chẳng lẽ... Nam Kính thật sự cũng chỉ là giả vờ giả vịt?
Bằng không, tại sao từ trước đến nay hắn cũng không biết Nam Kính biết làm cơm, hơn nữa còn làm rất khá!
"Quản tốt chính mình." Mục Hoài An cũng không khách khí chút nào nói.
Sidya biến sắc, từ khi mất đi liên hệ với người Nam gia, kiên trì của Mục Hoài An cũng càng ngày càng ít, thậm chí liên lụy đến trên người hắn.
Bất quá, quan hệ của bọn họ, nói là tình cảm thâm hậu, chẳng bằng nói là tại vì lợi ích trên hết theo như nhu cầu của mỗi bên mà thôi, sở dĩ cùng Nam Kính không qua được...
Hừ, bất kể hắn là muốn cái gì, bất kể là người hay là đồ vật, đều tuyệt đối sẽ không cùng bất luận người nào chia sẻ, một Nam Kính nho nhỏ, dựa vào cái gì cùng hắn tranh cùng hắn cướp?
Nói cho cùng, vẫn là do hắn có tâm lý vặn vẹo quấy phá thôi.
Hơn nữa cho đến bây giờ, biểu hiện của Mục Hoài An làm cho hắn cũng không hài lòng —— quyền thế không đủ lớn, thủ đoạn không đủ cứng, ngay cả một tiểu tình nhân sắp tới tay cũng không giữ được.
Gặp Lantis cùng Phong Tiệm Ly, Sidya mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên (*), tuy rằng thường ngày hành vi của hai người bọn họ rất điệu thấp, chưa làm chuyện gì lộ liễu khác người, nhưng trên người mang theo cao quý từ lúc sinh ra nhưng là che đều không giấu được.
(*): người tài còn có người tài hơn, bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, giống câu núi cao còn có núi cao hơn bên mình.
Đó mới là nam nhân hắn cần.
Có thể làm cho hắn nể phục, sùng bái, thậm chí mỗi một tế bào đều sinh ra thần phục cùng khát vọng...
Nghĩ tới đây, Sidya câu ra một nụ cười diêm dúa lẳng lơ, đem mái tóc dài màu vàng óng rải rác ở bả vai đẩy đến mặt sau.
"Đừng quên, người kia nhưng là chỉ rõ muốn Nam Kính, ngươi đã thất bại một lần, thậm chí đánh rắn động cỏ, thật sự nếu không động thủ, chờ người kia dùng hết kiên trì, quân cờ như ngươi nói không chừng liền sẽ bị bỏ qua."
Tầm mắt Mục Hoài An băng lãnh đảo qua mặt anh tuấn của Sidya, lạnh lùng nói: "Đánh rắn động cỏ đến tột cùng là ta hay là ngươi? Đừng cho là ta không biết chuyện của Yni, thiếu chủ muốn chính là Nam Kính sống sót, nếu như hắn chết rồi, hậu quả chỉ sợ không phải ngươi có thể gánh được trách nhiệm."
Trên mặt trắng nõn của Sidya hiện ra căm hận, nói: "Mệnh của Nam Kính không khỏi quá tốt rồi chứ, mỗi một người đều vây quanh cậu ta che chở cậu ta, cho đến bây giờ ngươi đều không có nói cho ta trên người người này đến tột cùng có cái bí mật gì không thể cho ai biết, thậm chí ngay cả gϊếŧ đều không được gϊếŧ."
Ngươi không biết, là bởi vì quyền hạn không đủ cao.
Mục Hoài An ở đáy lòng trào phúng mà nghĩ.
Vốn tưởng rằng Sidya là một người thông minh, mà trải qua sự tình Yni lần trước, Mục Hoài An liền cảm thấy, có một số việc, hắn cần phải nghiêm túc suy tính một lần nữa.
Hắn quay người lại đi vào trong lều, để lại một mình Sidya ở nơi đó nghiến răng nghiến lợi.
Ở bề ngoài duy trì bình tĩnh cũng là đủ rồi, loại thời điểm đặc thù này, không thể để cho quan hệ giữa bọn họ lần thứ hai ảnh hưởng đến chuyện tổ chức.
Nhìn thấy Nam Kính cùng Lantis quang minh chánh đại ở cùng nhau, liền khiến hắn buồn bực mất tập trung, hận không thể đem hai người kia chém thành muôn mảnh ——
Điều này khiến hắn nhớ tới chính mình, những năm gần đây giống như một cái bóng chỉ sinh tồn ở trong góc tối, vô luận làm cái gì, đều không thấy được ánh sáng —— không riêng gì có liên quan tới Nam Kính, thậm chí còn có liên quan tới Sidya.