☆, Chương 316: Cút ra xa chút!
Nam Kính gật đầu, ngưng thần đem cổ vũ lực tập trung vào tay.
Lúc này, cậu cảm giác được một cỗ cảm giác mát mẻ thấm ruột thấm gan xuyên thấu qua lòng bàn tay lan truyền trong cơ thể, cảm giác mát mẻ càng ngày càng mạnh mẽ, đột nhiên đến một giới hạn, có cái gì ở trong đầu nổ oành một cái.
Ngay sau đó, hết thảy động tác phảng phất đều được cao thủ chỉ điểm, cổ vũ lực toàn thân thuận lý thành chương trút xuống thoát ra, toàn bộ rót vào Cực Địa Băng Trùng trong tay.
Nam Kính quăng tay ra, hàn quang lóe lên, Cực Địa Băng Trùng tán ra thành ngàn vạn sợi tơ trong suốt so với sợi tóc còn nhỏ nhắn hơn, không bị khống chế hướng về Phong Tiệm Ly chạy như bay.
"Nha!"
Nam Kính kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo bản năng lôi kéo Cực Địa Băng Trùng, nhưng mà Cực Địa Băng Trùng như đám linh xà có ý thức của bản thân cường ngạnh kéo kéo lôi lôi như trước nhằm về phía Phong Tiệm Ly.
Nhưng Phong Tiệm Ly lại phảng phất như không nhìn thấy gì, tự biết nguy nhưng bất động, mặc cho sợi tơ kia bay đến bao phủ toàn thân hắn······
Hi Lâm giữa chân mày lạnh lẽo, tay phải bỗng nhiên vung lên, một cái quạt như hỏa diễm thiêu đốt xuất hiện ở trên tay, một đạo phong cường tráng mạnh mẽ hướng về sợi tơ đã treo ở cổ Phong Tiệm Ly gào thét mà đi.
Luồng nước nóng kéo tới, tóc đen trên trán Phong Tiệm Ly hướng về phía sau phất đi, chỉ nghe thình thịch thình thịch vài tiếng vang, sợi tơ màu bạc bị đánh sai lệch không hề ngoại lệ xuyên vào trong tường bên cạnh, thủng trăm ngàn lỗ.
Nam Kính sợ cháng váng, chột dạ sờ sờ tiểu tâm can, dùng sức kéo dây cột tóc trong tay một cái.
Vừa nãy không cách nào khống chế được thì lúc này Cực Địa Băng Trùng lại ngoan ngoãn đến không thể oán giận, lập tức tất cả đều thu lại, tập hợp thành một luồng, ở trước mắt Nam Kính uốn tới ẹo lui, như là đang khiêu vũ lấy lòng.
Nam Kính: "······ "
Mẹ nó, này là tình huống gì?
Vừa nãy nếu như thu lại không được thì Phong Tiệm Ly sẽ chết đúng chứ?
Lòng vẫn còn sợ hãi nuốt nướt bọt, Nam Kính mở miệng, vừa định xin lỗi, lại phát hiện căn bản không ai để ý cậu.
Nam Kính: "······ "
Hi Lâm cắn môi dưới, mặt sáng rực rỡ rõ ràng là tức giận, trừng mắt dựng thẳng, đôi mắt đỏ sậm trừng trừng Phong Tiệm Ly.
Mà người sau cùng hắn nhìn nhau, mặt không hề cảm xúc.
Bầu không khí có chút kì lạ.
Vài giây sau, Cực Địa Băng Trùng trong tay Nam Kính bị Hi Lâm không khách khí chút nào đoạt mất, cổ vũ lực ngưng tụ thành một cây roi ốm dài bay thẳng đến trên mặt Phong Tiệm Ly quất tới.
"Ba —— "
"Hi Lâm!"
Nam Kính thất thanh kêu lên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn phát sinh trước mắt khó bề tin tưởng, vội vàng xông tới đụng mặt Phong Tiệm Ly xem.
Trên da thịt như là băng tuyết, đã có một đạo vết thương thật dài thấm ra máu, máu đỏ tươi thuận theo vết thương chảy ra ngoài, dọc theo cằm rơi trên mặt đất.
Phong Tiệm Ly cũng không chớp mắt lấy một lần, phảng phất như vết thương này căn bản không ở trên người hắn, ngược lại là yên lặng nhìn Hi Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Nam Kính từ bên cạnh rút ra một tờ giấy ăn tiêu độc, che mặt trái Phong Tiệm Ly, có chút tức giận hướng Hi Lâm nói: "Ngươi làm gì a?"
Lần này, Nam Kính thật sự không đồng ý thói quen của Hi Lâm một lời không hợp liền xuống tay ác độc, hơn nữa từ khi nhận Phong Tiệm Ly là ca ca ruột thịt, cậu liền đối với thanh niên khí chất băng lãnh này có tình cảm thâm hậu.
Hi Lâm tay nắm Cực Địa Băng Trùng có chút run rẩy, hắn bay thẳng đến Nam Kính ném tới, cách khoảng hai mét chỉ vào mũi Phong Tiệm Ly hung hăng nói: "Ngươi có ý gì?"
Đôi môi nhạt sắc của Phong Tiệm Ly giật giật, cho Nam Kính một ánh mắt không sao, đem giấy ăn dính máu lấy xuống, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là muốn chứng minh một chuyện mà thôi."
Câu này Nam Kính nghe không hiểu, lại làm cho Hi Lâm bỗng nhiên đổi sắc mặt.
Hắn tức chết cắn cắn môi dưới, một gương mặt trắng bạch, ngay sau đó thấp giọng một câu "Được lắm", một cước đạp bay cái ghế, xoay người rời đi, còn không quên lưu lại một câu "Hảo hảo luyện lực đạo và cách điều khiển cho bổn đại gia".
"Oành" một tiếng phá cửa, Nam Kính ngơ ngác nhìn cái cửa vô cùng đáng thương lại vô tội, nhìn lại một chút ghế tựa liểng xiểng, lẩm bẩm nói: "Thật là đáng sợ a."
Giá trị vũ lực tăng mạnh, tính khí vô cùng gay go, khiến Nam Kính trong nháy mắt nhớ tới cổ ngữ có câu "Mỹ nhân như rắn rết" này không biết từ nơi nào lưu truyền tới.
"Em, em có phải là đắc tội anh ấy?" Nam Kính hơi sợ mà dây cột tóc cũng mềm oặt, mí mắt không bị khống chế nhảy vụt.
Tầm mắt Phong Tiệm Ly lúc này mới từ trên cửa dời đi, biểu tình bình thường, tại trên đầu Nam Kính xoa xoa, nói: "Không phải em, là anh."
"Anh ······" Nam Kính nhíu nhíu mày, nói: "Bởi vì anh vừa nãy không né tránh sao?"
Khóe miệng Phong Tiệm Ly tựa hồ mang theo một nụ cười, Nam Kính kinh hoảng phát hiện trong này hình như có chút ôn nhu.
Ngọa tào phát sinh cái gì?
"Lần đầu tiên đều như vậy, không cần tự trách."
Trong nháy mắt, Phong Tiệm Ly đã khôi phục thói quen mặt lạnh.
Nam Kính sửng sốt vài giây, an ủi mình thầm nghĩ nhất định là cậu nhìn lầm rồi.
Cúi đầu nhìn dây cột tóc mềm mại buông xuống, ánh mắt Nam Kính lấp lánh hữu thần, nắm tay nói: "Em nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập!"
Con ngươi đen của Phong Tiệm Ly nhu hòa một chút, vỗ vỗ vai Nam Kính "Đừng quá miễn cưỡng, anh và Lantis sẽ bảo vệ em."
Chờ sau khi hắn rời đi, Nam Kính nín hơi ngưng khí, một lần nữa từng chút từng chút thao túc cổ vũ lực, không ngừng thăm dò năng lực Cực Địa Băng Trùng tiếp thu cổ vũ lực.
Đối với Phong Tiệm Ly mà nói, cậu cảm thấy toàn thân đều ấm áp, có loại kích động không ngừng mỉm cười.
Thế nhưng loại cảm động này khó có thể dùng lời diễn tả được, mang cho Nam Kính không chỉ là hạnh phúc cùng an tâm, còn mang cho cậu một loại lý do khác để nỗ lực—— cậu không muốn chỉ luôn là người được bảo vệ, cậu cũng muốn mình có thể bảo vệ những người khác, cũng không phải như ý nghĩ đơn giản ban đầu là vì để sống tiếp, mà là muốn theo đuổi lý tưởng cao hơn.
Cậu muốn cùng những người kia, cùng làm sống lưng của đế quốc.
Mùa hè dài đến sáu tháng ở Solo tinh cầu sắp qua, trời thu lặng yên đến, buổi tối cảm giác mát mẻ dày đặc, gian sơn phong đặc biệt là lạnh.
Chỉ mặc một áo ngủ đơn bạc Hi Lâm liền chạy ra xem sao cả người đều hiện ra lãnh ý. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay không ngừng mà xoa xoa cánh tay, cổ áo vẫn như cũ mở lớn, da thịt căng mịn trắng men lộ ra ở bên ngoài, trực tiếp từ xương quai xanh đến bụng dưới, ẩn chứa sức mạnh.
Biết rõ Phong Tiệm Ly không thể làm cho mình nằm ở cảnh hiểm nguy, nhưng vẫn là phản xạ có điều kiện mà ra tay bảo vệ hắn ······ tật xấu này, đến cùng là khi nào mới có thể thay đổi?
Thật mẹ nó······
Nghe phía sau có tiếng bước chân, Hi Lâm không quay đầu vẫn lạnh lùng nói: "Lăn xa chút."
Người kia không có nghe mệnh lệnh từ hắn, như trước hướng hắn tới gần.
Đón lấy, một cái áo khoác vẫn còn ấm từ phía sau khoác lên trên người Hi Lâm, một đôi tay đẹp đẽ thon dài từ phía sau đưa đến phía trước, giống như là ôm hắn vậy.
Lồng ngực dán lên phía sau lưng, đuổi xa hết thảy khí lạnh, làm cho thân thể Hi Lâm từ từ ấm lên.
Đôi tay kia linh hoạt cầm nút áo cài từ trên xuống dưới từng cái một mà chụp lên, liên tiếp trừ ba nút, mới như là hoàn thành một cái nhiệm vụ, thu về.
Hi Lâm ngồi ở trên xích đu, Phong Tiệm Ly đứng ở phía sau hắn.
Tay nắm cái đu quay càng thu càng chặt, rốt cuộc, Hi Lâm không chịu được loại bầu không khí làm cho hắn hô hấp đều không trôi chảy này, bỗng nhiên đứng dậy, dùng sức mà đem khoác trên người gỡ ra, nút buộc thình thịch nhảy trên đất, tiện tay cầm áo ném vào trên người Phong Tiệm Ly.
"Ngươi đủ rồi Phong Tiệm Ly, lăn xa chút, đừng làm cho ta lại nói lần thứ ba."
Con ngươi Hi Lâm ở trong bóng tối bốc ra hào quang màu đỏ tối tăm, giống như là tràn đầy máu tươi, làm cho hắn thoạt nhìn tràn ngập nguy hiểm mê hoặc.
Phong Tiệm Ly không hề động thủ, mặc cho áo đập ở trên người hắn, tiến tới trượt rơi trên mặt đất.
Nhìn qua có chút oan ức.
Một người kích động dễ tức giận, một người bình tĩnh như đông lại thành băng.
Trầm mặc đối diện nửa phút, gương mặt Hi Lâm lạnh lùng trực tiếp rời đi, lúc thân thể hắn bỏ qua người Phong Tiệm Ly thì, một cái tay mạnh mẽ vững vàng nắm chặt tay của hắn.
Hi Lâm đột nhiên hất tay, lại bị tay kia như muốn đem cổ tay hắn bóp nát gắt gao nắm chặt, tay Phong Tiệm Ly như hình với bóng mà dính ở phía trên, liền một tia khe hở cũng không lưu lại.
"Đừng đụng vào ta!"
"Hi Lâm."
Hai âm thanh đồng thời vang lên, chồng lên nhau, đánh vỡ ban đêm yên tĩnh.
Hi Lâm hít sâu một cái, nhìn gò má Phong Tiệm Ly ngũ quan đóng lại khác nào băng sơn tuyết tiên cao quý không thể xâm phạm, mắng: "Ngươi rất kỳ quái a Phong Tiệm Ly, ta và ngươi là quan hệ gì mà ngươi dám động tay động chân với ta? Lời ta nói là mệnh lệnh ngươi cút đi cho bổn đại gia con mẹ nó ngươi giả điếc sao?"
Phong Tiệm Ly ngoảnh mặt làm ngơ, có chút quật cường nhìn thẳng Hi Lâm, đôi môi mím thành một đường, bên trong con ngươi đen toát ra hiếm thấy mờ mịt luống cuống.
Một lát sau, Phong Tiệm Ly nhẹ giọng nói: "Ta không muốn chỉ là thuộc hạ của ngươi."
Còn chuẩn bị đem Phong Tiệm Ly mắng cho máu chó đầy đầu Hi Lâm trong lúc nhất thời kinh ngạc mà ngẩn người tại đó, môi đỏ mở ra, lúc nào bị người ôm chặt lấy đều không ý thức được.
Khoang ngực Phong Tiệm Ly rất ấm áp, cách hai tầng quần áo mỏng manh, Hi Lâm thậm chí có thể trực tiếp cảm nhận được tiếng tim đập dưới da thịt dẻo dai kia.
Ầm ầm ầm ầm, chốc chốc trầm ổn mạnh mẽ mà nhúc nhích.
Mà trái tim của hắn, cũng sớm đã nhảy rối loạn tần suất.
Rất lâu đều không có người nói chuyện.
Chiều cao của Hi Lâm cùng Phong Tiệm Ly xấp xỉ, lúc này Phong Tiệm Ly rũ đầu đem cái trán đặt ở trên bả vai hắn, một đôi môi nhạt sắc vừa vặn đụng chạm cổ da thịt nhẵn nhụi lạnh lẽo, thật giống như hắn đang hôn cổ Hi Lâm.
Cái nhận thức này khiến Hi Lâm có chút biệt nữu, lúng túng đỏ mặt, khi phản ứng lại, hắn bay thẳng đến trên đùi Phong Tiệm Ly mạnh mẽ đạp một cước, không lưu tình chút nào.
Phong Tiệm Ly rên lên một tiếng, lại ôm người chặt hơn nữa, tư thế như liều mạng mà không chịu buông tay.