☆, Chương 310: Hay cho một chiêu treo đầu dê bán thịt chó
Cái chết mang đến đau xót là khó có thể xoá nhoà, đối với tính cách tạo thành chuyển biến là bất tri bất giác, dù cho bà Nam cũng không phải hung thủ trực tiếp sát hại Nam Kính, Nam Kính cũng vì trọng sinh mà triệt để thu hồi nhu nhược cùng nhẹ dạ.
"Các người đã không nói lời nào, đó chính là không ý kiến."
Nam Kính tiện tay chạm một cái lên thiết bị đầu cuối màu vàng nhạt trên cổ tay trái, lui về phía sau hai bước một lần nữa ngồi trở lại trên ghế salon.
"Vấn đề thứ nhất, Mục Hoài An cùng các người có giao dịch gì?"
Viền mắt bà Nam hơi co lại, bà không nghĩ tới Nam Kính ngay vấn đề đầu tiên cư nhiên lại hỏi về Mục Hoài An.
Bán đi hắn hoàn toàn chút không áp lực, bà Nam khinh bỉ liếc mắt Nam Kính nói: "Ai biết ngươi dùng biện pháp gì câu người, làm cho hắn đối với ngươi tâm tâm niệm niệm không quên, bất quá là khiến chúng ta đem ngươi mang cho hắn mà thôi."
Nếu như Nam Kính về nhà, vậy cậu tuyệt đối không đi được, chỉ là không nghĩ tới, Nam Kính cư nhiên thật một lần cũng không có trở lại.
Nam Kính giật giật ngón tay, nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, bà tại sao biết đến thân thế của tôi?"
Bà Nam giật giật ngu xuẩn, so với vấn đề thứ nhất, cái này có thể khiến cho bà khó trả lời hơn nhiều.
Nhưng nhìn xem hai nữ nhi đã không ra hình thù gì, bà Nam quyết định nói: "Ta đã từng là người làm của Phong gia, còn chuyên môn chăm sóc ngươi, mười bảy năm trước có người tìm tới ta, cho ta một khoản tiền, kêu ta đem ngươi trộm đi mang cho hắn."
Nha?
Nam Kính trong lòng hơi động, bất động thanh sắc hỏi: "Người kia là ai?"
"Ta làm sao biết? Đem ngươi đi xong hắn liền mất tích, bằng không ta không thể mang theo ngươi cái con ghẻ này tại nơi như thế này trốn một lần là mười mấy năm."
Cho nên nói, bà Nam đây là bị người hãm hại?
Nhưng là, Phong gia tốt xấu gì cũng là đế tinh quyền quý, làm sao có khả năng để tiểu bối trong nhà dễ như ăn cháo liền bị một thị nữ mang đi, còn không có người biết?
Vào lúc ấy, chẳng lẽ bà Nam ở Phong gia có nội ứng?
Nam Kính cố ý nâng lên âm thanh, lạnh lùng nói: "Tôi muốn nghe lời thật, bà như vậy thật giống như là lời nói dối, không khỏi cũng quá lừa gạt người đi? Bà là thật sự muốn trực tiếp nói chuyện với anh tôi sao?"
Bà Nam nhớ tới gương mặt kia của Phong Tiệm Ly làm cho bà sợ mất mật, nhất thời hoảng loạn bất kham, vốn là dự định ở trong bụng giữ một ít bí mật cũng bất chấp, cầm lấy quần áo run rẩy hoảng sợ nói: "Không, ta nói tất cả đều là lời nói thật, vào lúc ấy Phong gia có đại sự xảy ra, không ai chú ý tới ngươi, ta liền thuận tiện đem ngươi ôm đi!"
"Còn nói dối?" Nam Kính cười lạnh một tiếng, nói: "Phong gia mất con lại sao không đi tìm? Còn mặc cho bà nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy?"
"Kia là vì bọn họ nghĩ đến ngươi đã chết!" Nam mẫu âm thanh kêu lên.
Bằng không bà làm sao có khả năng an an ổn ổn mà né tránh nhiều năm như vậy?
Tay Nam Kính nắm cốc bỗng nhiên căng thẳng, đồng tử đột nhiên rút lại, bỗng nhiên đứng dậy ánh mắt sắc bén cuồng loạn nhìn bà Nam.
Bên ngoài, Lantis liếc mắt nhìn Phong Tiệm Ly.
Thanh niên đã toàn thân tản ra hàn khí, lạnh như băng cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ cũng thật là bắt được thời cơ tốt. Vào lúc ấy nam nhân kia ly khai Phong gia, không biết tung tích, cha bị ông ta đột nhiên biến mất làm cho hồn bay phách lạc, căn bản không có tâm tư quản ta và em trai... Không qua mấy ngày, có người thất kinh mà chạy tới, nói em trai chẳng biết vì sao bộ phận suy kiệt đã chết."
Đó là binh hoang mã loạn, chắc chắn không có ai đoán được đứa trẻ chết đi cũng không phải là tiểu Nam Kính, cả người thương tổn nhân hai, Phong Trường Mạch không thể đi cho đứa nhỏ làm giám định, liền bị lừa.
Hay cho một chiêu treo đầu dê bán thịt chó.
Nam Kính hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh hãi ngàn vạn lần.
Nguyên lai bà Nam phát hiện nam nhân kia cũng chưa từng xuất hiện, vốn là muốn trộm đem cậu trả về.
Trở về Phong gia mới phát hiện, hài tử bị bà trộm đi đã bị tuyên cáo tử vong.
Bởi vậy, bà Nam nói cái gì cũng không dám lại để cho Nam Kính xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Phong, dù sao vào lúc ấy Phong Trường Mạch liên tiếp phải mất đi hai người thân, tuyệt đối sẽ chém bà thành muôn mảnh.
Mà bà Nam cũng căn bản không dám đem Nam Kính tùy tiện ném tới một nơi nào đó, bởi vì dựa theo pháp luật đế quốc quy định, lúc nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ hoặc là đứa trẻ bị gϊếŧ chết, chuyện đầu tiên chính là đến bộ ngành chính phủ có liên quan làm kiểm tra gien, bởi vậy nhất định sẽ lộ thân phận Nam Kính.
Tất cả bất đắc dĩ, bà Nam đành phải hướng bên ngoài tuyên bố Nam Kính là con của mình, người một nhà chạy trốn tới Solo tinh cầu cách đế tinh cực kỳ xa xôi sinh hoạt.
Nhiều năm như vậy, để phòng ngừa bị người nhà họ Phong phát hiện chuyện năm đó, bà Nam mỗi ngày đều trải qua lo lắng đề phòng, bà yêu thích sinh hoạt xa hoa, dù cho chỉ là một người hầu gái của Phong gia mà thôi, cũng làm cho bà Nam vì được làm ở trong gia tộc lớn của đế tinh mà cảm thấy tự hào.
Có thể tất cả những thứ này tất cả đều vì Nam Kính mà hỏng!
Bà Nam làm sao có khả năng không oán hận cậu?
Đặc biệt là chờ Nam Kính sau khi lớn lên càng ngày càng giống Phong Trường Mạch kia, càng làm cho bà Nam vừa kinh vừa sợ, hận không thể nhanh chóng làm cho cậu cút ra ngoài, rồi lại sợ có người nhìn thấy cậu mà nổi lên lòng nghi ngờ, cho nên trên căn bản không cho cậu ra ngoài.
Nói cho cùng, vẫn là bà Nam tham lam mà tạo nên tất cả bi kịch.
Nam Kính nặng nề mà dựa vào ghế salon, một tay đặt trên trán, mắt nheo lại không biết đang suy nghĩ gì.
Một phen giải thích kia, không chỉ khiến Nam Kính rơi vào trầm tư, ngay cả hai nữ nhi Nam gia cũng không khỏi trợn mắt lên.
Bọn họ không nghĩ tới còn có một đoạn quá khứ ly kỳ như vậy, càng không nghĩ tới Nam Kính cư nhiên sẽ là huyết thống trực hệ của Phong gia đế đô!
Nói xong tất cả những thứ này, bà Nam hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Nam Kính "Ta có thể nói đều nói, ngươi cũng nên thực hiện cam kết của ngươi đi? Người nhà họ Phong, mãi mãi cũng là nói là làm."
Nam Kính hờ hững.
Qua một lúc lâu, cậu mới ngẩng đầu lên, tròng mắt đen tinh khiết cùng Phong Trường Mạch giống nhau như đúc bình tĩnh nhìn bà Nam, gằn từng chữ một: "Một vấn đề cuối cùng, đáp xong tôi lập tức tha các người đi."
"Ngươi nói!" Bà Nam gật đầu liên tục, nơi như thế này nàng thực sự là chịu đủ lắm rồi!
Nam Kính nói: "Bà làm sao biết, người ba ba kia của tôi, thời điểm nào thì rời đi Phong gia?"
"Rời đi?" Bà Nam trong lúc nhất thời không phản ứng lại, lỡ nói bật thốt lên: "Làm sao có khả năng sẽ rời đi, hắn không phải đã uống độc dược chết rồi sao?"
Lần này đổi thành những người khác ngơ ngác.
Phong Tiệm Ly đột nhiên nhíu lông mày, ngừng vài giây, bước nhanh mà hướng phòng thẩm vấn đi đến.
Mà Lantis tại trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt bà Nam tan rã trong nháy mắt, thấp giọng mắng câu 'Đáng chết', trong nháy mắt liền chạy như bay mà ra.
Bà Nam như là bị bàn tay vô hình bấm ở cuống họng, khó nhịn mà liếc mắt lè lưỡi, hai tay gắt gao tại vách tường kim loại đào, móng tay cùng hợp kim ma sát phát ra tiếng vang chói tai.
Nam Kính bị một màn đột biến này lung lay tâm thần, nhưng không có hoang mang, lập tức chuẩn bị gọi người đến mở ra tường pha lê trước tiên quan sát tình huống.
Lúc này Lantis và Phong Tiệm Ly cũng đã từ sát vách tiến vào, ở trên vách tường xoa bóp hai lần cấp tốc đem tường pha lê biến mất, sau đó xông lên mấy nam nhân mặc đồ đen đem ông Nam rít gào lên cùng hai nữ nhi khống chế lại.
Bà Nam hai mắt tan rã, đã không còn hào quang, lại như con rối đứng ở nơi đó, sau đó tại thời điểm tất cả mọi người không ý thức được, như là điên rồi đột nhiên hướng vách tường đánh tới ——
"Oành —— "
Lantis lắc người một cái tiến lên, tại lúc bà Nam sắp dùng đầu lâu đo lường độ cứng rắn của vách tường hợp kim, chớp mắt một cước đá người ra sau.
Bà Nam điên cuồng bị vây các thuộc hạ đến đây lúc này khống chế lại, hai chân hai tay co giật mấy lần, nghiêng đầu một cái đánh mất ý thức.
"Mẹ!"
Nam Ninh Nhi vừa khóc vừa gào, cô ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy?
Phong Tiệm Ly chán ghét quét bà Nam đã bất tỉnh liếc mắt một cái, nói: "Đem bà ta giao cho Hi Lâm thiếu tướng."
"Dạ!"
Hai người nâng bà Nam lên cấp tốc rời đi.
Lantis sửa lại một chút quần áo mới hơn một giờ đã nhăn nheo, thần sắc lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào mà nói: "Để bọn họ tiếp tục chờ đợi kiểm tra, xem trong đầu có bị xâm chiếm ý thức căn nguyên hay không."
"Dạ!"
Mấy giây sau, trong phòng rối như tơ vò yên tĩnh lại.
Lantis ôm Nam Kính hôn môi cậu, lại hôn trán của cậu nói: "Xem ra những người kia từ lúc đầu thì đã dự mưu vào em."
Nói tới chỗ này, anh có loại cảm giác lòng vẫn còn sợ hãi, hiện ra từng tia từng sợi hoảng loạn, đồng thời lại có quá nhiều vui mừng —— nếu như Nam Kính không gặp được mình, đối với đứa nhỏ ngốc không biết gì cả này nên làm gì để sống sót bên trong nơi không chút nhân tính có ẩn núp giả rình rập?
Mục Hoài An ở trong này đóng vai nhân vật gì?
Hắn tìm tới Nam Kính, tuyệt đối có nguyên nhân không thể cho ai biết.
Nhìn tới... Muốn tìm cơ hội hảo hảo gặp gỡ gia hỏa ra vẻ đạo mạo này.
Lantis hoàn toàn có thể đoán được, nhóm người ẩn núp cho tới nay đều không ra tay với Nam Kính, nhất định là vì bọn họ đang chờ đợi thời cơ vẫn chưa tới.
Một khi thời cơ tới, Nam Kính chỉ cần không có bất kỳ sự bảo vệ, không có bất kỳ phòng bị nào, cho dù không chết, cũng sẽ sống không bằng chết.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lantis càng thêm tối tăm lãnh khốc, anh ôm Nam Kính chặt hơn chút, môi đỏ nhếch lên, con ngươi băng lam ở nơi Nam Kính không nhìn thấy tỏa ra tầng tầng sát khí ——
Cùng con ngươi đen của Phong Tiệm Ly đan xen, bên trong ý tứ hàm xúc, giống nhau như đúc.
Năng lực của Hi Lâm là không thể xoi mói, tại thời điểm bà Nam bị đưa đến khoang chữa bệnh của đồn cảnh sát không bao lâu, kết quả kiểm tra đã có.
Kết luận vô cùng chính xác, lại làm cho tất cả mọi người đều không có cảm giác thở ra một hơi, ngược lại là ý thức được tình thế nghiêm trọng so với bọn họ tưởng tượng càng hơn chứ không kém.
Từ vụ Yni, lại tới bà Nam, có thể xác định một loạt âm mưu này rất có thể là vây quanh Nam Kính mà triển khai.
Mà đáng sợ hơn chính là, bọn họ đối với âm mưu này không có chút biện pháp nào, cho đến bây giờ bọn họ cũng không biết những người kia nhìn chằm chằm Nam Kính đến cùng là vì cái gì.