☆ Chương 237: Viên mãn
Lantis hút vào ngụm khí lạnh, có chút bất đắc dĩ lại không hề trách cứ mà nói: "Thân ái, em cư nhiên dùng tới cổ vũ lực... Đương nhiên anh thật cao hứng khi em đã có thể khống chế được truyền chúng nó đến trên hai tay, nhưng lần sau có thể thay thành nơi khác hay không —— tỷ như trên giường hoặc là trên ghế salon, anh sẽ càng vui khi bị em dùng khí lực lớn như vậy đẩy a.
Nam Kính trong lúc nhất thời vừa giận và xấu hổ vừa buồn bực lại đau lòng, theo đạo lý mà nói, dù cậu có dùng lực đạo toàn thân cũng không thể làm đau Lantis a?
"Lừa người đi?! Anh và Phong Tiệm Ly đánh nhau, lực đạo của anh ta có thể lớn hơn so với em nhiều lắm, anh đều không cảm giác đau đi?"
Nam Kính ngoài miệng tìm cớ cho mình, trên thực tế là lo lắng đề phòng, cúi đầu nhỏ giọng sốt sắng hỏi: "Đau chỗ nào?"
Lantis nhíu mày, tội nghiệp một mặt thống khổ nói: "Xương sườn đau, anh hoài nghi có phải là bị đụng gãy... Nha, khả năng rất lớn là bị nứt a."
Suýt nữa lại nói khoa trương, chút ít khí lực kia của Nam Kính, vốn là dùng để cù lét, gãi ngứa a.
Bất quá anh ngoài miệng còn đang trả lời cái vấn đề trước của Nam Kính, "Bảo bối nhi, vì dự định thỏa mãn em dễ như ăn cháo đẩy ngã anh để em hả giận, anh chính là thu lại lực phòng hộ toàn thân, sớm biết như vậy liền lưu lại một chút."
Nam Kính vừa nghe, nhất thời chột dạ vô cùng, nói đến vẫn là chính mình mưu mô, cảm thấy ở trước mặt Lantis bị quăng cái ngã sấp quá mất mặt, nhưng cậu không nghĩ tới Lantis sẽ thản nhiên đối mặt với chuyện mình cố tình gây sự như vậy...
"Nứt xương?!"
Nam Kính lúc này mới ý thức được Lantis nói cái gì, sắc mặt cũng thay đổi.
Trời ạ, cậu thật không phải là muốn đả thương Lantis, thậm chí cậu mấy ngày qua lo lắng nhất sợ sệt nhất chính là Lantis bị thương!
Cậu còn chưa từng dùng cổ vũ lực để công kích, căn bản không biết đến cổ vũ thuật cấp ba có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Không, không thể nào?
Nam Kính nghiêm trọng hoài nghi, nhưng biểu tình Lantis quá mức ẩn nhẫn và thống khổ, thực sự không giống như là giả bộ a.
Thời điểm như thế này, Nam Kính gần như luống cuống tay chân mở ra ba cái nút áo màu đen trên cao nhất của Lantis, sau đó đem nút buộc bên trong áo sơ mi mở ra, không có ý khác mà nhanh chóng dò xét vài lần trên ngực Lantis.
Da thịt trắng nõn bóng loáng rơi hết vào trong mắt, lại không có phát hiện máu ứ đọng sưng tấy, trái tim treo lên thoáng hạ xuống một chút, ít nhất không tồn tại khả năng sai vị lệch xương.
Lantis chỉ chỉ ngực, vô cùng đáng thương mà nói: "Nơi này đau."
Nam Kính vội vã thân thủ nhẹ nhàng xoa xoa ngực Lantis, trong miệng còn nói: "Không phải là thật sự nứt đi? Có thể rơi xuống một mảnh xương nhỏ sau đó quấn tới trong trái tim hay không?"
Lantis: "..."
Thân ái, sức tưởng tượng của em có phải là có chút quá cường đại? Loại sự kiện thiên mã hành không, huyết tinh bạo lực này cũng có thể bật thốt lên?
Trí năng một hào quả thực say rồi, nó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy da thịt trên ngực của nam thần, kia cảm giác vô cùng mịn màng xúc chỉ miên trượt, kia không khoa trương lại ẩn chứa đủ sức lực và đường cong đẹp đẽ, còn có xương quai xanh tinh xảo kia...
Lantis mỉm cười nhìn chăm chú tầm mắt Nam Kính, bất động thanh sắc nhìn cổ tay trái đang đặt trên ngực mình ngừng một lát, sau đó bình tĩnh mà rời đi.
Bên trong quả nhiên có đồ vật.
Trước đó hoài nghi, xem ra cũng không phải anh lo xa rồi.
Trí năng một hào không biết mình bị bại lộ còn đang chảy ngụm nước miếng nhìn trộm thân thể Lantis, hưng phấn chỉ kém phát ra hồng quang.
Lúc này, trí năng một hào nghe thấy Nam Kính vội vàng gọi nó: "Mau giúp ta nhìn, Lantis còn có chỗ nào không thoải mái? Anh ấy bị thương có nghiêm trọng không? Nhanh lên nhanh lên!"
Trí năng một hào đắm chìm trong sắc đẹp của nam thần, không cẩn thận liền nói lời nói thật, không thể nhẫn nhịn mà phun tào nói: "Chỉ với chút hơi nhỏ khí lực kia của ngươi, nếu như nam thần có thể bị ngươi làm đau hắn còn có thể là nam thần của ta sao? —— ngu ngốc."
Ta cmn sát!
Nếu như trí năng một hào không thêm hai chữ cuối cùng, Nam Kính bảo đảm tuyệt đối sẽ không một cái tát dùng sức đập lên ngực Lantis!
Chính tại thời điểm thư thư phục phục hưởng thụ sự quan tâm của Nam Kính, Lantis vừa nhìn bộ dáng thái dương gân xanh nhảy nhảy của Nam Kính, liền biết đại sự không ổn.
"Bảo bối nhi..."
Nam Kính mài răng mặt tối sầm lại muốn đứng dậy, lại bị cánh tay Lantis ngăn ở bên hông vững vàng giam cấm, không có bất kỳ khả năng nào có thể đào tẩu.
"Đừng gọi em là bảo bối, khốn nạn Lantis, anh chính là thích xem em vì anh mà lo lắng sợ hãi, trước là vậy, bây giờ cũng là như vậy, còn, còn một chút tự giác biết mình làm sai cũng không có! —— anh buông em ra!"
Đối mặt với Nam Kính dùng lực giãy dụa, Lantis cũng không còn tâm tư truy cứu cậu làm sao lập tức liền phát hiện mình đang giả bộ đau, vội vã ôm Nam Kính ngồi dậy, đem thiếu niên biệt nữu ôm thật chặt vào trong ngực.
Rốt cuộc viên mãn.
Đây là hai người vào giờ phút này đồng thời bốc lên ý nghĩ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên chân chính dán vào ôm ấp.
Thảm cỏ xanh đệm trên bãi cỏ, bốn phía đều là cổ thụ cành lá xum xuê che trời, trong rừng có tiếng chim hót lanh lảnh.
Cảm giác được lực đạo giãy dụa trong lòng càng ngày càng nhỏ, Lantis mới rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
"Lòng anh đau, anh đương nhiên đau lòng, em cũng không biết lúc anh thấy những lời nói em gửi cho anh kia, anh đến tột cùng có bao nhiêu hối hận vì đã đối xử với em như vậy."
Nam Kính khóa ngồi ở trên đùi Lantis, chiều cao kém được san bằng, cậu thậm chí còn có thể so sánh với Lantis cao hơn một hai centimet như vậy, hơi cụp mắt nhìn chăm chú vào người gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt trong suốt kia của anh có thể phản chiếu ra toàn bộ biểu tình bản thân.
Gió thổi tan mái tóc dài của Nam Kính, rối tung mà rơi xuống, nghiêm chỉnh phủ kín phía sau lưng cậu.
"Anh lần trước nói qua sẽ không sẽ rời khỏi em —— tại thời điểm em tiêu hao tinh thần lực, anh đã đáp ứng."
Lông mi Nam Kính nhẹ nhàng run rẩy, khiến Lantis ôm lấy cậu lực đạo càng lớn hơn chút.
Trầm mặc chốc lát, Lantis mới chậm rãi thấp giọng nói: "Anh không có cách nào để cho thời gian đảo ngược, chuyện quá khứ đã trở thành chắc chắn, từ nay về sau anh sẽ so với trước đây càng thành thục hơn, sẽ không lại đối xử với em lạnh lùng vô tình, sẽ không lại cố ý đem em gạt sang một bên, cũng sẽ không để cho em tại thời điểm đang đau lòng một mình rời đi..."
Anh thấy trong con ngươi của Nam Kính có nước long lanh, tim đột nhiên tê rần, một tay đặt sau gáy của cậu, vừa ngẩng đầu, môi đỏ hôn lên khóe mắt ửng hồng của Nam Kính.
Không ngừng hôn dung nhan mà anh yêu nhất toàn bộ vũ trụ, trên nốt ruồi oánh oánh như huyết lệ kia, dừng lại một quãng thời gian.
Mỗi khi Nam Kính dùng ánh mắt thương tâm nhìn chăm chú anh, Lantis đều sẽ có loại ảo giác —— vết lệ chí kia, chính là Nam Kính như đẫm máu và nước mắt nhưng không có cách nào chảy ra nước mắt, chọc người đau lòng như vậy.
Nam Kính ôm lấy cổ Lantis, tâm lý chua xót sáp sáp lại ấm áp, cụp mắt nhìn anh nói: "Chúng ta làm lành, không bao giờ cãi nhau nữa có được hay không?"
Lantis sâu sắc nhìn chăm chú thiếu niên ở trước mắt, trong lòng không nói ra được mềm mại.
Thiếu niên mắt ngọc mày ngài này luôn đối với anh không có so sức kiên trì cùng bao dung, lại một lần nữa nắm giữ tuyệt đối địa vị có lợi, không đúng lúc mà trước tiên cầu mong gì khác.
Nhẹ nhàng ở đáy lòng thở dài, Lantis hôn lên môi Nam Kính, ôn nhu mà quyến luyến, duy mỹ mềm mại đến khó mà tin nổi.
Nam Kính đón ý nói hùa đi theo, giật giật thân thể, điều chỉnh một tư thế thư thích nhất, từ từ cùng Lantis làm sâu hơn nụ hôn này.
So với lần đầu tiên hôn môi, cảm giác sát hơn mà thâm nhập hơn.
Cậu cảm nhận được Lantis nhớ cậu, ở bên người người này, Nam Kính cảm thấy thong dong vô cùng an tâm vô cùng.
Cái gì cũng đều không còn quan trọng nữa.
Cậu chỉ muốn người này.
Một nụ hôn xa cách đã lâu, dần dần từ ban đầu ôn phong mưa phùn lại không hề có một tiếng động mà đổi mùi vị, mới chốc lát cũng đã giống như lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, khí thế hung hăng thiêu đốt mỗi một tế bào trong máu.
Cả người đều nóng lên, như là sôi trào, muốn càng nhiều hơn.
Lantis trước tiên rời đi đôi môi ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn trán, hai má, sau đó dao động phun đến gáy.
Khí tức nóng rực đập giữa cổ mềm mại của Nam Kính, cậu bị nóng đến muốn trốn tránh, rồi lại không nhịn được như thiêu thân lao đầu vào lửa đem Lantis ôm càng chặt hơn.
Thật nhiều ngày cũng chưa từng phát tiết qua.
Đối với người yêu tâm ý tương thông mới vừa hợp lại mà nói, một cái hôn cũng sẽ là trí mạng nhất.
Nam Kính dễ dàng cảm giác được nơi nào đó của Lantis đang kêu gào muốn cậu.
Sắc trời dần tối, ánh nắng chiều rơi vào một nơi nào đó, rạng ngời rực rỡ.
Mấy phút sau, âm thanh Lantis mang theo cực lực ẩn nhẫn, ở bên tai Nam Kính vang lên ——
"Xin lỗi, luôn để cho em là người xin lỗi anh trước."
Nam Kính giật mình, tay ôm ấp Lantis cũng không biết để ở nơi đâu.
Câu nói này, ngày hôm nay làm cho cậu bất ngờ.
Trong đó phân lượng nặng bao nhiêu, căn bản là không có cách nào tưởng tượng.
Nam Kính nhất thời cảm thấy tất cả đều bình thường trở lại.
Lantis nói hết ra như vậy, còn có cái gì có thể đâm vào tim cậu cho đến chết a?
Đến gần hôn một cái lên khóe môi Lantis, Nam Kính khẽ thở dài, một mặt biểu tình 'Ai bảo em sủng anh', nói: "Thôi, ai biểu anh là đại mỹ nhân nhà em làm chi? Trời đất bao la Lan mỹ nhân nhà em là to lớn nhất, loại chuyện thật mất mặt này vẫn là để em đến làm đi."
Nói rồi cậu sờ sờ da mặt của mình, luôn cảm thấy trải qua chiến dịch này trở nên càng thâm hậu.
Lantis nghiêm túc nhìn cậu, ngắn gọn nói: "Sau này sẽ không."
Anh sẽ là người xin lỗi Nam Kính trước, không lại đem mình là hoàng tử đế quốc, ở trước mặt Nam Kính, anh chỉ là Lantis mà thôi, Lantis thuộc về riêng Nam Kính, cùng cậu bình đẳng.
"Không."
Nam Kính cười cự tuyệt.
Cậu rất vui mừng cũng thật cao hứng khi Lantis có loại suy nghĩ này, nhưng trên thực tế, cậu có suy nghĩ khác.