☆ Chương 182: Độ tín nhiệm của trí năng một hào
Có rất nhiều chuyện Nam Kính cũng không nói nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng cậu không có tâm tư.
Chuyện của Mục Hoài An cùng Sidya cũng như thế, mà chuyện của Lantis cũng như vậy.
Trí năng một hào cũng không cho là nó ích kỷ tiểu tâm tư lần này có thể giấu giếm được Nam Kính, mặc dù lúc tiêu hao tinh thần lực Nam Kính không có công phu cùng nó tính toán, nhưng nó đã chuẩn bị tinh thần khi Nam Kính tỉnh lại nó sẽ bị hưng binh vấn tội.
"Ta tại sao không thể lo lắng cho ngươi?"
Nam Kính khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu mang theo không rõ hỏi ngược lại.
Nghe vậy, trí năng một hào có chút vội vàng hỏi: "Ngươi thật sự đang lo lắng cho ta, ở cùng nhau lâu như vậy cho dù như ta làm sai một số chuyện, ngươi cũng nên tha thứ cho ta... Đúng không? Ngươi kỳ thực sẽ không đem ta đưa cho Lantis để hắn đi nghiên cứu... Đúng chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nó càng ngày càng nhỏ, khóc nức nở lại càng ngày càng nặng, giống như là một hài đồng gây ra lỗi lầm sợ đại nhân không muốn nó nữa, nghe vào trong tai Nam Kính cũng là nơi ngực từng trận mà chua xót.
Thế nhưng, trước khi cậu đau lòng trí năng một hào, cậu cần cuồn cuộn hỏa, càng cần phải cùng 'cái con vật nhỏ' không nghe lời này tâm sự nhân sinh!
Con ngươi đen sâu không thấy đáy nhìn về phía thiết bị đầu cuối.
Cậu tuy rằng cũng không rõ trí năng một hào cụ thể là ở đâu bên trong thiết bị đầu cuối của cậu, nhưng cậu chỉ cần biết trí năng một hào ở đây là đủ rồi.
"Ta đương nhiên sẽ không đem ngươi đưa cho bất luận người nào đi nghiên cứu a."
Nam Kính thở dài, lo lắng trí năng một hào đối với nó cảm thấy tự trách —— là bởi vì cậu làm cái gì hay là nói lời gì, cũng khiến trí năng một hào khuyết thiếu sự tin tưởng đối với cậu đến mức đáng thương?
"Ngươi tại sao cho rằng ta sẽ đem ngươi đưa cho người khác, hoặc là càng quá phận hơn chính là, nói ra sự tồn tại của ngươi để những người khác nghiên cứu ngươi?"
Nam Kính đối với trí năng một hào không có quá nhiều quan tâm, nhưng cậu chưa từng biểu hiện chán ghét đối với nó hay là ý nghĩ muốn dùng nó để đổi một chút lợi ích.
Trong tâm lý của Nam Kính, cậu là trí kí chủ của năng một hào, trí năng một hào là người bạn đầu tiên trên đời này của cậu tại kiếp này, đồng dạng cũng là ân nhân cứu mạng của cậu.
Có thể nói, không có trí năng một hào, sẽ không có cậu bây giờ.
Đối với tiểu tư tâm hơi nhỏ này, tiểu bằng hữu trẻ con này luôn là một bộ ngạo kiều rắm thối cái dáng dấp trào phúng cậu rồi lại trào phúng cậu giờ nào khắc nào cũng đang vì cậu suy nghĩ, Nam Kính có tình cảm tương đối đặc biệt.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng cậu làm sao có khả năng không thích trí năng một hào?
Cậu không biết, cậu đến tột cùng đã làm cái gì, khiến cho trí năng một hào thấp thỏm bất an như vậy, đối với cậu không hề tín nhiệm.
Thông qua chuyện lần này, Nam Kính cảm thấy cậu thật giống như là minh bạch cái gì đó.
Trí năng một hào trầm mặc không lên tiếng.
Nam Kính đợi một chốc, không đợi được câu trả lời trí năng một hào, vì vậy liền lầm bầm lầu bầu.
"Bởi vì sức mạnh của ta không đủ mạnh, cho nên ngươi cuống lên đúng hay không?"
Lại đợi một chút nữa, vẫn không có âm thanh.
Nam Kính liền cười cười nói: "Ngươi không lên tiếng, ta coi như là mình nói đúng."
Ngay sau đó, ngữ khí của cậu trở nên nghiêm túc lên, câu chữ chậm rãi nói: "Thế nhưng trí năng một hào, ta cảm thấy chúng ta có thể thẳng thắn chờ đợi, ngươi hẳn phải biết ta rất không thích đi phỏng đoán dụng tâm của người khác, cũng ghét nhất bị che giấu... E rằng ngươi không hiểu, nhưng theo kinh nghiệm chân thực của ta mà nói, không đủ thẳng thắn đối đãi với người khác cuối cùng đều sẽ sản sinh hiềm khích cùng ngăn cách."
Nam Kính nói nói, liền ngừng lại.
Đối với trí năng một hào, tuy rằng cậu cảm thấy đây là một nhi đồng ấu trĩ IQ cao, nhưng cậu không thể biết được nếu dùng quá nhiều cách nói của nhân loại xen lẫn tính xã hội, trí năng một hào đến tột cùng có thể nghe hiểu hay không.
Nhưng mà không thể không nói.
Trí năng một hào thật giống một nhi đồng phạm lỗi lầm bị gia trưởng dạy dỗ, im lặng không lên tiếng sáng một ánh sáng đen thùi lùi, biểu thị tâm tình nó rất khổ sở.
Nó có thể liên tiếp xem sóng não của Nam Kính, bởi vậy cậu có thể cảm nhận được tư duy của nó, mà nó cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu.
Đây cũng chính là lý do tại sao trí năng một hào chắc chắn nó ích kỷ lại ở trước mặt Nam Kính bại lộ như thế.
Lúc này, Nam Kính liền chân thực lại sâu sắc cảm nhận được trí năng một hào thương tâm sợ sệt.
Bất quá Nam Kính có chút vui mừng nghĩ, lại còn biết mình làm sai, xem ra đón lấy cơ hội trò chuyện sẽ càng thêm dễ dàng.
"Ta biết năng lực của ta phi thường nhỏ yếu, cho dù so với học sinh phổ thông trường quân đội Sifal cũng cách biệt rất xa —— dù cho ta thật sự như lời ngươi nói, là có đẳng cấp gien X."
Trống trải yên tĩnh trong phòng ngủ, chỉ có thể nghe đến thanh âm bình tĩnh của Nam Kính.
"Ta biết dùng thực lực của ta căn bản là không có cách nào giúp cho ngươi nhanh chóng tích lũy đủ năng lượng để có thể hóa thành thực thể, nghĩ đến việc làm vật giả lập nhiều năm như vậy, ngươi cũng không kịp đợi mà muốn đi ra. Làm kí chủ của ngươi, chưa bao giờ có thể làm gì cho ngươi, ta rất xin lỗi."
"Không quản về mặt tinh thần lực, ý thức căn nguyên hay là cổ vũ thuật, ta cất bước so với người khác đã trễ quá nhiều rồi, thậm chí tại trường quân đội Sifal ta còn chưa từng thấy học sinh nào so với ta nhỏ yếu hơn. Vừa mới bắt đầu ta liền biết, ngươi muốn cho ta trở nên mạnh mẽ, ngươi thậm chí so với ta đều không thể chờ đợi được nữa muốn cho ta trở nên mạnh mẽ —— tuy rằng ta không biết ngươi cấp bách như vậy là vì ta hay là vì ngươi muốn từ bên trong thiết bị đầu cuối đi ra, nhưng ý nghĩ của chúng ta đều là nhất trí, vậy chính là ta thật sự phải nhanh trở nên mạnh mẽ."
"Cho nên trí năng một hào, ta có thể kiên trì năm ngày năm đêm không ngủ không ngừng khiêu chiến để vượt cấp ý thức căn nguyên, ngươi tại sao lại cho là, nếu như ngươi nói thẳng cho ta tiêu hao tinh thần lực có thể khiến tinh thần lực vượt cấp tăng cao, ta sẽ không muốn thử nghiệm?"
Nam Kính vào lúc đó quả thật là thất vọng.
Bởi vì trí năng một hào căn bản chưa từng nói cho cậu biết huấn luyện tăng tốc không ngừng lặp lại tiêu diệt mục tiêu màu đen kia, cuối cùng sẽ đi vào con đường tiêu hao tinh thần lực này.
Càng chưa từng nói cho cậu biết, tiêu hao tinh thần lực sẽ khiến cho người ta thống khổ đến mức muốn kết thúc sinh mệnh, trước khi nó nói một khi đình chỉ sẽ bại liệt, Nam Kính căn bản không biết là làm như vậy sẽ có hậu quả nghiêm trọng đáng sợ như thế.
Trí năng một hào không thương lượng qua với cậu, thậm chí ngay cả một chút ý tứ cũng không tiết lộ, liền dùng một loại phương thức dụ dỗ, làm cho cậu từng bước từng bước đi tới hoàn cảnh không có đường lui đau đớn thê thảm.
Có lẽ bởi vì chính mình quá yếu, cho nên trí năng một hào sản sinh ra ý nghĩ 'Dựa theo tốc độ luyện tập bình thường sẽ còn rất lâu mới có thể từ bên trong thiết bị đầu cuối đi ra'.
Nói thật, nếu như tại thời điểm mới bắt đầu, trí năng một hào nói thẳng cho cậu biết nếu như đi đường tắt tiêu hao tinh thần lực, chẳng những có thể vượt cấp nâng cao tinh thần lực, còn có thể tăng cao ý thức căn nguyên cùng cổ vũ thuật, dù biết hậu quả sẽ là đau đến khó có thể chịu đựng, e rằng Nam Kính vẫn sẽ lựa chọn cắn răng kiên trì.
Cậu chỉ cần biết một ưu điểm, là cậu có thể nhẫn nại.
Bất kể là trên tinh thần hay là trên thân thể, cậu xưa nay cũng chưa từng bị đánh đổ, giống như là đã từng bị Mục Hoài An thương tổn, cậu còn có thể dùng một sự tín nhiệm chân thiện mỹ tâm, đến đối mặt với tình cảm cậu dành cho Lantis cùng với Lantis dành cho cậu.
Nhưng vấn đề là, trí năng một hào mãi đến tận thời điểm cậu không có lựa chọn không có đường lui, mới đem hậu quả đáng sợ nếu như lúc đó từ bỏ nói cho cậu biết.
Tại trong nháy mắt đó, Nam Kính cảm nhận được trí năng một hào hổ thẹn bất an, nhất thời liền hiểu.
Nhưng cậu có biện pháp gì?
Từ bỏ, đau cả đời.
Không từ bỏ, đau một trận.
Lựa chọn cái nào không cần nói cũng biết, Nam Kính chính là bị bức ép bất đắc dĩ phải đưa ra lựa chọn.
Một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Cậu thậm chí còn chưa lưu lại cho Lantis chút lời muốn nói lại chưa có nói ra.
Vạn nhất thất bại, vậy thì thật sự là cái gì cũng không có.
Thẳng thắn mà nói, Nam Kính rất khổ sở.
"Ta, ta biết sai rồi, ta không có biết chính xác tiêu hao tinh thần lực là đau đớn như thế nào, cũng không nghĩ tới tinh thần lực ẩn hình bên trong thần kinh ngươi lại phải mất bốn mươi hai phút ba mươi tám giây mới có thể phóng thích hết tất cả, bởi vì từ trước xưa nay chưa có người nào hoàn thành cái khiêu chiến này."
Trong đầu vang lên âm thanh gào khóc thút thít, chương trình bên trong trí năng một hào e rằng thật sự có đặt chức năng gào khóc này đi, nó vừa kéo vừa kéo mà nghẹn ngào, nghe tới vô cùng đáng thương.
"Năng lượng của ta đã quá ít, nếu như trong vòng ba tháng không có cách nào nắm giữ thực thể, e rằng sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái ngủ say —— nha nha, ta, xin lỗi, ta sợ ngươi không muốn tiếp nhận phương pháp tiêu hao tinh thần lực để vượt cấp tăng cao, dù sao nguy hiểm thật sự là quá lớn..."
Nguy hiểm thật sự là quá lớn.
Không thành công, thì lại xả thân.
Bại liệt - từ trình độ nào đó mà nói, so với tử vong còn đáng sợ hơn.
Nam Kính nhắm mắt lại nằm ở trên giường, thở dài nói: "Cho nên nói, ngươi căn bản cũng chưa có hỏi thử ta, liền tự cho là ta nhất định sẽ từ bỏ sao?"
Là bản thân nên tỉnh lại hay là nên chỉ trích trí năng một hào?
"Thân ái, ngươi cảm thấy được ta sẽ là loại chỉ suy nghĩ ích kỷ vì an toàn của chính mình mà luôn kiêng dè, đề phòng người khác sao? Nếu như ngươi rõ rõ ràng ràng mà đem tất cả nói cho ta, bất luận ta có phải là cuối cùng sẽ chọn phương pháp cực đoan dùng tiêu hao tinh thần lực để trong thời gian ngắn tăng cao tinh thần lực, đạt đến đẳng cấp giúp ngươi có thể có được thực thể, hay là trong vòng ba tháng, dù cho không ngủ không nghỉ ta cũng sẽ vì ngươi nỗ lực đạt đến yêu cầu."
Làm sao có khả năng trơ mắt mà nhìn âm thanh trẻ con vui vẻ cứ như vậy bởi vì mình nhỏ yếu mà biến mất không còn tăm hơi đâu?
Chỉ có thể nói, trí năng một hào vẫn là có quá ít sự tin tưởng đối với chính mình.
Thiếu tín nhiệm, tất nhiên sẽ thiếu hụt thẳng thắn, tất cả sự tình gay go đều sẽ vì vậy sản sinh.
Càng làm cho Nam Kính không nghĩ tới chính là, tại trạng thái vô cùng chật vật doạ người hãi hùng khiếp vía kia, Lantis cư nhiên sẽ xuất hiện.
Hồi tưởng lại thời điểm đang lúc nửa tỉnh nửa mê Lantis ôm cậu, trên dung nhan mang theo biểu tình tự trách cùng tuyệt vọng sâu sắc, Nam Kính liền đau lòng, nhãn cầu căng đau chua xót muốn chảy xuống một loại chất lỏng nào đó.