☆ Chương 165: Phí bịt miệng không đủ
Sở Nhạc Đồng sững sờ hai giây đồng hồ, ngay sau đó nguyên bản con ngươi nhàn nhạt lạnh lùng có vẻ hơi âm u đầy tử khí cũng nhiễm phải sắc thái sinh cơ bừng bừng, mang theo đầy mặt nồng đậm muốn biết, thẳng tắp nhìn Nam Kính.
"Tại sao ngươi cảm thấy nguyên nhân là độ tinh khiết của vật liệu?"
"Ách, bởi vì độ tinh khiết tương đối cao."
"Ngươi độ tinh khiết đạt tới bao nhiêu?"
"Một trăm."
Sở Nhạc Đồng tưởng mình nghe lầm, không dám tin nâng lên âm thanh.
"Bao nhiêu?"
"Ai cho ngươi nói cho hắn biết!"
Nam Kính bị âm thanh thiếu niên bỗng nhiên tăng lên vài đề-xi-ben cùng âm thanh trí năng một hào đột nhiên xuất hiện lớn tiếng rít gào làm sợ hết hồn, ho khan một tiếng, đầu tiên lơ trí năng một hào đang lải nhải, mà đối với Sở Nhạc Đồng nói: "Khụ, độ tinh khiết một trăm."
Bị lơ còn bị ngỗ nghịch trí năng một hào tức giận mạnh mẽ phẫn nộ lóe lên hắc quang, bởi vì đột ngột tiêu hồn kiêu căng mà làm quá mức, bị Sở Nhạc Đồng thấy được.
Nhưng hắn hoàn toàn lơ ánh sáng đen lóe lên lóe lên, bởi vì độ tinh khiết một trăm kia đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Nam Kính sau khi nói xong lập tức giải thích cho hoàn chỉnh, nói: "Vật liệu thứ ba nguyên bản có độ tinh khiết quá thấp, xem như là phế liệu, ta không biết nó có đạt đến độ tinh khiết một trăm hay không, thế nhưng hai vật liệu còn lại ta có thể nhận định là một trăm."
Sở Nhạc Đồng há to miệng, hình thành một cái vòng tròn hình O, làm cho hắn thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Từ từ, hắn thấy ánh mắt Nam Kính thay đổi.
"Ồ dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu như ngươi tin tưởng... Trên thực tế nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chính ta đều không thể tin được vật liệu có thể đạt đến một trăm độ tinh khiết, bất quá ta không có nói láo."
Nam Kính ngay sau đó liền nói một câu, cậu không hi vọng vị tiểu bằng hữu này cảm thấy cậu đang nói phét.
Nam Kính dùng mắt thường có thể phân biệt ra được tốc độ biến hoá, Sở Nhạc Đồng biểu tình chưa bao giờ có thể tin tưởng đến bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó sẽ biến thành thâm trầm suy tư.
"Nguyên lai là như vậy..."
Sở Nhạc Đồng trong miệng lẩm bẩm nói, mí mắt hơi rủ xuống, che lại vẻ phức tạp bên trong tròng mắt màu đỏ kim, ngón tay nắm linh kiện cũng bởi vì dùng sức quá lớn mà hơi trắng bệch.
Một lát sau, Sở Nhạc Đồng lần thứ hai nhìn thẳng Nam Kính, hắn dùng biểu tình Nam Kính xưa nay chưa từng thấy nghiêm túc nhìn cậu, tất cả biểu tình trầm ổn trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay đều không phù hợp với tuổi của hắn.
"Ta tin tưởng ngươi."
"Tuy rằng ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nghe tới cũng rất không khoa học —— "
Nam Kính sờ sờ mái tóc dài màu đen buông xuống bên người, hỏi một cái vấn đề siêu ngốc: "Nhưng là ngươi tại sao lại tin?"
Chẳng lẽ không nên hoài nghi một người gien đẳng cấp D, ý thức căn nguyên đều không ra sao, trình độ thao tác tuyệt đối là tệ lậu này là đang nói phét sao?
Cứ như vậy mà tin?
Sở Nhạc Đồng không nhìn biểu tình ngu ngốc của bạn cùng phòng, liếc mắt một cái, có chút mạn bất kinh tâm nói: "Này có cái gì không thể tin, tuy rằng giới học thuật chế tạo cơ giáp cho là không thể xuất hiện vật liệu có độ tinh khiết 100, mà ta xưa nay đều là giữ ý kiến ngược lại, ta phát biểu luận văn học thuật từ mọi phương diện đều phản bác tất cả các quan điểm bảo thủ."
Nói, Sở Nhạc Đồng nhếch miệng lên một nụ cười kì dị, đôi mắt cũng sáng chút.
"Bọn họ xưa nay đối với cái nhìn của ta đều là châm chọc khiêu khích, cũng là bởi vì lý luận của ta chưa từng có một người thành công để làm ví dụ chứng minh."
"Thế nhưng hiện tại..."
Sở Nhạc Đồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút non nớt đều là vẻ đắc ý, hắn khi biết có người đem vật liệu tinh luyện tăng cao đến hoàn mỹ đạt giá trị một trăm, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều có một loại cảm giác vui sướng khó có thể dùng lời diễn tả được.
Có chứng cứ chứng minh, sự thật thắng lời nói xuông, dù cho có nhiều hơn bao nhiêu học giả đối với lý luận của hắn tiến hành phản bác, chỉ cần một cái vật liệu của Nam Kính, cũng đủ để mạnh mẽ quăng cho bọn họ một cái tát thật mạnh!
Sở Nhạc Đồng đã không kịp chờ đợi muốn xem đám người cổ hủ đó tức giận hoảng sợ đến hỏng.
Nam Kính trước đây từng nghe nói qua, rất nhiều bọn học sinh đối với nghiên cứu say mê, mỗi khi tìm ra đột phá mới sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng mà người bình thường không thể hiểu được.
Cậu thấy Sở Nhạc Đồng lộ ra biểu tình không quá bình thường giữa đêm khuya, nghĩ thầm hôm nay có thể coi là cơ hội được tận mặt nhìn thấy.
"Nói đến lý luận của ngươi cần một ít dữ liệu để chứng minh sao? Ta có thể cung cấp cho ngươi."
Nam Kính vừa nói vừa nghĩ tuy rằng linh kiện kia đã bị Cage đại sư cầm đi, nhưng cậu đã có thể tinh luyện rất nhiều loại vật liệu cấp một, muốn làm tiếp một vật liệu độ tinh khiết một trăm chẳng hề khó khăn.
"Ngươi là ngớ ngẩn sao? Ngươi như vậy sẽ bại lộ năng lực của ngươi, liền bị người mang đi nghiên cứu! Mấy người điên đó yêu thích giải phẫu thân thể, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Trí năng một hào bị ngu xuẩn của kí chủ làm trí não không nói được lời, không thể nhịn được nữa triệt tức giận, lớn tiếng rêu rao lên, làm cho não Nam Kính như bị đánh thẳng tới.
"Quá phận a! Lúc đó không chỉ mình ngươi bị bại lộ, liền ngay cả sự tồn tại của ta cũng sẽ bị phát hiện, dựa theo thực lực của ngươi bây giờ căn bản không thể cùng đám người kia đối kháng, cho dù có nam thần cũng không được —— ngươi liền bị mang đi cắt chém giải phẫu đồng thời bị sát hại tàn nhẫn!"
Trí năng một hào âm thanh bén nhọn, tức giận trùng thiên, ý đồ đổi về sự chú ý của kí chủ ngu ngốc.
"Yên tĩnh! Yên tĩnh!"
Nam Kính thực sự không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là trước tiên xử lý trí năng một hào.
Mẹ, đầu óc đều sắp nổ tung.
Sở Nhạc Đồng không biết tất cả những thứ này trong đôi mắt lóe lên ánh sáng óng ánh, gắt gao khóa trên người Nam Kính, hô hấp dồn dập hỏi: "Ngươi là nghiêm túc ?"
Nam Kính phi thường hữu hảo cười cười, vào lúc này Sở Nhạc Đồng mới như là một hài tử bình thường.
"Đương nhiên là nghiêm túc, nếu như ngươi cần."
Khốn nạn, kí chủ hoàn toàn đem nó quên rồi!
Trí năng một hào bị tức đến lời nói đều không nói ra được, trực tiếp triệt để tắt máy đi.
Sở Nhạc Đồng gắt gao nắm linh kiện chưa hoàn thành, tâm lý sôi trào, vừa định gật đầu rồi lại không cẩn thận liếc về bánh quy Nam Kính chuẩn bị đưa cho mình ăn —— nha vỏ ngoài hộp là hình gấu con hắn thích nhất.
Sở Nhạc Đồng hít sâu, đồng thời lại có điểm tức giận trừng Nam Kính nói: "Ngươi quá ngu ngốc, ngươi có biết hay không ta làm như vậy thì thành cái gì?"
Nam Kính rất muốn sờ đỉnh đầu lông xù của Sở Nhạc Đồng, mà nghĩ có thể sẽ tạc mao, liền từ bỏ.
"Ta thật không ngu ngốc."
Nam Kính thật bất đắc dĩ mà cười cười, sờ sờ hộp bánh bích quy hình con gấu trên tay, cảm xúc lành lạnh của hợp kim tại đầu ngón tay lan tràn.
Sở Nhạc Đồng nghi ngờ nhìn kỹ, Nam Kính mỉm cười nói: "Ta biết đây là một thành quả mang tính ảnh hưởng, đồng thời cũng biết sẽ làm cho ngươi và bản thân ta rơi vào tình huống bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, mà những thứ đồ này căn bản dấu không được lâu có đúng hay không? Cho nên ta không ngại ngươi dùng ví dụ thực tế để chứng minh."
Từ việc Cage lão sư cầm linh kiện biến mất, tới Nam Kính những ngày qua đối giới học thuật có ý thức hiểu rõ, còn có trí năng một hào tức đến nổ phổi đến không muốn phản ứng nhìn xem phản ứng của cậu, Nam Kính không khó đoán được một khi vật liệu có độ tinh khiết trăm phần trăm đột nhiên xuất hiện, sẽ mang cho người chế tạo xung kích cùng ảnh hướng trái chiều bao lớn.
Nghe Nam Kính nói, Sở Nhạc Đồng đã không có như trước đối với trí thông thông của Nam Kính mà hoài nghi, nghe tới tên này tựa hồ so với ai khác đều hiểu hậu quả sẽ xảy ra.
Chính vì như thế, Sở Nhạc Đồng dùng ánh mắt rõ ràng nhìn cậu, không còn như lúc biết vì lý luận của mình được chứng thực mà vui sướng.
"Thôi quên đi, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ dựa vào sức mạnh của chính mình đến chứng thực, đem tên của ta cùng tên của ngươi song song viết tại trên sách sẽ khiến ta nhìn thật không có chút đẳng cấp."
Sở Nhạc Đồng đến lúc này còn không quên nói móc Nam Kính.
Hắn tiện tay đem hộp bánh trong tay Nam Kính lấy đi, quơ quơ phát ra ào ào ào âm thanh.
"Cái này coi như là phí bịt miệng đi, ngươi có nói cho người khác biết hay không thì tùy ý, bất quá ta kiến nghị ngươi vẫn là không nên nói ra ngoài."
Sở Nhạc Đồng nói, hiện lên một cái cười lạnh, thấp giọng nói: "Để ý ngươi là một người có tâm nhưng chỉ một chút thôi, cẩn thận cái người bên cạnh ngươi, là hắn cho ngươi nguyên liệu để làm bánh đi, cẩn thận tương lai có lúc hắn hối hận."
Nam Kính ngẩn người một chút, mới ý thức tới hắn nói là Lantis, hơn nữa nghe giọng điệu này, thật giống Sở Nhạc Đồng đối với tình cảnh của mình hiểu rõ vô cùng.
Nhưng là cẩn thận đề phòng người bên cạnh là ý gì, có phải là có chút khoa trương?
Ân, từ đời trước đã cho một lần kinh nghiệm, kẻ nguy hiểm nhất là Sidya, thứ yếu là Mục Hoài An, đương nhiên hai người bọn họ có thể xem thành là một nhóm, chỉ cần trước tiên có ý thức đề phòng bọn họ đại khái coi như an toàn.
Không để lại bất cứ cơ hội nào cho Nam Kính dò hỏi, Sở Nhạc Đồng liền quay người trở về phòng, giữ cửa nói câu sau cùng ——
" Ngươi cho ta phí bịt miệng, nếu như có một ngày bí mật của ngươi bị đưa ra ánh sáng, nhớ kỹ nhất định không phải do ta nói ra."
Nam Kính đứng trước cửa như bị giam chặt chẽ một chút sáng cũng không có, không hiểu sờ mũi một cái.
Tiểu hài tử này có vẻ như cùng Weinman hiệu trưởng có chút giao tình, chẳng lẽ cũng là một tiểu quý tộc?
Vừa mới chuẩn bị quay người, chỉ nghe "Xoát" một tiếng, cửa liền được mở ra, Nam Kính cùng Sở Nhạc Đồng đối mặt.
"Làm sao vậy?"
Sở Nhạc Đồng nỗ lực banh mặt làm Nam Kính cho là đã xảy ra chuyện gì.
Sở Nhạc Đồng ngước đầu, tận lực quên đi chênh lệnh chiều cao để cho mình thoạt nhìn càng có khí thế, mặt lạnh tằng hắng một cái nói: "Phí bịt miệng không đủ."
Ngay sau đó liền rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Nam Kính đầu tiên là sửng sốt hai giây mới hiểu ra tầng hàm nghĩa sâu xa trong câu nói này, dở khóc dở cười trở lại phòng mình.
Thật là biệt nữu.
Bất quá cậu tựa hồ phát hiện 'hối lộ' Sở Nhạc Đồng là một phương pháp tốt, kẻ tham ăn như thế quả thực không thể không yêu a.