☆ Chương 145: Đi hẹn hò để lấy kinh nghiệm yêu đương
Lantis cũng nhìn ra ngoài lớp kính, cố gắng đào ra từ một nghìn cảnh vật đơn điệu để tìm hiểu xem Nam Kính thấy cái gì tốt, sau đó thuận miệng hỏi: "Cái gì thật tốt?"
"Có thể nhìn thấy cảnh sắc như vậy, em thấy rất tốt."
Khóe miệng Nam Kính đem theo nụ cười điềm đạm.
Lantis vẫn không cảm thấy được tốt ở chỗ nào.
Ở trong mắt anh, bất kể hoa cỏ, cây cối hay là quan cảnh, con người thì tinh cầu Solo vẫn kém xa những với những tinh cầu đặc biệt khác.
Điểm tốt nhất của tinh cầu Solo cũng không hẳn được coi là tốt nhất. Nếu như không phải mượn danh tiếng của trường quân đội Sifal có lẽ sẽ không thể so sánh được với thủ đô.
Tuy nhiên, Lantis nhanh chóng nhớ lại thân thế của Nam Kính và cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ cùng anh.
Thân phận Mục Hoài An, chắc chắn sẽ không để bị quá nhiều người biết, có thể nói là Kim Ốc tàng kiều cũng không quá đáng.
Mà khi gặp Nam Kính ở Nam gia, có vẻ em ấy còn thê thảm hơn một chút.
Những thứ này anh biết được từ trong miệng hàng xóm, dường như không có bao nhiêu người là có thể nhớ ra diện mạo của đứa trẻ Nam Kính này, nói cách khác, Nam gia vô tình hoặc cố ý hạn chế tự do của Nam Kính.
Lantis nhất thời hiểu ra lời cảm thán của Nam Kính từ đâu mà tới.
"Qua một khoảng thời gian nữa chúng ta sẽ đi xem những phong cảnh càng đẹp mắt hơn, em thích cảnh quan con người hay cảnh quan thiên nhiên hơn? Thích thực vật thân thảo hay thích động vật? Thích biển không? Anh nhớ có tinh cầu màu lam đậm có 70% nước bao trùm, bãi cát nơi đó vàng rực rỡ..."
Một loạt hình ảnh tốt đẹp kéo tâm tư mờ ảo của Nam Kính trở về, cậu quay đầu lại nhìn Lantis bên cạnh, các loại tư vị trong lòng xông lên đầu.
Nam nhân xinh đẹp khiến người không dám chạm vào này, cứ như vậy xuất hiện trong cuộc đời cậu.
Nam Kính nở nụ cười, quét mắt qua đâm mây đen vừa bay đến. Cậu cảm thấy cặp con ngươi băng lam kia của Lantis có thể hút linh hồn người khác vào, nhẹ giọng nói: "Em muốn cùng anh đi rất nhiều nơi, muốn chúng ta luôn ở bên nhau."
Trong lòng Lantis dâng lên xúc động vô hạn.
Anh chưa từng nói chuyện yêu đương. Đây là đầu tiên anh sinh ra quá nhiều tình cảm độc chiếm đối với một người, anh biết điều này là độc nhất vô nhị, một khi bỏ qua anh sẽ hối hận cả đời.
Còn gì hạnh phúc hơn khi người mình thích cũng thích mình?
"Tin tưởng anh, được không? Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em biết tất cả." Lantis mặt mày ôn nhu.
Dù sao vẫn có một ít lo lắng, vì anh đang che giấu rất nhiều điều. Mặc dù đây che giấu một cách quang minh chính đại, nhưng Lantis vẫn muốn tìm cơ hội nói ra, lỡ đâu sự tin tưởng của Nam Kính với anh dao động thì làm sao bây giờ.
Nhưng Nam Kính thực sự rất bất ngờ, bởi vì so với Lantis, sự việc cậu che giấu cũng không phải ít, hơn nữa còn rất quan trọng.
Nam Kính ngay lập tức mỉm cười rạng rỡ: "Hóa ra chúng ta đều lo lắng về việc này."
Sau đó, Nam Kính ở bên tai Lantis nhẹ nhàng nói: "Ở thời điểm em lựa chọn đến với anh, cùng lúc đó em cũng lựa chọn tất cả mọi thứ thuộc về anh, cũng đồng thời nguyện ý trao hết tất cả những gì em có cho anh."
Cho dù từng bị Mục Hoài An phản bội và lừa dối, Nam Kính vẫn lựa chọn tin vào mặt thiện của người khác như trước. Cậu sẽ không suy bụng ta ra bụng người, ngay cả khi bản thân từng chịu tổn thương vẫn có thể bảo trì được trái tim như vậy.
Trải qua phán đoán và lựa chọn, cậu lựa chọn tin tưởng vào tình yêu Lantis, cũng chấp nhận tất cả mọi thứ của Lantis.
Đến giờ vẫn không có chứng cứ nào chứng minh tình cảm Lantis đối với cậu là giả dối, cho nên Nam Kính giành toàn bộ sự tin tưởng cho Lantis.
Lantis thân mật bóp bóp mũi Nam Kính, cười nói: "Anh luôn cho rằng mình rất giỏi ăn nói, không ngờ em còn giỏi hơn anh."
Anh nghe thấy những lời này mà trái tim tan chảy, hận không thể ngay lập tức ôm lấy Nam Kính hung hăng hôn xuống.
"Tốt xấu gì em cũng từng yêu, tuy rằng gặp phải một tên cặn bã, nhưng cũng không ngăn được em học hỏi cách nói lời ngon tiếng ngọt từ hắn."
Nam Kính rất thoải mái và tùy ý nói về Mục Hoài An ở trước mặt Lantis mà không có chút áp lực nào.
Ngẫm lại thì người thực sự được lợi trong thi đấu cơ giáp ở thế giới mô phỏng là cậu. Lantis dùng tướng mạo của cậu để đánh bại Mục Hoài An, mặc dù không thể thực sự làm hắn bị thương, nhưng khi Nam Kính nhìn thấy 'chính mình' khi đấu với Mục Hoài An mà lại bình tĩnh, nhàn nhã, cậu đã nảy sinh ý niệm như này: "Mục Hoài An, hắn không có gì đáng sợ."
Nghe Vân Cảnh Hàm nói, từ sau trận thi đấu khiêu chiến, vẫn chưa từng thấy lại hai hắc mã Nhị Nguyệt Sương Lưu và Nam Chi Minh Kính.
Mặc dù lúc mới bắt đầu không biết tại sao Lantis lại dùng khuôn mặt của cậu đi tham gia thi đấu, sau đó lại chọn ra Mục Hoài An. Giờ ngẫm lại, dường như có ý tứ giúp mình xả giận từ bên trong.
Nghĩ tới đây, Nam Kính không khỏi hiếu kỳ hỏi một câu hỏi đã thắc mắc từ lâu: "Anh tham gia thi đấu khiêu chiến trong thế giới mô phỏng đã thắng Mục Hoài An, sau đó có thể đi vào vòng trong nhưng cuối cùng vì sao lại bỏ cuộc?"
"Sao đột nhiên lại nhớ đến cái này?" Lantis ngạc nhiên, sau đó giải thích: "Tình cờ nghe nói có một tên gia hỏa từng bắt nạt Kính Kính nhà ta, ở trên võ đài tranh tài lại có vị trí cao, nên muốn đi diễu võ dương oai một chút."
"..."
Diễu võ dương oai, sao anh dám dùng cái từ này!
Nam Kính đập bả vai Lantis một cái, "Nói nghiêm túc, khi anh sử dụng mặt của em đã làm chuyện xấu xa gì rồi?"
Lantis buông tay biểu thị mình vô tội: "Thực sự là đi diễu võ dương oai."
"Vì sao dùng khuôn mặt của em?"
"Không có gì, chỉ muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn một chút."
"Dùng mặt của em kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn." Nam Kính dở khóc dở cười, "Sau đó tàn nhẫn ngược hắn đến nỗi khóc không nổi?"
A? Cứ như vậy? Thế là xong?
Rõ ràng không đơn giản như vậy.
Lantis nhìn biểu tình Nam Kính rõ ràng là không tin, đành phải khai ra toàn bộ: "Vốn tham gia thi đấu là để thăm dò tố chất toàn thể tinh cầu Solo như thế nào. Dung mạo trong thế giới mô phỏng có thể thay đổi, lúc mới bắt đầu anh dùng một diện mạo khá phổ thông, mãi đến tận ngày thi đấu khiêu chiến có cơ hội để ngược Mục Hoài An, mới ngay tại thời điểm tham gia thi đấu dùng khuôn mặt của em để chinh phạt."
Thật chột dạ khi nói đến việc này. Anh lúc đó chỉ có thể yên lặng mượn dùng khuôn mặt Nam Kính một lần, không ngờ lại bị tóm gọn.
Lantis bây giờ mới suy nghĩ một chút cũng cảm thấy khó có thể tin tưởng, lúc đó anh không hề hỏi Nam Kính trước, nhưng tại sao khi đó tâm lý của anh lại khẳng định Nam Kính sẽ không tức giận?
Không lẽ là thần giao cách cảm?
Tất nhiên Lantis vẫn có một chút tâm tư nho nhỏ, dù sao không ảnh hưởng đến toàn cục nên không nói cho Nam Kính.
Anh sử dụng khuôn mặt của Nam Kính và làm nhiều thao tác cơ giáp có độ khó cao, dù đã thu liễm lại nhưng vẫn rất dễ khiến Mục Hoài An hoài nghi— người này, rốt cuộc có phải là Nam Kính không?
Nếu như đổi lại là một người khác có thể căn cứ vào khả năng điều khiển cơ giáp của Nam Kính mà đoán ra được đây chỉ là một người khác sử dụng khuôn mặt của Nam Kính mà thôi, nhưng Mục Hoài An lại không biết.
Tâm tư thâm trầm, tính cách đa nghi, Mục Hoài An biết trêи người Nam Kính có bí mật, hắn nhất định sẽ suy đoán không ngừng có phải Nam Kính đoán ra được cái gì, cho nên mới mặt lạnh đối mặt với mình.
Hơn nữa nguyên nhân đào hôn lần trước hắn không biết rõ ràng, sau khi đào hôn liền mất liên lạc với Nam Kính, điều này làm Mục Hoài An càng cảm thấy bất an.
Với tính tình của Mục Hoài An, khi không chắc chắn hắn nhất định sẽ không trực tiếp đến hỏi Nam Kính.
Cứ như vậy, tỷ lệ Nam Kính gặp Mục Hoài An càng nhỏ.
Nếu như nói mục đích chính của Lantis là gì thì đơn giản chỉ là muốn Nam Kính có nhiều thời gian dành cho bản thân, không có những người khác sẽ làm cậu phân tâm.
Không thể không nói Lantis đã thành công.
Sau ngày hôm đó, Mục Hoài An thực sự bị cuốn vào vòng tuần hoàn không ngừng suy đoán sau đó không ngừng lật đổ suy đoán, tạm thời chưa quyết định đi tìm Nam Kính.
Nam Kính có một loại cảm giác hoàn toàn được giải thoát, tuy rằng cậu đã sớm biết có một ngày mình có thể cười nói về những tổn thương với người kia, nhưng không ngờ lại từ trong bóng tối đi ra nhanh như vậy.
Điều này là nhờ có Lantis.
Trò chuyện một lúc, khi Nam Kính nhìn ra bên ngoài lần nữa, khung cảnh của vùng ngoại thành đã biến mất vô tung vô ảnh, tòa nhà cao chọc trời nối tiếp mọc lên, loại hình cao thấp đa dạng, có cao trót vót trêи mây, cũng có thấp bé, những vật liệu làm ra các toà nhà này có phong cách rất hiện đại.
Không chỉ có nhiều kiến trúc hơn, ngay cả xe cộ trên không trung, người đi bộ trêи đường và du khách cũng nhiều hơn.
Xe huyền phù lơ lửng dừng trên quảng trường ở trung tâm thành phố.
Là trung tâm thương mại lớn nhất tinh cầu Solo, quảng trường này có diện tích rất lớn, bốn phía là các tòa nhà thương mại sát cạnh nhau, trung tâm quảng trường có đài phun nước khổng lồ, làn nước trong suốt phun lên trên không, rồi lại ào ào rơi xuống, từ xa nhìn lại mang đến hiệu quả nghệ thuật rất tốt.
Phía trước quảng trường là đường dành cho người đi bộ vô cùng rộng rãi, Nam Kính và Lantis có thể thu được vô số ánh mắt. Một người mặc đồng phục học viên kiểu quân trang của hệ chế tạo cơ giáp trường quân đội Sifal, một thanh niên khác mặc dù đeo kính đen che đi con mắt, nhưng từ vóc dáng kiên cường, cao gầy và đường viền khuôn mặt cũng có thể tưởng tượng được, người này khi tháo kính râm, sẽ quyến rũ như thế nào.
Nam Kính cảm nhận đánh giá của nam nam nữ nữ xung quanh, một bên nhạo báng một bên nói giỡn: "Em cảm thấy em không có cách nào để đi cùng với anh, mỗi lần bị vây quanh dường như đều có chút liên quan đến anh."
"Bọn họ nhìn em, là vì em quá quyến rũ. Thân ái, em cần phải tự tin hơn với chính mình."
Nam Kính thành khẩn nói: "Thật ra em có thói quen khiêm tốn."
Lantis: "..."
Nam Kính nói xong cũng muốn khóc, cậu bi ai phát hiện da mặt của cậu trở nên dày hơn, chẳng lẽ là do ở cùng Lantis một khoảng thời gian nên bị mất cảm giác?
Cũng may Lantis không phát biểu cảm nghĩ gì đối với điều này, cậu cũng sẽ giả bộ như chưa từng nói câu kia.
Cuối cùng không thể chịu đựng được việc giả vờ, Nam Kính nói rằng: "Em bây giờ chỉ muốn biết vì sao mỗi khi ra ngoài anh đều chuẩn bị một cặp kính mát."
Trong khi nó che đi khuôn mặt và ngăn trở tầm mắt, vẫn đem theo nó khi đi ra ngoài.