*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT: Nắng Diệp Ân
***********************
Cùng lúc đó.
Nghe được tin tức Lâm Huyên thông báo, Phong Cảnh không tự chủ được ngẩn người, sau đó do dự một chút, chậm rãi đi về phía văn phòng chủ tịch của Lệ Duệ.
Phong Cảnh bước đến, lần đầu tiên tiến tới mang theo chút chần chừ...
Phong Cảnh vốn là người đường hoàng, cao ngạo.
Lúc còn trẻ, khi vừa mới xuất đạo thì nhân khí vô cùng cao, ngang hàng cùng Tạ Di, cho dù sau sau này có rời showbiz, chuyển tới hậu trường, thì cũng đào tạo được vô số nghệ sĩ và nhóm thần tượng nổi tiếng.
Đối với người trầm ổn, nội liễm và có cá tính mạnh như Lệ Duệ.
Phong Cảnh lại càng mang theo tinh thần mạo hiểm, nguyện ý không ngừng thử, không ngừng khiêu chiến.
Cuộc sống có đôi khi nhìn như một tổng thể.
Có lẽ cái Lệ Duệ thích chính là trấn thủ phía sau, bày mưu tính kế, chỉ huy người dưới trướng, chính mình lại không mảy may thương tổn. Mà Phong Cảnh càng có khuynh hướng xông pha phía trước, quét ngang mọi thứ cản đường hắn, cho dù miệng vết thương vô số.
Nhưng Phong Cảnh hiểu được.
Vô luận hắn làm gì, từng... Âm thầm trả giá cái gì, tất cả mọi việc hắn làm, cố gắng duy trì cũng là bởi vì Lệ Duệ.
Bởi vì có Lệ Duệ chi phối ở phía sau.
Cho nên hắn có thể không kiêng kị điều gì, vì Lệ Duệ mà làm hết thảy.
Thế nhưng...
Hiện tại tựa hồ không giống với trước nữa. Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào rồi?
Là khi bất đồng ý kiến với Lệ Duệ lúc lựa chọn người đoạt giải «Người mới ưu tú » trong lễ trao giải Kim Bách?
Là khi Lệ Duệ vì đảm bảo chiếc ghế tổng tài của mình mà đính hôn với thiên kim tập đoàn Tần thị sao?
Vẫn là sớm hơn trước, bởi vì ảnh hưởng của sự việc kia...
Tòa lầu công ty ESE cao mấy trăm thước.
Trang trọng, xa hoa, lại tràn ngập khí thế thẳng tắp sừng sững tới tận trời, đứng từ trên cao như một vị thiên vương nhìn xuống phía dưới. Tất nhiên kiến trúc của các tòa nhà xung quanh làm sao có thể sánh bằng với nó được.
Ai đi qua cũng phải sợ hãi than một tiếng, sau đó mang theo ánh mắt sùng bái mà ngước nhìn.
Phong Cảnh đi ngang, khẽ ngắm nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Trời bên ngoài không xanh thẳm như trước.
Chính là vĩnh viễn đứng trước cửa sổ trong suốt này mà không khống chế được tâm tình. Có phải hay không cam tâm tình nguyện, luyến tiếc buông tay... Có lẽ đã không còn ý nghĩa gì cả.
Thời gian buồn chán.
Chung quy vẫn không thế bù đắp được những gì mất mác, những thứ bị thời gian mài mòn. Toàn bộ ước nguyện ban đầu, đến cuối cùng, còn có mấy người có thể nhớ... ?"Nghe nói anh cùng Luc liên hệ rồi. Để Lệ Tiêu đóng bộ phim này." Phong Cảnh vào văn phòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Lệ Duệ không có trả lời ngay.
Mà là trầm ổn, thuần thục đưa tay lượn vài cái, kí tên mình vào bản hợp đồng, sau đó đem cây bút kí Montblanc* với số lượng có hạn trên thế giới đặt xuống, lúc này mới ngẩng đầu thản nhiên nhìn Phong Cảnh.
(*Mười mấy triệu trở lên một cây bút đấy bà con.)
"Có vấn đề gì sao."
Xuất ra một câu khinh miêu đạm tả. Đồng thời cũng mang theo ý tứ —— không cần hoài nghi hắn, nghi ngờ quyết định của tổng tài ESE.
Phong Cảnh nao nao.
Đôi mắt dài nhỏ lập tức tựa tiếu phi tiếu cong lên, ngữ khí ngầm mang theo sắc bén: "Chẳng lẽ Lệ tổng không biết, case này đã quyết định ra sao rồi ư? Luc sớm đã chọn ra người thích hợp đóng bộ phim này rồi!"
Hắn không phải là không biết ý tứ của Lệ Duệ.
Nhưng lệ duệ càng dùng thân phận tổng tài cùng thái độ áp đặt hắn... Phong Cảnh lại càng nhịn không được đối chọi gay gắt, ngữ khí mang theo mùi thuốc súng.
Hắn là ai?
Hắn cùng người này có quan hệ gì! Chẳng lẽ phải nhất định dùng thái độ thế này để giải quyết vấn đề sao?!
Chính mình rõ ràng đã an bài người xong xuôi.
Vì cái gì còn muốn mời riêng Luc, còn muốn Lệ Tiêu đảm nhận vai diễn kia... Trong chuyện này, coi như không nói, hắn cũng hiểu được Lệ Duệ vận dụng ít nhiều quan hệ, làm ra giao dịch thế nào.
Chuyện này không phải không thể lí giải.
Nhưng Phong Cảnh không cách nào hạ khẩu khí, nhịn xuống chuyện này cho được, tin tức như thế, hắn làm giám đốc ESE không ngờ là không biết chút nào! Ngay cả chuyện liên quan đến Lệ Duệ lại càng không rõ! Thậm chí còn cần người ngoài là Lâm Huyên, gọi điện thoại đến tố cáo cho hắn biết!
Nếu không phải Lâm Huyên thông báo, có lẽ hắn còn còn lâu mới hay biết chuyện này!
Từ khi nào Lệ Duệ lại có thể giấu diếm hắn đến mức thế này!
Từ khi nào cảm tình giữa hai người bọn họ lại mỏng manh đến nước này.
Rốt cuộc là từ khi nào...
Ngay cả chuyện thế này, đều cần phải gạt hắn. Quan hệ giữa bọn họ không chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, lại còn là người yêu nhiều năm qua!So với sự phẫn uất đối với một số quyết định của Lệ Duệ trong công việc.
Phong Cảnh càng khó có thể chấp nhận, đặc biệt là về mặt tình cảm. Tình cảm nhiều năm như vậy. Còn có thể đối với mình làm rachuyện này... Rốt cuộc thì Lệ Duệ xem mình là cái gì!
Lệ Duệ như trước bình tĩnh, không sợ hãi:"Luc cho rằng Lệ Tiêu là người thích hợp nhất."
"A, cậu ta sao." Phong Cảnh khẽ hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Cậu ta trừ bỏ hát mấy bài không ra gì ra, cả ngày chỉ biết quấn quýt bên phụ nữ, ngay cả phim thần tượng cũng chưa đóng qua!"
"Chú ý lời nói của cậu."
Ánh mắt Lệ Duệ mang theo áp lực cường đại khiến người ta sợ hãi, "A tiêu thích giới giải trí . Muốn tiến vào làm ca sĩ, tôi đây vốn là anh trai nó nên liền giúp nó tìm kiếm cơ hội, để nó chơi đùa cho thật đã. Ca hát là hứng thú cùng đam mê của nó, nó quả thật hát không tệ, chính là cậu vẫn luôn có thành kiến đối với nó."
Phong Cảnh từ chối cho ý kiến, chỉ đơn giản cười nhẹ một tiếng.
"Không có kinh nghiệm đóng phim thì sao. Bất luận kẻ nào cũng không phải từ nhỏ đã có, từ từ tích lũy, luyện từ từ mới tạo nên cái gọi là kinh nghiệm? Tựa như cậu coi trọng Vân Tu, không cần nói cho tôi biết, hắn vốn không phải lúc đầu cũng ngây ngô thế sao. Cây to dùng hai tay mới ôm hết là sinh trưởng từ cành non nhỏ bé, sống phải tích lũy từng tí, trời cao chín tầng, phải từ từ bước lên từ mặt đất..."
"Huống hồ, nghĩ kĩ lại, đây cũng là ý tứ của Luc." Ngữ khí Lệ Duệ có phần dịu đi, xoa nhẹ huyệt thái dương, nhích về sau một chút, lưng tựa vào ghế da màu đen.
"Ông ta là người Pháp. Hollywood có thể chấp nhận sự bất đồng về tín ngưỡng, quốc tịch, màu da, còn có bất đồng về văn hóa. Nhưng chân chính có thể khiến bọn họ quan tâm —— chính là doanh thu phòng bán vé! Là giá trị có được qua sáng tạo của bọn họ! Nếu đạo diễn người Mĩ có thể đạt được thứ gì, như vậy, một đạo diễn người Pháp phải làm được tốt hơn thế! Đây là quy tắc của trò chơi."
"Đó là một phòng bán vé toàn cầu hóa thời đại. Hơn nữa mục tiêu của Luc là nhắm vào khán giả Âu Mĩ, ngay cả cơ hội được chiếu bộ phim này bên đây cũng không có. Hợp tác cùng ESE, chẳng khác nào đang hợp tác với ngôi sao nổi tiếng cả. ESE có diễn viên chuyên nghiệp, có bối cảnh, quan hệ với tổng cục và các rạp chiếu phim cũng rất tốt."
"Luc là một đạo diễn thông minh, điều đó đã được chứng minh qua việc ông ta có thể vào Hollywood và đạt được vị trí như ngày hôm nay! Đây không đơn giản là ý kiến của riêng tôi, mà đây cũng là quyết định của Luc."
"Tạo cơ hội thay em trai, để hắn thử đóng phim một chút. Làm tổng tài ESE, làm một anh trai, tôi không biết có thể xem đây là chuyện quá phận hay không."
Phong Cảnh hơi trầm mặc xuống.
Người nam nhân trước mắt này không thể nghi ngờ là vô cùng cường đại. Vô luận là bên trong, hay khí thế toát ra bên ngoài.
Vĩnh viễn đều không thể chê vào đâu được. Vĩnh viễn đều luôn bình tĩnh như thế, lí trí đến đáng sợ. Giống như một tòa nhà được bao bởi lớp hàng rào vững chắc bên ngoài, xốc vác hoàn mỹ tới không thể đột phá.Những lời Lệ Duệ nói đều đúng.
Lệ Duệ luôn lo lắng tới vấn đề lợi nhuận, sóng gió thương trường không biết trải qua biết bao nhiêu cho nên những quyết định của hắn, phần lớn đêù là đúng...
Phong Cảnh không chỉ một lần bị sự cường đại này của đối phương hấp dẫn.
Cũng không dưới một lần sùng bái, ngưỡng mộ trước sự tính toán xa gần của đối phương...
Lúc này đây cũng vẫn như trước.
Hắn không tìm được lời nào có thể phản bác Lệ Duệ.
"Anh nói cũng không sai..."
"Anh làm —— chính là nắm trong tay một diễn viên phái thực lực tỏa sáng ở Hollywood, đoạt đi cơ hội này rồi thì khó mà có được lần hai, sau đó đánh cược cho một kẻ khác thay thế vào, ngay cả 'Diễn viên' cũng không hơn, chỉ đơn giản vì người đó là em trai tổng tài ESE mà thôi..."
Có bao nhiêu diễn viên thiên phú phải nỗ lực biết bao nhiêu mới có được địa vị hôm nay.
Bởi vì điều không may mắn nhất của họ chính là không có quyền thế...
Ánh mắt Lệ Duệ ngẩn ra.
Phong Cảnh không có tranh luận, mà là trầm mặc, lặng lẽ rời khỏi văn phòng đối phương. Ở trong mắt Lệ Duệ, bóng lưng Phong Cảnh đột nhiên có chút đơn bạc.
Hình như.
Giống như đối phương kiêu ngạo nhiều năm qua như vậy, nhuệ khí bao nhiêu năm qua, ở một khắc này, chỉ hóa thành sự mệt mỏi và vô cùng nhụt chí...
Cứ việc luôn cậy mạnh.
Thì ra cũng có lúc mình lực bất tòng tâm. Nhất là cùng Lệ Duệ... Khoảng cách càng ngày càng xa. Hắn thấy được, nhưng lại không thể nào bù đắp được khoảng cách đó. Phong Cảnh rút ra một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, tự giễu châm lửa rồi hút một hơi.
... Có lẽ, nguyên nhân không thể kéo ngắn lại khoảng cách, cũng là vì căn bản đối phương không muốn.
********
Thời điểm Đỗ Vân Tu cho rằng mình mất đi cơ hội lần này.
Thế nhưng trợ lý của Luc Rohmer lại gọi cho hắn, nói rằng hắn đã nhận được vai diễn kia! Hợp đồng đã đưa sang ESE, chỉ cần hắn đồng ý, người đại diện xử lý tốt, là có thể ký hợp đồng!
Đây quả thật có chút không thể tưởng tượng.
Không phải công ty giao vai diễn này cho Lệ Tiêu sao... Sao lại thế này? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện khác ư.
Đỗ Vân Tu còn chưa kịp nghĩ nhiều.
Liền nhận được điện thoại của Lệ Tiêu, giọng nói đối phương mang theo chút ngả ngớn.
"Vân Tu? Tôi là Lệ Tiêu. Cậu lấy được hợp đồng lần này rồi nhỉ! Nguyên lai cậu cũng thử qua vai diễn kia , nếu không phải Tử Hãn nói cho tôi biết, tôi thật sự còn không biết tin này."
"Tôi cùng Từ Hãn có quan hệ thế nào chứ! Cậu ấy... Nếu biết cậu là bạn cậu ấy, tôi làm sao có thể đoạt vai diễn kia, như thế làm sao có thể gọi là bạn thân kia chứ! Nếu khi đó cậu nói cho tôi biết, hoặc là tôi biết trước, tôi nhất định sẽ mở miệng nói với anh tôi nhường cậu vai diễn kia."
"Tôi đã từ bỏ vai diễn lần này! Để cho anh tôi đem vai diễn kia trả lại cho cậu! Đêm nay tám giờ tôi bao hết phòng ở Sa Đinh, cùng nhau lại đây hát K (Karaoke) nha! Nhớ đến đúng giờ đó, Tử Hãn cũng tới!"
Giọng nói đối phương vừa mau lại nhẹ.
Không cho người ta cơ hội cự tuyệt, Đỗ Vân Tu còn chưa có đáp ứng, đối phương liền cúp máy, cho rằng hắn nhất định sẽ tới. (Bá đạo (╯▽╰) )
Đỗ Vân Tu ngẩn người nhìn di động nửa ngày.
Lúc này mới tiêu hoá hết mấy lời Lệ Tiêu vừa nói, thì ra nguyên nhân vai diễn của mình sắp mất, bỗng nhiên lại được đảm nhận là do vậy...
Nguyên lai, là Phó Tử Hãn.
Phó Tử Hãn.
Hắn đã không liên hệ với đối phương gần một tháng. Đối phương cũng không có chủ động gọi điện cho hắn.
Vì cái gì... Lại biết chuyện này?
Đối phương còn mở miệng với Lệ Tiêu nói giúp hắn.
Chắc chắn Lệ Tiêu cũng biết bộ điện ảnh này sẽ chiếu trên toàn cầu, Luc Rohmer lại là đạo diễn lớn của Hollywood...
Nhưng chỉ dựa vào một lời của Phó Tử Hãn.
Liền buông bỏ vai diễn kia. Cho dù tình cảm của hai người có tốt đến đâu, nhưng chỉ cần Phó Tử Hãn mở miệng với Lệ Tiêu, chính là thiếu đối phương một phần nhân tình rất lớn.
Mà Phó Tử Hãn...
Vì sao phải làm như vậy.
Đỗ Vân Tu nhìn nhìn di động.
Căn cứ ấn phím, đảo một vòng trên màn hình mỏng, ba chữ "Phó Tử Hãn" liền xuất hiện trên danh bạ. Có nhiều lần Đỗ Vân Tu rất muốn gọi điện nói rõ với Phó Tử Hãn, hỏi một câu, hoặc là nói một lời cảm ơn gì đó.
Đến cuối cùng, lại thủy chung không thể mở lời.
Có đôi khi, đáy lòng rõ ràng có cảm giác, hắn hiểu kì thật cảm giác đó là đại biểu cho cái gì. Lại giống như một hộp Pandora, không dám mở ra, đem tất thảy những thứ trong đó ra dưới ánh mặt trời...
**************************
V~ công lao của PC giờ trở thành của PTH rồi sao?!! May là cuối cùng VT đến với PC không thì em hờn chế tác giả mất (╥﹏╥)
À có rất nhiều bạn hỏi mình nên mình cũng tl: Truyện này có 76 chương chính truyện + 76 phiên ngoại, HE nha m.n. Truyện chậm nhiệt, 80% bạn VT mới tỏ tình với PC, Phiên ngoại bù lại tình cảm )